Tần Phàm từng nghe lời đồn đãi, có chút võ thánh cường giả thậm chí tiêu phí mười năm tám năm đều không thể tăng lên một bậc, có thể biết đột
phá khó khăn như thế nào!
Tần Thiên Hoành chỉ dùng nửa năm thời
gian liền từ nhất cấp võ thánh lên tới nhị cấp võ thánh, điều này làm
người ta phải than thở thiên phú kinh người, tuyệt thế thiên tài cường
giả như vậy, khốn tại nửa bước võ thánh suốt hai mươi năm, một khi đột
phá đích thật như khốn long thăng thiên, làm người sợ hãi than thở không thôi.
Mà Tần Thiên Hoành chưa bao giờ thu liễm khí tức bản thân
của mình, tựa hồ đây là một loại phương pháp tu luyện, không lúc nào
không đem thân mình bộc lộ tinh mang, làm cho toàn thân giống như biến
thành một thanh kiếm sắc bén thiên hạ vô song.
Cho nên Tần Phàm mới có thể dễ dàng cảm giác được biến hóa cảnh giới của Tần Thiên Hoành.
Mặt khác Tần Phàm còn nhìn ra được, Tần Thiên Hoành không chỉ tăng lên võ
đạo cảnh giới, ngay cả đối với kiếm đạo cũng tăng lên thập phần rõ rệt.
Hắn cảm giác được kỳ tích chi kiếm càng thêm sắc bén, kiếm khí tinh mang
vạn trượng, phảng phất như hoàn cảnh xung quanh đều bị hắn bài xích ra
ngoài. Thậm chí Tần Phàm còn sản sinh một loại cảm giác, nếu mình tiến
tới gần Tần Thiên Hoành trong vòng mười bước, cũng sẽ giống như những
chiếc lá rụng dễ dàng bị cắt thành mảnh nhỏ.
Lúc này Tần Thiên Hoành làm cho người ta loại cảm giác vô cùng mạnh mẽ!
Đặc biệt trong trình độ kiếm dạo, Tần Phàm tin tưởng cả Vũ Thiên đại lục
không có bao nhiêu kiếm đạo cường giả có thể so sánh được với người này. Kỳ tích chi kiếm, sau hơn hai mươi năm một khi ra khỏi vỏ, nhất định là kinh động thế nhân!
- Ngươi quả nhiên còn chưa chết!
Vào
lúc này, thanh âm sắc bén của Tần Thiên Hoành bỗng nhiên thản nhiên kỳ
ảo truyền đến, thanh âm quanh quẩn, thật giống như có vô số kiếm khí
phiêu đãng, cổ thụ bốn phía dưới thanh âm khuấy động không ngờ thân cây
xuất hiện từng mảnh vết kiếm dài hẹp vô cùng ghê người.
- Bị phát hiện!
Nhất thời trong lòng Tần Phàm không khỏi rùng mình.
Lúc này hắn còn cách xa Tần Thiên Hoành tới trăm thước, hơn nữa hắn am hiểm che giấu khí tức, sau khi luyện hóa mộc hệ ma chủng lại cùng rừng rậm
tan thành một thể, cực kỳ khó khăn phát hiện. Hắn vốn tự tin cho dù là
ngũ lục cấp võ thánh cũng khó thể phát hiện được mình, nhưng lại bị nhị
cấp võ thánh Tần Thiên Hoành phát hiện.
- Thì ra là thế, không hổ là kỳ tích chi kiếm!
Tiếp theo ánh mắt Tần Phàm đảo qua mấy gốc cổ thụ gần bên, hắn liền phát
hiện được trên những gốc cổ thụ đều có vết kiếm, có vẻ rất cạn, thật khó nhìn thấy.
Nguyên lai đây là do Tần Thiên Hoành tản mát ra kiếm
khí căn bản không tới được trăm thước, chỉ là kiếm khí ra ngoài trăm
thước thì cạn hơn rất nhiều, không làm cho người tạo thành thương tổn,
thậm chí thật khó có thể phát giác, nhưng có thể giúp cho Tần Thiên
Hoành cảm giác được trong phạm vi càng lớn hơn nữa.
Chỉ cần có người tới gần hắn liền có thể dễ dàng phát hiện.
- Tần Thiên Hoành, đã lâu không gặp!
Thấy mình đã bị phát hiện, Tần Phàm cũng không tiếp tục che giấu, chỉ chậm
rãi bước ra từ sau một gốc cổ thụ, đôi mắt thật bình tĩnh nhìn kỳ tích
chi kiếm vẫn ngồi xếp bằng cách đó trăm thước.
- Kỳ tích chi tử, quả nhiên luôn tràn ngập kỳ tích, không ngờ đến như vậy vẫn có thể tránh được một kiếp!
Lúc này Tần Thiên Hoành cũng mở mắt, lãnh đạm nhìn qua Tần Phàm.
Thanh y thiếu niên, khí khái vô song.
