Giờ phút này Mộc Thiên Hùng quả thật là vô cùng giận dữ, trong lòng phi thường buồn bực.
- Tiểu hỗn đản chết tiệt, còn dám trêu đùa lão phu!
Ngay sau đó Mộc Thiên Hùng không nhịn được hướng không trung mắng to, tiếp
theo như phát tiết như muốn đổi ý, hướng không trung đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn thật lớn đánh ra, thiên địa nguyên khí trong phạm vi gần ngàn thước
nhất thời bị hắn ngưng tụ lại, cuồn cuộn sôi trào, chưởng thế cường đại
bao trùm bầu trời, làm cả trăng sao đều giống như bị che mờ ảm đạm như
muốn rơi xuống dưới.
Thanh âm tiếng gió rít lớn, sau một lát tốc
độ chưởng lực xoay tròn, ở giữa không trung hình thành một cơn lốc xoáy
màu đen hướng Tần Phàm thổi quét tới.
Hấp lực thật lớn phảng phất như muốn lôi kéo trăng sao trên bầu trời rơi xuống, cách xa mấy trăm
trượng mà Tần Phàm vẫn cảm nhận được thân thể mình bị hút ngược rung
động, thấy vậy hắn không khỏi hoảng sợ, thật sự cảm thấy khiếp hãi với
thực lực mạnh mẽ của Mộc Thiên Hùng, liền ôm chặt Phương Tiểu Tình vẫy
mạnh Chu Tước Dực làm cho mình có thể bay cao hơn một ít.
Nếu
không lập tức tránh né, hắn cũng lo lắng bản thân mình sẽ bị người kia
kéo lại, nhìn nguyên khí phong bạo quay cuồng, hắn không chút nghi ngờ
nếu mình rơi vào bên trong ít nhất sẽ bị đứt mất tay chân mới có thể
giãy thoát.
- Không hổ là nửa bước võ thánh, thực lực này hẳn phải vượt xa cửu cấp võ tôn bình thường rất nhiều!
Tần Phàm bay lên thật cao, tới vị trí bảo đảm an toàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn lốc xoáy khủng bố thật lâu còn chưa tiêu tán, hắn nhìn ra được một
chưởng của Mộc Thiên Hùng thập phần hung mãnh, cũng có chút may mắn vì
mình chỉ có ý tưởng phòng thủ mà không chiến đấu, nếu trận này hai người bọn họ phải chiến, hắn thật sự không có cách nào chạy thoát.
Nhưng hiện tại Tần Phàm cười thật vui vẻ, hắn vô cùng cẩn thận, đi ra xa Mộc
Thiên Hùng một khoảng cách mới lộ ra Chu Tước Dực, là vì bảo đảm cho dù
Mộc Thiên Hùng có đổi ý cũng không cách nào đuổi kịp chính mình.
Hiện giờ quả nhiên là thế, Mộc Thiên Hùng xấu hổ mà nổi giận, nhưng cũng không làm gì được tới hắn.
- Ha ha, sao Mộc Tu Công có thể nói tại hạ trêu đùa ngươi sao? Chúng ta
đã công bình đánh một trận chiến thì sao lại có câu trêu đùa?
Tần Phàm ở trên cao nhìn xuống, vẻ mặt mang theo châm chọc nói, Mộc Thiên
Hùng đã có ý định muốn giết chết mình, tự nhiên không cần phải khách khí với đối phương.
- Xú tiểu tử, ngươi cũng không cần quá mức đắc ý, ta thề lúc gặp lại nhất định sẽ cho ngươi không chết tử tế được!
Lúc này sắc mặt Mộc Thiên Hùng xanh mét, cực kỳ khó xem, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng nói.
Đã không biết bao nhiêu năm hắn chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy!
Hiện giờ hắn thật không ngờ mình lại thua bại trong tay một thiếu niên còn
chưa đầy hai mươi tuổi, điều này làm hắn không sao dằn xuống được cơn
tức tràn đầy.
- Ha ha, Mộc Tu Công cũng không nên quá mức tức
giận, phải bảo trọng thân thể, tiểu tử cũng chờ mong lần sau sẽ gặp lại
ngài đây!
Tần Phàm thấy bản thân đã được an toàn, liền thả lỏng
nhìn xuống Mộc Thiên Hùng bên dưới, trên mặt mang theo ý cười nói, vẻ
châm chọc càng thêm dày đặc trong mắt hắn.
Vừa rồi Mộc Thiên Hùng nói chuyện điên cuồng, luôn miệng nói muốn giết hắn, cuối cùng so đấu
thất bại mới lui lại một giờ sau sẽ đuổi theo giết hắn, căn bản chỉ xem
hắn như miếng thịt trên thớt mà thôi, chỉ là vấn đề giết sớm hay muộn.
Có thể nói Tần Phàm đã vô cùng bất mãn hắn.
Hiện giờ rốt cục có thể thở phào một hơi.
Không phải ngươi thật cuồng sao? Muốn đuổi theo giết chết ta? Muốn ta không chết tử tế được sao? Hiện tại truy theo ta đi!
