Đan Vũ Càn Khôn

Chương 484: Chương 484: Kiếp sau. (1)




Một ít người cơ cảnh vào lúc này cũng lập tức kịp phản ứng, vội vàng đè xuống tham niệm trong lòng mình, cũng không muốn sống lao xuống dưới núi, một ít người ở dưới núi cũng đem hết toàn lực rời xa ngọn núi này.

Bọn người Nhiếp Bá, Viên Cảnh Thiên vốn vừa định xông lên núi thì khẽ giật mình, nhưng chỉ do dự một cái nháy mắt, cũng rất nhanh quay người cấp tốc thoát đi! Bọn hắn lựa chọn tin tưởng Tần Phàm!

Long long long oanh….

Mà thời điểm bọn người Tần Phàm vừa mới thoát đi ra ước chừng 500m khoảng cách, một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến, ngọn núi kia bắt đầu kịch liệt chấn động, sau đó một cổ năng lượng vô cùng cường đại nóng rực từ trên miệng ngọn núi vỡ ra kia, dâng lên mà ra!

Liệt Diễm ngập trời phóng lên thiên không!

Sơn thạch, nham tương nóng hổi hình thành hỏa trụ màu đỏ thẫm thẳng đến Thương Khung, sau đó lại hóa thành hỏa diễm vũ dày đặc, từ trên trời giáng xuống!

Chỉ là trong thời gian cực ngắn, ở dưới một cổ năng lượng cực nhiệt, ngay cả đại địa cũng lập tức biến sắc.

Ở dưới năng lượng nóng rực này, thậm chí ngay cả không khí cùng Thạch Đầu đều muốn bốc cháy lên.

Những người trong lòng còn có tham niệm, không tin tưởng Tần Phàm mà ngưng lại ở trên chân núi kia, thời điểm núi lửa bắt đầu bộc phát mới lộ ra thần sắc kinh khủng, rốt cuộc không những không công kích được Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia, còn không kịp thoát đi!

Có ít người muốn từ trên sườn núi cực kỳ nhanh lăn xuống, nhưng lăn đến một nửa liền toàn thân bốc cháy, đảo mắt hóa thành một đống đen xám, thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu thê lương.

Ngay cả những người đã chạy trốn tới chân núi kia, vốn còn có một cơ hội thoát đi, nhưng núi lửa bộc phát quá nhanh, độ ấm vô cùng nóng rực kia lại khiến cho toàn thân những người này co quắp ngã xuống đất, sau đó bị nham thạch nóng chảy bao phủ, cuối cùng nhất cũng là bạch cốt không lưu.

Kỳ thật ngọn núi này cũng không cao lắm, cho nên thời điểm nó bạo tạc nổ tung rơi xuống nham thạch nóng chảy cùng núi đá, phạm vi ảnh hưởng cũng không phải lớn đến không tính được, nhưng năng lượng nóng rực bạo phát đi ra kia, lại là xa xa vượt ra khỏi Tần Phàm đoán trước!

Một ít người không có thoát khỏi phạm vi núi lửa bộc phát, nhưng vượt ra ngoài phạm vi 500m, tuy không bị chết, nhưng toàn thân đều trở nên nóng hổi vô cùng, quần áo trên người càng trở nên rách tung toé, tự động thiêu đốt.

Trong miệng bọn hắn phát ra tiếng kêu thống khổ, sau đó gia tốc thoát đi, hận không thể để mình sinh thêm hai chân. Hí kịch nhất chính là, ở trước mắt sống chết này, vậy mà có không ít người như Tần Phàm, nhân họa đắc phúc, tốc độ thân pháp đã nhận được đột phá!

Bất quá ở trước mắt này, lại không có người có thời gian đi kinh hỉ, vẫn là không ngừng chạy trốn, cho đến khi chạy trốn tới khu vực hoàn toàn an toàn, mới dám thư giãn một tí, tình trạng thân thể đều kiệt sức, cũng không có bao nhiêu người vào lúc này bởi vì đột phá mà kinh hỉ, tất cả đều kinh hồn chưa định mà nhìn về phía núi lửa kia.

Bọn hắn đều nghĩ, nếu như vừa rồi chậm một giây, hậu quả là thiết tưởng không chịu nổi.

Mà lúc này, Tần Phàm đứng ở địa phương cách núi lửa bộc phát hơn hai nghìn mét, ở trước mặt của hắn, toàn bộ đều là hỏa diễm mỹ lệ, độ ấm trong không khí bỗng nhiên bạo thăng, coi như là ở đây cách cách rất xa, hắn vẫn cảm thấy toàn thân nóng rực.

Ngay cả thể phách khác hẳn với thường nhân như Tần Phàm cũng như này, những người khác thì càng thêm không cần phải nói rồi.

