Đan Vũ Càn Khôn

Chương 365: Chương 365: Hung hăng chấn nhiếp. (2)




Mà ngay sau đó, Tần Phàm ra lệnh một tiếng, sau đó một cổ đao ý bá đạo từ trên người hắn phát ra, phô thiên cái địa áp về phía đối phương. Hiện tại tuy trên tay của hắn không có đao, nhưng đao khí này lại tràn ngập toàn bộ không gian.

- Cổ khí thế này vậy mà mạnh như vậy!

- Quả nhiên Tần Phàm này là tự mình xuất thủ.

- Là khẩu xuất cuồng ngôn, hay là thực tài lập tức sẽ biết.

Một ít người đứng gần cũng không khỏi bị cổ khí tức vô cùng bá đạo này ép rút lui hơn mười thước, nguyên một đám trong nội tâm kiêng kị không thôi.

Mà nhìn Hứa Du kia muốn vọt tới trước mắt, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, sau đó khí thế toàn thân thu lại, lập tức nguyên võ chi khí trên nắm tay phải tuôn ra khí lưu nóng rực, nhiệt độ trong phòng đấu giá tựa hồ cũng tăng lên vài phần.

Oanh…

Tiếp theo trong nháy mắt, trên nắm tay của Tần Phàm đột nhiên dâng lên Liệt Diễm hừng hực, một quyền cùng nắm đấm của Hứa Du kia hung hăng đụng vào nhau, phát ra một thanh âm nổ vang, đồng thời để cho trong lòng mọi người một hồi rung chuyển.

- Kình khí hóa thực.

- Linh Vũ sư.

Lúc này hào khí toàn trường nhấc lên thủy triều lần nữa, rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi mà nhìn thiếu niên áo xanh kia, không khỏi trừng mắt, trong nội tâm thật lâu không thể bình phục.

- Tần Phàm này đã thành Linh Vũ sư rồi!

- Trời ạ, nghe nói hắn còn chưa đến hai mươi tuổi, một Linh Vũ sư không đủ hai mươi tuổi!

- Thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt chuyển sinh rồi!

Ngay sau đó là trận trận kinh hô cùng không thể tưởng tượng nổi.

Mà Lý Hóa cùng Thái Hiên nghe trong tràng kinh hô, cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu cười khổ. Bọn hắn ở gia tộc đều được gọi là thiên tài trong thiên tài, nhưng so với quái thai Tần Phàm này, lại là lộ ra thua kém không ít.

- Lúc này trong nội tâm Tần Hạo Dương cũng là thập phần không dễ chịu a?

Thái Hiên nhớ tới đối thủ cũ của mình, trước kia hai người bọn họ một mực được cho rằng là tiên tài trẻ tuổi một đời của cả Đại Càn quốc, thậm chí một mực để cho mọi người lấy ra so sánh. Hai người đều muốn trở thành tuổi trẻ đệ nhất nhân...

Thời điểm ghi vào tiềm lực bảng của Triều thánh, Thái Hiên đã từng một lần xếp hạng đệ nhất vị. Hắn cũng cho là mình chính thức được thừa nhận, nhưng vào lúc này, quái thai Tần Phàm ngang trời xuất thế, hơn nữa một lần hành động đoạt được đệ nhất Triêu Thánh. Tuy trong lòng của hắn rất khoáng đạt, nhưng có chút không dễ chịu là bình thường.

Cho tới hôm nay, Tần Phàm so với hắn cùng Tần Hạo Dương đều sớm hơn rất nhiều trở thành Linh Vũ sư, xa xa đi ở phía trước.

- Ngươi cùng ta đoán chừng cũng đừng nghĩ đuổi theo hắn đi a.

Trong nội tâm Thái Hiên không khỏi có chút cảm giác tâm chết, sau đó hắn nhịn không được nhìn lại phương hướng của Tần Hạo Dương.

- Đường ca, Tần Phàm này vậy mà đột phá đến Linh Vũ sư rồi.

Lúc này Tần Nguyệt Minh cũng chỉ vào trong tràng, miệng không thể tin được nói:

- Điều đó không có khả năng, không có khả năng, coi như là đường ca ngươi cùng Thái Hiên kia, hiện tại cũng mới là thất cấp Tiên Thiên Võ sư mà thôi, làm sao Tần Phàm này có thể đột phá đến Linh Vũ sư rồi.

- Ta một mực không dám xem thường Tần Phàm này, không thể tưởng được hắn vẫn là lần nữa vượt quá dự liệu của ta.

Vào lúc này sắc mặt Tần Hạo Dương vô cùng âm trầm, nhưng trong lòng thì dâng lên cách nghĩ đồng dạng như Thái Hiên, cũng vào lúc này, hắn ngẩng nhìn về phía Thái Hiên.

Ánh mắt của hai người trên không trung chạm nhau, đều có thể chứng kiến được thần sắc đắng chát trong mắt đối phương.

