Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1617: Chương 1617: Huynh đệ gặp lại. (1)




Mạc Lợi đảo chủ gật đầu nói. Tần Phàm có thể cùng tỉnh lại với bốn thiên tài của những đại thần đảo khác đã vượt xa ngoài ý liệu của hắn, hắn cũng không có gì bất mãn.

Cách kiến trúc mà Mạc Lợi đang đứng không xa, lúc này cũng có hai đôi mắt đang nhìn Tần Phàm.

Một đôi mắt là của Ngao Lang đảo chủ, hắn đã nhận ra Tần Phàm, sắc mặt hơi có chút âm trầm. Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra Mạc Lợi thần đảo luôn đối nghịch với Ngao Lang thần đảo lần này lại xuất hiện một nhân vật như thế.

Mà đổi thành Âu Dương Không, hắn nhìn thấy sắc mặt của Ngao Lang đảo chủ có vẻ khó chịu, thản nhiên nói:

- Kỳ thật đảo chủ không cần mất hứng, tuy rằng cảm ngộ càng lâu đại biểu nhận thức càng cao, nhưng cuộc chiến thiên tài so đấu không phải là nhận thức!

- Không sai, ngươi nói rất đúng, Tần Phàm cảm ngộ được lâu như vậy bên trong có một nguyên nhân là vì khởi điểm thấp, cho nên mới có thể chứa đựng được càng nhiều. Mà ngươi thì khác, ngươi đã sớm đạt tới lục kiếp bán thần đỉnh phong, hơn nữa thông qua địa vực thí luyện tại Ngao Lang thần đảo, đối với võ đạo lý giải đã sớm cao hơn người bình thường, cho nên mới sớm chấm dứt cảm ngộ. Lần này ta thật sự chờ mong ngươi trở thành một siêu cấp hắc mã, sau đó đại phóng quang mang.

Nghe vậy sắc mặt Ngao Lang đảo chủ mới thoáng dịu xuống nói.

Âu Dương Không là thiên tài đầu tiên thông qua địa ngục thí luyện của Ngao Lang thần đảo trong ngàn năm qua, có thể nói hắn là thiên tài ngàn năm của Ngao Lang thần đảo còn chưa đủ, cho nên hắn mới ký thác kỳ vọng.

- Tần Phàm chưa tính là mục tiêu của ta, mục tiêu của ta rất lớn!

Âu Dương Không tự tin ngẩng đầu nói, sự tin tưởng của hắn rất đầy đủ.

Ở bên kia, Tần Phàm cảm giác như vừa tỉnh lại trong giấc mộng, nhưng thực lực đã tăng lên thật rõ ràng nói cho hắn biết, đây không phải là mộng!

- Ta đã đột phá ngũ kiếp bán thần đỉnh phong!

Sau khi tỉnh lại, Tần Phàm phát hiện cảnh giới của mình biến hóa, trước đó dùng Thái Hư Chân Đan hắn chỉ cách ngũ kiếp bán thần đỉnh một đường, hiện tại trải qua ba ngày cảm ngộ, hắn rốt cục thành công vượt qua, hiện tại chỉ còn cách lục kiếp bán thần một đường duy nhất!

Một khi vượt qua, hắn xem như long nhập cửu tiêu!

- Còn có nguyên giới của ta càng thêm đầy đủ, nếu tính dung lượng của nguyên giới lực ngay cả lục kiếp bán thần cũng không mấy ai so được với ta!

Võ đạo dung hợp thông hiểu, đạt được tăng lên thật lớn, lúc này trong hai mắt Tần Phàm tràn đầy thần thái hưng phấn.

- Mười danh phía trước trong cuộc thi đấu thiên tài, thậm chí là cao hơn một tầng, cũng không phải là không có thể!

Siết chặt nắm tay, hắn càng thêm có tự tin.

- Lão đại…

Cũng đúng lúc này, một thanh âm bỗng nhiên truyền tới từ sau lưng, làm hắn nhất thời ngẩn ra.

Cho tới nay chỉ có một người gọi Tần Phàm là “lão đại”.

Cho nên khi nghe được thanh âm kia, Tần Phàm rất nhanh liền phản ứng. Kỳ thật vừa rồi khi hắn còn đang ở trong trạng thái cảm ngộ đã mơ hồ có chút cảm ứng, chỉ là lúc ấy còn đang đắm chìm trong huyền ảo của dãy kiến trúc nên tạm thời không có thời gian nghĩ nhiều mà thôi.

- Tiểu Chiến?

Sắc mặt hắn chợt động, nổi lên vẻ vui mừng bỗng nhiên quay đầu lại.

Quả nhiên lúc này đang đứng sau lưng hắn là một thiếu niên mắt to mày rậm trọc đầu, chính là hồng mục chiến trư đã biến hóa. Từ Vũ Thiên đại lục đầu yêu thú này luôn theo hắn đi tới Tân Thế Giới, đến sau đó hai người chia tay, tình cảm của họ chưa bao giờ phai nhạt.