Ý tứ trong mắt Tần Phàm rõ ràng là ý nghĩa như thế.
- Tiểu hỗn đản, ngươi nhất định không chết tử tế được!
Mộc Thiên Hùng tựa hồ cũng nhìn ra được ý tứ trong mắt Tần Phàm, tính tình
hắn vốn dữ tợn, giết chóc thành tánh, cho nên không cách nào đột phá tới cảnh giới võ thánh, hiện tại chứng kiến Tần Phàm khiêu khích, quả thật
là nổi trận lôi đình. Tuy rằng hắn biết mình đã rất khó đuổi kịp Tần
Phàm, nhưng vẫn nổi cơn điên truy theo.
Một đường chạy theo điên
cuồng, cây cối ven đường đều bị khí kình cuồng bạo của hắn càn quét
thành dập nát, Tần Phàm chỉ có thể chậc lưỡi, Mộc Thiên Hùng vẫn liên
tục công kích Tần Phàm, đáng tiếc Tần Phàm bay lên quá cao nên hắn căn
bản không thể công kích tới.
Càng bay càng cao, càng bay càng xa, Tần Phàm đã không cần lo lắng bị đuổi kịp.
- Mộc Tu Công, chậc chậc, vừa rồi ta còn mới khen ngươi biết giữ lời hứa
đây, không thể tưởng được còn chưa tới một giờ mà ngươi đã lập tức đổi
ý, thật làm người ta thất vọng!
Tần Phàm nhìn Mộc Thiên Hùng đang nổi điên bên dưới, không chút kiêng nể cười nói.
Chu Tước Dực sau lưng vẫy mạnh, thân hình Tần Phàm nháy mắt rời xa một
khoảng cách lớn, phía trước có một vách núi, chỉ cần bay qua thì Mộc
Thiên Hùng không còn cách nào đuổi theo kịp hắn.
- Mộc Tu Công,
ta không ngại nói cho ngươi biết, ta sẽ đi ngang qua Đại Khôn quốc, nếu
ngươi thật sự muốn trả thù ta, có thể ở Đại Khôn quốc chờ ta.
Thấy đã sắp bay qua vách núi, Tần Phàm quay đầu quát Mộc Thiên Hùng, sau đó
lưu lại tiếng cười, dần dần biến mất trong bầu trời đêm.
Sở dĩ
hắn nói với Mộc Thiên Hùng hành tung của mình, bởi vì tính cách của Mộc
Thiên Hùng quá mức hung hãn, mặc dù hiện tại đối phương còn chưa nhận ra hắn, nhưng hắn cũng không muốn lưu lại mầm tai họa.
Hơn nữa chỉ
cần hắn thành công đột phá tới ngũ cấp võ tôn, đến lúc đó cho dù Mộc
Thiên Hùng là nửa bước võ thánh cũng chưa chắc là không thể chống lại.
Đến lúc đó cứ một lần tính toán giải quyết cho xong.
- Tiểu hỗn đản, ngươi chờ đi! Ngươi nhất định phải chết!
Mộc Thiên Hùng nghe được Tần Phàm khiêu khích, giận không kềm được, gầm lên giận dữ muốn xuyên phá thiên không.
Qua hồi lâu, thân ảnh Tần Phàm đã dần dần biến mất không còn nhìn thấy, lúc này Mộc Thiên Hùng mới có thể bình phục lại tâm tình.
- Tên tiểu hỗn đản thế nhưng lại làm cho ta liên tục nổi giận như vậy, hiện giờ
làm tâm cảnh của ta bị ảnh hưởng, muốn đột phá võ thánh cảnh giới lại bị chậm trễ hơn rất nhiều!
Trong lòng Mộc Thiên Hùng oán hận Tần Phàm tới cực điểm.
Nhưng lần này sở dĩ Mộc Thiên Hùng thất bại là vì hắn không nhận thức được Tần Phàm.
Nếu hắn biết Tần Phàm, biết thiếu niên là kỳ tích chi tử, không chỉ có được thực lực võ tôn hơn nữa còn biết vũ kỹ phi hành, hắn sẽ không dùng lực
lượng thân thể chiến đấu với Tần Phàm, còn hứa hẹn cho Tần Phàm chạy
trước một giờ, để hắn phạm phải sai lầm lớn!
- Tiểu tử kia xem ra là muốn đưa tiểu nha đầu đi tới Thần Thú gia tộc của Đại Khôn quốc, ta nhất định phải đi chặn đường hắn!
Mộc Thiên Hùng bình tĩnh trở lại, rất nhanh liền phân tích ra những lời Tần Phàm nói cũng không phải giả dối.
Ngay lập tức hắn liền nhảy xuống núi, nhảy được một nửa, hắn dựa vào trên
vách đá, hòa hoãn lại tốc độ, sau đó lại nhảy xuống, cứ lặp lại như thế
cuối cùng bình yên vô sự rơi xuống mặt đất, trực tiếp hướng Đại Khôn
quốc rất nhanh tiến đến.