Hắn từng gặp qua trường hợp Tần Phàm đại chiến ma chủng Thanh Long, hắn
biết ma chủng Thanh Long lợi hại như thế nào, mà Tần Phàm vẫn có thể
sống sót, trong lòng hắn kỳ thật không muốn ý nghĩ này của mình lại biến thành sự thật.
Không ngờ Tần Phàm có thể chiến thắng, thực lực của Tần Phàm hiện tại ngay cả hắn cũng nhìn không xuyên thấu.
Nhìn qua giống như võ tôn cảnh giới, nhưng thực lực mà thiếu niên kia phát
ra ngay cả võ thánh hậu kỳ cường giả cũng phải có chút mặc cảm.
- Tại hạ đích thật là trời sinh mạng thật cứng rắn, nhưng ta cũng rất tò mò ngươi làm sao biết được ta sẽ không chết!
Tần Phàm đối diện với ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Tần Thiên Hoành, vẫn duy trì vẻ hờ hững như trước.
Hai đôi mắt gặp nhau giữa không gian.
Hai đời siêu cấp thiên tài, bọn họ đều có được tinh mang tuyệt thế, bọn họ
đều có được tu vi thiên phú làm võ giả phải sùng bái, bọn họ cũng đều
làm cả Vũ Thiên đại lục phải lâm vào than thở sợ hãi!
Bọn họ đồng dạng đều đại biểu cho kỳ tích!
Lúc này là lần thứ ba gặp nhau!
Thiên tài lại gặp được thiên tài, kỳ tích lại gặp gỡ kỳ tích!
- Trực giác, ta có thể cảm giác được ngươi không dễ dàng chết như vậy, nhưng ngươi nhất định phải chết!
Tần Thiên Hoành chậm rãi đứng dậy, sau đó vẫn thản nhiên nói. Thanh âm của
hắn sắc bén như kiếm, mang theo áp bách cực mạnh, làm cho người ta có
một loại cảm giác khi mở miệng tùy thời đều sẽ bị thanh âm của hắn đâm
thủng tận cổ họng mình.
Kỳ tích chi kiếm, cả người đều là kiếm ý tung hoành!
Làm cho người ta có loại cảm giác chính là thanh kiếm của hắn là tối cao,
cao hơn hết thảy, bao trùm hết thảy, chém giết hết thảy!
Tự nhiên tạo cho người ta một cảm giác uy áp, nếu như là người có ý chí không đủ kiên định, cho dù là cường giả võ thánh cũng sẽ bị hắn làm ảnh hưởng.
- Như vậy ngươi cố ý quay về là để giết ta sao?
Vào lúc này tâm tình của Tần Phàm vẫn bình tĩnh như nước, hiện tại hắn đối
diện với ánh mắt của đối phương, trong tim của hắn cũng không còn chút
gợn sóng.
Đối diện với một vị siêu cấp thiên tài, nếu như hắn khiếp hãi, như vậy liền đại biểu hắn sẽ thua.
Mặc dù hắn từng thất bại hai lần trong tay Tần Thiên Hoành, nhưng lần thứ
ba gặp gỡ hắn đã phi thường bình tĩnh, toàn bộ ám ảnh cùng cảm xúc phản
đối đều xua tan, đây chính là tâm tình cường giả mà hắn luôn muốn tu
luyện đạt đến.
Lâm nguy không sợ, gặp biến không hãi, không ngại áp lực, không sợ khiêu chiến.
- Giữa chúng ta không cần nhiều lời!
Kiếm khí trên người Tần Thiên Hoành càng thêm sắc bén, từng đạo tinh mang
bay thẳng vân tiêu, phảng phất như đâm thủng cả trời cao! Vào lúc này,
trong phạm vi trăm thước, đột nhiên cuồng phong gào thét, sắc trời biến
đổi.
- Không sai, giữa chúng ta đúng thật nên kết liễu!
Tần Phàm siết chặt nắm tay, giữa hắn cùng Tần Thiên Hoành không có đúng sai gì để nói, nhiều lời hoàn toàn không còn chút ý nghĩa.
Bọn họ đều vì tự gia tộc của mình mà chiến.
Bọn họ không những cần phân ra thắng bại, còn phải phân ra sinh tử!
Mục đích của họ đều là muốn giết chết đối phương, không vì danh không vì
lợi, làm như vậy là vì gia tộc của mình diệt trừ đại địch trong ước hẹn
năm năm sau!
- Bất quá, ngươi cảm thấy ngươi có thể giết chết ta sao?
Lúc này trong đôi mắt Tần Phàm đã hiện lên chiến ý, khí thế của hắn dần dần hiển lộ ra, đất đá lá cây khắp bốn phía bắt đầu điên cuồng vũ động lên.
Ở một khắc này, hư ảnh tứ đại ma tôn dần dần hiện lên ngay sau lưng hắn,
giúp hắn trấn áp nguyên khí khắp chung quanh, đồng thời bên trong khu
vực thuộc về ma tôn tuyệt đối, kiếm khí nguyên lai tràn ngập cả không
gian tựa hồ đều bị trấn áp xuống.