Mà trong tràng, Tần Phàm một quyền trực tiếp đánh lui Hứa Du kia vài chục bước, trên mặt cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Tần Phàm tuổi còn trẻ vậy mà đã trở thành Linh Vũ sư, hơn nữa vừa rồi đối bính, hắn lại rơi vào hạ phong.

Hứa Du thân là bang chủ Huyết Đường Lang bang, vào lúc này trong nội tâm thậm chí có một cảm giác muốn nổi điên. Trên mặt vô cùng dữ tợn, oán hận, đố kỵ, không cam lòng, đủ loại thần sắc chồng chất để cho tâm bình tĩnh của hắn tan nát.

- Du nhi, để cho vi sư đến đi.

Lúc này sắc mặt lão giả áo bào hồng kia âm trầm đi ra, chắn ở trước mặt Hứa Du.

- Sư phụ.

Hứa Du phát ra âm thanh gào thét.

- Tỉnh táo một chút.

Lão giả áo bào hồng kia như có thâm ý nhìn Hứa Du nói ra. Sau đó hắn chuyển hướng nhìn Tần Phàm, trong miệng lạnh lùng nói:

- Ngươi gọi là Tần Phàm, thiên phú của ngươi đích thật là cao nhất mà Nguyên Sung ta bình sinh chứng kiến, niên kỷ như vậy liền trở thành Linh Vũ sư. Thành tựu như vậy, nhìn toàn bộ Đại Càn quốc, thậm chí Vũ Thiên đại lục đều hiếm thấy, Huyết Đường Lang bang chúng ta thua ở trên tay của ngươi, cũng coi như không oán.

- Quá khen, kỳ thật quý bang vô sỉ cũng là tại hạ bình sinh chứng kiến. Ta nghĩ, các ngươi dám bước vào Nam Phong thành, nên nghĩ tới sẽ có khả năng đi ra không được.

Tần Phàm chỉ nhàn nhạt nói.

Nghe thấy ngôn ngữ của Tần Phàm mang theo trêu tức, sư phụ Hứa Du Nguyên Sung này cũng không khỏi bị khơi dậy xấu hổ, tâm bình tĩnh cũng có dấu hiệu buông lỏng.

Nhưng dù sao tu vi của hắn cao hơn Hứa Du rất nhiều, rất nhanh liền ổn định lại. Sau đó hắn lạnh lùng nói:

- Nhưng lão phu tu luyện vài thập niên, còn áp không được tiểu tử như ngươi sao, hôm nay cho dù đi ra không được, lão phu cũng muốn kéo ngươi tới đệm lưng.

Vừa dứt lời, trong tay Nguyên Sung này đột nhiên xuất hiện một cây đoản côn, sau đó thân hình cực nhanh phóng về phía Tần Phàm.

Uống…

Đoản côn kia đánh tới trên đầu Tần Phàm, khí thế của nó lăng lệ ác liệt, so với Hứa Du vừa rồi cao hơn không ít. Hơn nữa Tần Phàm còn có thể cảm giác được bốn phía có một cổ khí kình quỷ dị chấn động, tựa hồ muốn trói buộc chặt hắn.

Khanh…

Vào lúc này trong tay Tần Phàm cũng xuất hiện Hỏa Vân đao, khí lưu nóng rực tuôn ra, sau đó cùng đoản côn của Nguyên Sung đụng lại với nhau, lập tức phát ra tiếng vang nặng nề.

Mà nháy mắt sau đó, đoản côn của Nguyên Sung lại đột nhiên quỷ dị mà dài ra rất nhiều nhánh dây màu tím, quấn Hỏa Vân đao của Tần Phàm lại với nhau, thậm chí nhánh dây màu tím kia có xu thế lan tràn về thân thể Tần Phàm.

- Du nhi, nhanh đi đi, lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt. Ngày khác nhất định phải san bằng Nam Phong Tần gia này.

Đồng thời Nguyên Sung vào lúc này hướng về Hứa Du hét lớn một tiếng nói.

- Sư phụ.

Hứa Du bi thiết một tiếng, vào lúc này có một ít do dự.

- Đi, nhanh đi, ngày khác nhất định phải trở lại báo thù.

Nguyên Sung lần nữa hét lớn một tiếng, sau đó khí thế toàn thân đều áp bách về phía Tần Phàm, vô số nhánh dây màu tím bay múa, muốn trói buộc cả người Tần Phàm.

- Hừ, còn muốn báo thù?

Tần Phàm hừ lạnh một tiếng, nguyên võ chi khí trong cơ thể bạo phát ra, lại điều động năng lượng Chu Tước trong cơ thể, lập tức toàn thân hắn đều thiêu đốt lên, những nhánh dây màu tím kia ngay lập bị hỏa diễm đốt thành bột phấn, thân thể của hắn cũng vào lúc này giãy giụa đi ra, trường đao vẽ một cái, lập tức bỏ qua Nguyên Sung, chém tới Hứa Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.