Lúc này Cổ Mặc cũng truyền âm nói ra, tuy Tần Phàm ở trong nước có thể phát huy vài lần chiến lực, nhưng dù sao vẫn là Tiên thiên Võ sư mà
thôi, đối phó một Linh Vũ sư đã cảm ngộ Băng Nguyên khí là thập phần khó khăn! Kỳ thật hắn đã chuẩn bị tùy thời ra tay giúp trợ Tần Phàm rồi.
- Băng Nguyên khí đúng không...
Nhưng vào lúc đó Tần Phàm lại đột nhiên nhắm mắt, lẳng lặng cảm ngộ, bởi vì
Hàn Đương khống chế nguyên khí trong không khí biến hóa, hắn cảm ngộ
chính là Hỏa nguyên khí!
Nhưng mà vì đã luyện hóa được Thủy Nguyên Ma chủng, thời điểm trong nước hắn lại có thể cảm ứng được Thủy nguyên khí tồn tại!
Hơn nữa bên trong cánh tay Kỳ Lân cũng có một đạo năng lượng Thủy hệ, ngày
đó trợ giúp Kỷ Huyên Nhi chữa thương, hắn đã từng thử qua đem đạo năng
lượng Thủy hệ này, chuyển hóa thành năng lượng Băng Hệ rồi!
Hiện
tại hắn đã là Tiên thiên Võ sư, đã cảm ngộ được Nguyên mạch tồn tại, đối với đạo năng lượng Thủy hệ này, chưởng khống càng thêm dễ dàng rồi!
Tăng thêm vừa rồi Hàn Đương cảm ngộ đến Băng Hệ nguyên khí, cái này càng làm cho Tần Phàm nhiều hơn một chút tham khảo.
Hàn Đương kia
trông thấy Tần Phàm đột nhiên nhắm mắt lại, cũng không khỏi khẽ giật
mình, không biết đối phương có mê hoặc gì, trong khoảng thời gian ngắn
lại chẳng biết tại sao chậm chạp không dám động thủ, mà thời điểm hắn
vừa mới quyết định muốn đánh lén, Tần Phà lại mở mắt lần nữa.
- Ta cũng biết.
Hai con ngươi của Tần Phàm bình tĩnh nhìn Hàn Đương đối diện, trong miệng
thản nhiên nói, nháy mắt sau đó, một đạo nước chảy từ trên mặt hồ bay
lên, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hóa thành một đóa băng
hoa sáng long lanh.
- Cái này... làm sao có thể!
Hàn Đương không thể tin được mở to hai mắt nói ra:
- Ngươi chỉ là Tiên thiên Võ sư, làm sao có thể cảm ngộ đến Băng Nguyên
khí! Hơn nữa vừa rồi ngươi sử dụng rõ ràng là Hỏa nguyên khí! Điều đó
không có khả năng!
- Sự thật ngay trước mắt, ngươi còn muốn không tin sao?
Tần Phàm khẽ cười nói, kỳ thật hiện tại hắn chỉ là mượn năng lực của cánh
tay Kỳ Lân, ngưng hóa ra băng khí, nếu như thoát ly nguồn nước, hắn sẽ
không thể sử dụng năng lực này.
- Tiểu tử này đến tột cùng là người nào?
Trên bờ, mấy đồng bạn của Hàn Đương kia, lúc này đồng dạng cảm thấy không
thể tưởng tượng nổi, bọn hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, một Tiên thiên Võ sư tại sao lại có thể cảm ngộ đến Băng Nguyên khí, nhưng trong nội tâm cũng đều không hẹn mà cùng nhiều thêm vài phần kiêng kị.
- Tiểu tử, ngươi... cái này cũng quá khoa trương đi!
Lúc này Cổ Mặc cũng kinh ngạc không thôi, không thể tưởng được Tần Phàm vào lúc này vậy mà thật sự huyễn hóa ra băng khí!
- Thủy Kỳ Lân chính là vương giả trong nước, ngay cả Huyền Vũ Ma Tôn lúc
trước cũng thua trong tay nó, trong nước, có được cánh tay Kỳ Lân, ta
đây không có gì làm không được.
Tần Phàm tự tin nói.
- Cái này nhất định là ảo thuật! Ở đâu có Tiên thiên Võ sư có thể sử dụng Băng Nguyên khí, tiểu tử, ngươi không lừa được ta đâu!
Hàn Đương kia vào lúc này đỏ mắt, hắn dần dần tỉnh táo lại, sau trầm giọng nói ra.
Ảo thuật thật ra là một loại có thể công kích tinh thần cường đại, có thể
ảnh hưởng đến ngũ giác đối thủ, làm cho người ta sinh ra nghe nhầm, ảo
giác, thậm chí tưởng tượng! Cho nên Hàn Đương mới có thể nói như vậy.
- Có phải ảo giác hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao?