Lần này gặp lại trong lòng Tần Phàm nhất thời sinh ra cảm giác ấm áp, thật giống như nhìn thấy được người nhà.

Lúc này Tần Chiến đã không còn vẻ béo phì như lúc mới biến hóa, da thịt trắng nõn trong suốt, nhưng thân hình đã mạnh mẽ hơn không ít, thoạt nhìn thân thể cơ bắp đã lớn, thậm chí có thể gọi là cường tráng.

Hơn nữa trên thân hắn mặc trường bào màu đen tinh xảo, thoạt nhìn còn có thêm vài phần tuấn tú, trên lưng vẫn đeo hắc sắc cự cung lấy được trong bí địa sơn cốc, cả người thoạt nhìn hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, có chút hấp dẫn ánh mắt.

Nhớ tới ngày trước khi tiểu gia hỏa này mới biến hóa, mặc quần áo lại chạy hỏi mình “có anh tuấn” hay không, khóe môi Tần Phàm hiện lên ý cười, chẳng qua tiểu Chiến hiện nay đúng thật là có thể xưng tụng anh tuấn.

Hơn nữa nhìn vầng trán hắn cảm giác thành thục hơn không ít, nếu không phải vì một câu “lão đại”, hơn nữa tâm linh cảm ứng vi diệu lẫn nhau, thậm chí Tần Phàm cũng không dám nhìn nhận hắn.

- Lão đại, rốt cục đệ gặp lại huynh!

Lúc này tiểu Chiến có vẻ thật hưng phấn, vừa nhìn thấy Tần Phàm liền chạy tới, tốc độ thật nhanh, nháy mắt đã đi tới trước mặt hơn nữa còn nhào lên chẳng khác gì một tiểu hài tử.

- Huynh đệ, gần đây có khỏe không?

Tần Phàm cũng hết sức cao hứng mở rộng đôi tay ôm chặt Tần Chiến. Tuy rằng hiện tại đối phương đã biến hóa không nhỏ, nhưng ở trong lòng của hắn người này vẫn là tiểu chiến trư ngây thơ đáng yêu ngày trước.

- Tốt, lão đại, đệ đã trở thành lục kiếp yêu thú!

Lúc này tiểu Chiến buông lỏng Tần Phàm, vỗ vỗ ngực tự hào nói.

- Đây không phải là còn giỏi hơn lão đại này hay sao?

Tần Phàm cũng cười.

Ở trong yêu thú nếu đạt tới cửu cấp yêu thú sẽ biến hóa, sau đó cũng giống như nhân loại trải qua yêu kiếp. Nhưng bởi vì yêu thú khuyết thiếu bán thần khí cùng bán thần kỹ, so sánh với nhân loại sẽ yếu hơn một chút mà thôi. Nhưng có một ít yêu thú có được thiên phú thần thông, nếu sử dụng đồng dạng vẫn thập phần cường đại.

Mà yêu thú biến dị như tiểu Chiến, bản thân đã thập phần cường hãn, nhớ rõ lúc trước khi còn chưa biến hóa là hắn đã lấy được thực lực tru diệt bán thần cường giả, sau khi biến hóa lại dùng một mũi tên bắn hủy truyền thừa kim thai.

Hiện tại nếu như đã trở thành lục kiếp yêu thú, thực lực tăng trưởng thế nào thì có thể nghĩ, thậm chí ngay cả Tần Phàm có thật nhiều lá bài tẩy chưa lật cũng không dám nói thực lực của mình so được với hắn.

- Hắc hắc, đệ làm sao bì kịp với lão đại, lão đại nhất định là lợi hại hơn đệ rồi!

Nghe vậy tiểu Chiến gãi gãi đầu khờ dại cười nói, rất rõ ràng, tuy rằng trên miệng khiêm tốn nhưng hắn cũng đã có tin tưởng nhất định.

- Đúng rồi, ngày đó để thư lại rời đi, rốt cục đệ đã đi đâu? Lúc trước ta không cảm nhận được khí tức của đệ trong Mạc Lợi thần đảo, ta luôn lo lắng cho đệ!

Dừng một chút Tần Phàm lại hỏi.

- Việc này…

Nghe được câu hỏi của Tần Phàm, tiểu Chiến bỗng nhiên cúi đầu, giống như nhi đồng làm sai chuyện bắt đầu nói dối quanh co.

- Di?

Đúng lúc này ánh mắt Tần Phàm chợt ngưng lại, hắn nhìn thấy bộ hắc bào trên người tiểu Chiến, vị trí bên ngực trái thêu một chữ “Yêu” màu đỏ. Chữ “Yêu” thập phần quỷ dị, thoạt nhìn chẳng khác gì một đầu tuyệt thế hung yêu đang giương nanh múa vuốt, xuyên thẳng lòng người.

Vừa nhìn thấy, ý cười trên mặt hắn chợt đọng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.