Đan Vũ Càn Khôn

Chương 955: Chương 955: Hi sinh. (1)




- Vậy Kim Dương Võ Thánh các hạ cẩn thận, chúng ta trước rút khỏi nơi đây.

Nhìn thấy loại tình cảnh này, những Võ Thánh khác cũng biết lưu ở nơi đây hoàn toàn chính xác là vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đoán chừng cũng không giúp được Kim Dương Võ Thánh cái gì, cho nên nguyên một đám liền bay lên trời, hướng về bên ngoài sơn cốc bay đi.

- Tần Phàm, ngươi cũng đi thôi. Hiện tại loại tình huống này, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là chỉ sợ ta cũng bất lực.

Kế đến, thanh âm của Kim Dương Võ Thánh có chút mỏi mệt truyền vào trong tai Tần Phàm.

Tần Phàm im lặng, vào lúc này hắn nhìn thoáng qua cây cổ thụ ở dưới Thanh Long Ma Tướng kia, hắn đoán chừng viên ma chủng thứ tư… Thanh Long Mộc hệ ma chủng là giấu ở bên trong gốc cây cổ thụ này, nhưng mà loại tình huống này, hắn căn bản không có khả năng tới gần!

Lúc này đây thú linh thủ hộ ma chủng đã hoàn toàn vượt qua ngoài dự liệu của hắn.

Vừa rồi hắn là tận mắt thấy trình độ cứng rắn của gốc cây cổ thụ này, dù là chút ít sáu bảy cấp Cốt Thánh dốc sức cũng không có cách nào lưu lại lỗ hổng quá sâu!

Huống chi là hắn?

Trong nội tâm Tần Phàm thống khổ giãy dụa lấy, hắn biết hiện tại mình căn bản không có cơ hội đi lấy được ma chủng!

- Tiền bối, ngươi cũng cùng chúng ta trước ly khai a.

Tần Phàm cuối cùng chỉ phải nhịn đau, tạm thời quyết định ly khai, hắn cũng mở miệng nhìn Kim Dương Võ Thánh nói, hắn biết rõ Kim Dương Võ Thánh đối với Vũ Thiên đại lục là cực kỳ trọng yếu, hắn không thể nhìn vị Võ Thánh mạnh nhất này cứ như vậy vẫn lạc.

- Ta không thể đi, khí tức của đầu viễn cổ hung thú này đã phong tỏa cả sơn cốc, ta kéo dài thời gian cho các ngươi, nếu không tất cả mọi người đều đi không được.

Kim Dương Võ Thánh lắc đầu nói ra.

Sau đó hai mắt hắn kiên định nhìn về phía trước, từng bước một chậm rãi đi về phía trước, hướng về Thanh Long Ma Tướng kia đi đến.

Phảng phất như là khẳng khái chịu chết.

Tần Phàm có thể chứng kiến mỗi khi Kim Dương Võ Thánh bước ra một bước, trên mặt đất kia sẽ hoàn toàn biến thành kim thiết, ức chế lấy Mộc khí làm cỏ cây sinh trưởng rất nhanh kia, hẳn là dùng loại phương thức này để tạm thời đối kháng lấy Thanh Long Ma Tướng, cho mọi người có thể có thời gian phi hành ly khai.

- Tiền bối, bảo trọng.

Tần Phàm ở thời khắc này cảm giác được mỗi một tấc thần kinh toàn thân mình đều đang run nhè nhẹ, đôi mắt cũng lộ ra có chút ướt át, hắn quỳ một gối xuống dưới mặt đất nghẹn ngào nói.

Sau đó hắn cắn răng một cái, dưới chân đạp mạnh, Chu Tước chi dực triển khai, cũng bắt đầu bay khỏi nơi đây, hắn biết mình ở lại chỗ này cũng là phí công, nhưng lại không thể cô phụ hảo ý của Kim Dương Võ Thánh.

Mà thời điểm Tần Phàm bay lên đến trăm mét không trung, hắn chợt thấy có một đồ vật như tia chớp xuất hiện ở trước mắt, hắn tiếp nhân xem xét, phát hiện này dĩ nhiên là một trữ vật giới chỉ phong cách cổ xưa!

- Nhớ kỹ, đừng cho Vũ Thiên đại lục lâm vào diệt vong...

Lập tức thanh âm nhàn nhạt cuối cùng của Kim Dương Võ Thánh, như là mờ ảo truyền đến.

Hiện tại bởi vì có Kim Dương võ thánh kiềm chế ma chủng Thanh Long nên đại bộ phận cường giả đã quay về hai bên đỉnh núi.