Vào lúc đó, cơ hồ làn da của tất cả mọi người đều trở nên đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, thậm chí có những người càng là thoát đi ra địa phương mấy ngàn mét, đã hoàn toàn không có nham thạch nóng chảy cùng núi đá rơi xuống rồi, nhưng vẫn chịu đựng không nổi loại nóng bức này, toàn thân đều phát run lên, cơ hồ muốn té xỉu trên đất.

- Loại núi lửa bộc phát trình độ này, nếu như khi đó ta còn ở trên sườn núi, ta khẳng định duy trì không được, sẽ hóa thành hỏa tro rồi!

Tần Phàm nhìn thế giới hải dương hỏa diễm trước mắt, vẫn là âm thầm kinh hãi. May mắn hắn đã luyện hóa được Hỏa nguyên ma chủng, cảm ứng đối với hỏa thì nhạy cảm hơn rất nhiều.

Lúc này đây núi lửa bộc phát quá mạnh mẽ!

Cho dù là hắn đã luyện hóa được ba khỏa ma chủng, cũng không tin tưởng có thể duy trì xuống.

- Coi như là Võ Thánh tới, cũng chưa chắc có thể thừa nhận được a.

Hắn âm thầm đoán chừng uy lực núi lửa này.

- Tỷ tỷ, nàng không sao chớ?

Sau đó Tần Phàm xoay người nhìn khuôn mặt Tần Li bị ngọn lửa này ánh đến đỏ bừng, quan tâm hỏi thăm, sau đó lại đưa cho đối phương một khỏa Băng Linh Đan, dùng để trấn áp nhiệt độ kia.

- Không có việc gì, may mắn Tiểu Phàm ngươi kịp phản ứng, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Tần Li lòng còn sợ hãi nói.

Tần Phàm trầm mặc, lại nhìn về ngọn núi kia, hắn đoán chừng một chút, vừa rồi người không kịp thoát đi cũng có mười mấy cái, những người này ở bên trong từng quốc gia đều được xưng là thiên tài, từ nhỏ được gia tộc toàn lực bồi dưỡng, ngay trong nháy mắt vừa rồi, không giá trị mà chết đi rồi.

Những người này, từng cái cũng đã là cảnh giới Linh Vũ sư trở lên rồi!

Trong một gia tộc có thể có mấy Linh Vũ sư? Giống như Nam Phong Tần gia hắn như vậy, ba tháng trước cũng chỉ có hắn mà thôi! Ở rất nhiều Chân Vũ thế gia cấp thấp, Linh Vũ sư thậm chí đã có thể làm tộc trưởng rồi!

Coi như là toàn bộ Đại Càn quốc, số lượng Linh Vũ sư cũng sẽ không quá nhiều.

Nhưng ngay vừa rồi, chết đi nhiều như vậy, hắn cũng không khỏi hơi có chút cảm xúc.

Thiên Đạo vô tình! b.a.n.l.o.n.g chấm u.s nơi chia sẻ đam mê truyện

Tần Phàm hắn càng thêm minh bạch đến đạo lý này.

Nếu như ngươi không cách nào nắm giữ vận mệnh của mình, Thiên Đạo sẽ không bởi vì ngươi là thiên tài mà chiếu cố cùng ngươi! Trời sinh ngươi là thiên tài, nhưng cũng có thể trong một cái chớp mắt hủy ngươi!

Muốn khống chế vận mệnh của mình, đầu tiên phải hiểu cùng nắm giữ quy tắc thiên đạo này.

Vào lúc đó Tần Phàm giống như đột nhiên đã minh bạch một ít gì đó.

Hôm nay, hắn còn không biết những vật này đối với hắn có làm được cái gì, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy ngày sau thời điểm đột phá đến Võ Tôn, những cảm ngộ nàyu đối với hắn sẽ rất có trợ giúp.

Bất quá tuy là như thế, nhưng Tần Phàm sẽ không đối với người chết lần này có cái gì áy náy, dù sao vừa rồi hắn đã cố ý kêu ra tiếng, hơn nữa ngay cả mình cũng buông tha cho thành quả chiến đấu, nhanh chóng thoát khỏi ngọn núi.

Trên thực tế đã hết lòng hết sức rồi.

Nếu như là người thông minh, có lẽ rất dễ dàng kịp phản ứng.

Nói cho cùng, những người này chỉ là chết vì tham niệm của mình mà thôi.

Mà vào lúc này, rất nhiều người có thể thoát khỏi tai nạn mang tính hủy diệt này, cũng đều lòng còn sợ hãi mà nhìn đỉnh núi kia, bọn hắn suy nghĩ nếu như vừa rồi bọn hắn không có thoát đi, lúc này khả năng cũng như những người kia hóa thành tro tàn, táng thân ở chỗ này rồi.

Đồng thời, bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, vì sao Tần Phàm sẽ sớm cảm giác được núi lửa bộc phát như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.