Tần Phàm tiếp tục mĩm cười nói, sau đó băng hoa trong tay bỗng nhiên biến
đổi, lập tức biến thành một thanh phi đao, tiện tay hất lên, bay về
phía Hàn Đương.
Nhìn xem phi đao băng hàn kia càng ngày càng gần, Hàn Đương từ ban đầu kiên định tin tưởng đây là ảo giác, nhưng đến lúc
cảm giác được hàn khí lạnh như băng kia, liền có chút biến sắc, đến cuối cùng khi băng đao kia cách trán hắn còn có nửa trượng, rốt cục vẫn phải nhịn không được nghiêng người né qua.
PHỐC!
Băng đao kia cắm lên trên người một con cá đang bơi, con cá kia quẩy người một cái,
lập tức mặt mước nổi lên một đóa huyết hoa đỏ tươi.
- Ngươi không phải nói đây là ảo giác sao? Sao cuối cùng lại sợ hãi?
Trên mặt Tần Phàm mang theo một vòng trêu tức, cố ý dùng cái này đến kích nộ Hàn Đương, đánh vỡ tâm bình tĩnh của hắn.
Nhìn thoáng qua con cá đã chết kia, lúc này Hàn Đương mới tin tưởng cái này
không phải là ảo giác, lập tức sắc mặt lần nữa trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói ra:
- Không biết ngươi sử dụng biện pháp gì có thể ngưng
nước thành băng, nhưng mà ngươi chỉ là một Tiên Thiên Võ sư, nắm giữ
Băng Nguyên khí cũng muốn so sánh với ta? Tiểu tử, vô luận như thế nào,
ngươi đều phải chết!
- Thật sao? Hình như vừa rồi ngươi cũng đã
nói như vậy, bất quá còn không phải bị ta đánh trọng thương, thiếu chút
nữa chết mất sao?
Thấy cảm xúc của Hàn Đương đã có một ít thay đổi, Tần Phàm cười nói.
- Tiểu tử, ta biết rõ ngươi đang kích nộ ta, rất tốt! Ngươi thành công rồi!
Hàn Đương âm độc ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, lập tức hắn giơ Kim Xà kiếm trong tay lên, dùng tay còn lại nhẹ nhàng lau lau, trong miệng lại tiếp tục
âm hàn nói ra:
- Một chiêu vũ kỹ này của Hàn gia ta, đã tu luyện
mười năm, nhưng nó cần cảm ngộ đến Băng Nguyên khí mới có thể phát huy
ra uy lực chân chính, cho nên một mực không có sử dụng qua trước mặt
người khác, hôm nay ngươi là người thứ nhất kiến thức đến, ngươi cần
phải cảm thấy vinh hạnh!
- Ồ?
Tần Phàm thấy biểu hiện này
của Hàn Đương, cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn, mà nghe được tự tin trong lời nói của hắn, lại cảm giác được khí tràng bốn phía đột nhiên
biến hóa, trong lòng hắn cũng không khỏi cẩn thận thêm vài phần, truyền
âm nói với Cổ Mặc:
- Lão đầu, nếu như một hồi ta chịu không được, ngươi ra tay.
- Yên tâm đi, có bản Võ Thánh ở đây, ngươi chết không được.
Cổ Mặc nói.
Lúc này Hàn Đương giống như độc xà nhìn Tần Phàm, sau đó Kim Xà kiếm trong tay vung lên về phía trước.
- Cuồng Xà loạn vũ!
Theo Hàn Đương kia quát khẽ một tiếng, toàn bộ mặt hồ ở lúc này lần nữa bốc
lên, hơn nữa Tần Phàm có thể cảm giác được những nước hồ này trở nên rét lạnh thấu xương, tựa hồ cũng muốn kết thành khối băng.
Oanh! Oanh! Oanh!...
Vài tiếng nổ vang, đột nhiên có hơn mười cột nước cực lớn từ trong nước lao ra, sau đó ở trên không trung ngưng kết hóa thành hơn mười đầu băng xà
dài hơn 10m, xà lân của băng xà này đều là băng nhọn kết thành, xem ra
giống như cả người là đao, vô cùng dữ tợn.
Mấy băng xà này ở trên mặt hồ múa lấy, phát ra thanh thế to lớn giống như phiên giang đảo
hải, chợt cao chợt thấp, giúp nhau giao thoa, loạn vũ phóng về phía Tần
Phàm, mà trong quá trình phi hành, hơn mười đầu băng xà cực lớn này uốn
éo lấy thân thể, lân giáp băng nhọn trên người kia cũng bắt đầu giống
như hạt mưa, rậm rạp chằng chịt lao tới Tần Phàm.
- Hàn Đương này vậy mà cất dấu một chiêu lợi hại như vậy!
Trên bờ Lâm Hồng một mực cùng Hàn Đương có khoảng cách kia, trông thấy công
kích thanh thế to lớn này, thầm nghĩ mình nhất định là ngăn không được.