Mà nhìn Kim Dương võ thánh ở bên dưới sơn cốc, vào lúc này mọi người đều cảm thấy thập phần cảm động, bởi vì bọn họ biết lần này sở dĩ mọi người có thể chạy thoát ra chủ yếu là bởi vì có vị võ thánh mạnh nhất đại lục giúp đỡ.

Kim Dương võ thánh là một cường giả đáng giá cho cả Vũ Thiên đại lục đều tôn kính, có một ít võ thánh khi còn nhỏ đã từng nghe qua sự tích về vị lão võ thánh này, bọn họ biết vị đại nhân kia đã từng trả giá rất nhiều cho đại lục hiện tại.

Hiện tại hắn vì cứu vớt những cường giả tinh anh trong nhân loại lại một lần đem bản thân mình vây khốn trong nguy hiểm thật lớn!

Nhìn thân ảnh kiên định bên dưới sơn cốc, hồi tưởng lại cống hiến của vị lão võ thánh kia đối với khắp cả Vũ Thiên đại lục, hốc mắt của những vị cường giả đã dần dần ươn ướt.

Bọn họ cũng là nhân loại, có được tình cảm thực tế của nhân loại!

Tình cảm, việc này đối với nhân loại mà nói vốn không hữu dụng nhưng lại là vật trân quý nhất!

Bọn họ cũng muốn lưu lại bên dưới trợ giúp Kim Dương võ thánh đối kháng đầu viễn cổ mãnh thú kia, nhưng những người này lại không có được thực lực cùng dũng khí như vậy. Vừa rồi ma chủng Thanh Long phát huy ra thực lực đáng sợ tất cả mọi người đều hiểu được rõ ràng, hơn nữa cảm giác được thiên địa biến hóa, mỗi một giây lưu lại đều biến thành một phần nguy hiểm.

Mà đối với đầu viễn cổ mãnh thú hoàn toàn không cùng một tầng cấp bậc cho dù bọn họ lưu lại toàn bộ bên dưới sơn cốc cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể cầu nguyện Kim Dương võ thánh cũng có thể thành công chạy thoát đi ra.

Lúc này Kim Dương võ thánh tuy rằng đã thu hồi tiểu thế giới quy tắc vào trong cơ thể, nhưng thoạt nhìn lại hào quang vạn trượng, chói mắt chẳng khác gì một vầng mặt trời chói chang, sáng lạn làm người không dám nhìn thẳng.

Mỗi khi hắn bước ra một bước, mặt đất dưới chân hóa thành kim thiết, chói mắt tán ra khắp bốn phía.

Đây là một loại năng lực chỉ khi nào tu luyện ngũ hành quy tắc ra tới cực hạn mới có được, kim hệ quy tắc có thể giúp cường giả thay đổi thành tốt nhất, cũng có thể điểm đá thành vàng, thậm chí bùn đất cây cối đều hóa thành kim thạch.

Từng tảng lớn đất đá đều biến thành kim thạch, cây cối đang điên cuồng sinh trưởng phong tỏa cả sơn cốc lúc này đã bị tạm thời áp chế sinh trưởng, thậm chí cả cây cối cũng đã dần dần bị xâm lấn, đều bị đồng hóa thành kim thạch hoàn toàn.

Kỳ thật kim hệ nguyên lực quy tắc đối với mộc hệ có được tác dụng khắc chế nhất định, Kim Dương võ thánh dùng loại phương thức này đánh vỡ phong tỏa của ma chủng Thanh Long, nếu không mọi người cũng không thể thoát khỏi sơn cốc đã bị đầu viễn cổ mãnh thú biến thành một khối lao tù vây khốn.

Nhưng cần đối kháng lực phong tỏa vô cùng cường đại của ma chủng Thanh Long, hắn tạm thời đem quy tắc của mình dung hợp vào trong thân thể mới phát huy ra được thực lực mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Đương nhiên, đây là phải trả giá cực lớn, thậm chí là sinh mạng.

Kim Dương võ thánh cũng không hề hối hận tiếc nuối.

Hắn cũng biết sự trọng yếu của mình đối với cả đại lục, nhưng sinh mạng của gần trăm cường giả võ thánh quan trọng hơn hắn!

Những người kia không thể chết, hắn không thể trơ mắt nhìn những cường giả nhân loại đều bị giết chết!

Bởi vì hắn biết nếu những tinh anh lực lượng đại biểu cho Vũ Thiên đại lục đều chết hết, như vậy đối với khắp cả đại lục mà nói là một đả kích nặng nề không cách nào thừa nhận, thậm chí là hoàn toàn tiêu diệt sức phát triển đời sau của cả đại lục.

Hắn chỉ có thể liều mạng!

- Tần Phàm, hiện tại hi vọng của cả Vũ Thiên đại lục đều nằm trên người của ngươi, ngươi nhất định không thể để cho ta thất vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.