Đan Vũ Càn Khôn

Chương 91: Chương 91: Kỳ Lân Tí. (1)




Hô! Lại qua hồi lâu, một cỗ trọc khí phun ra từ miệng Tần Phàm, hắn rốt cục đã khu trừ sạch sẽ lệ khí bên trong Ma Chủng, nếu như không phải dựa vào Băng Linh hoàn, có lẽ hắn phải mất nhiều thời gian hơn rồi.

Lúc này trong cơ thể lệ khí lưu lại bên trong Ma Chủng đã được thanh trừ hoàn toàn sạch sẽ, hư ảnh Kỳ Lân hư cũng nhạt hơn rất nhiều, tâm thần Tần Phàm bắt đầu thử rót vào trong đó...

Oanh! Đột nhiên một tiếng nổ tung từ trong người truyền đến, hư ảnh Kỳ Lân kia đột nhiên bộc phát ra một hồi hào quang phi thường mãnh liệt, vô số ánh sáng vọt ra bốn phương tám hướng, sau đó những ánh sáng này bắt đầu chậm rãi ngưng kết, phảng phất giống như rễ chùm của đại thụ che trời vậy, trực tiếp cắm vào từng huyệt khiếu trong cơ thể Tần Phàm.

Ah ――

Đáy lòng Tần Phàm phát ra một tiếng hò hét phi thường thống khổ, lúc này toàn thân hắn đều đang bị xé rách, loại cảm giác này như muốn xé thân thể hắn thành từng mảnh nhỏ, sau đó lại liều cùng một chỗ.

Năng lượng của Thủy Kỳ Lân trong nháy mắt này bắt đầu điên cuồng vận chuyển!

Năng lượng luyện thể của Ma Chủng trực tiếp thông qua khiếu huyệt xâm nhập vào mỗi một tế bào trong cơ thể Tần Phàm, tiến hành cải tạo huyết mạch!

Từ huyết mạch nhân loại trực tiếp cải tạo thành huyết mạch của Ma Tôn Thủy Kỳ Lân!

Một loại năng lượng điên cuồng phát sinh va chạm kịch liệt trong mỗi một tấc da thịt huyết nhục của hắn, huyết dịch cũng bắt đầu sôi trào, từng bộ phận thân thể đều đang không ngừng phân liệt và dung hợp, thôn phệ và cường đại.

Tần Phàm chăm chú cắn chặt răngn trên chảy ra từng hạt mồ hôi lớn như đậu xanh, nổi gân xanh, có thể thấy rõ là hắn đã chịu bao nhiêu thống khổ.

Thậm chí có nhiều lúc Tần Phàm cảm giác thân thể mình thiếu chút nữa đã không chịu nổi lực lượng cuồng bạo của Ma Chủng mà muốn chợt nổ tung ra, may mắn hắn một mực không ngừng tu luyện thể phách, hơn nữa trải qua ngâm luyện thể dược dịch, tắm qua Long huyết, đã đạt đến được trình độ nhất định, lúc này mới thừa nhận được.

Cổ Mặc nói đúng, trong lúc luyện hóa Ma Chủng, chẳng những là một khảo nghiệm với thân thể, hơn nữa đối với tinh thần ý chí cũng là một loại khảo nghiệm rất lớn! Loại cảm giác dày vò này khiến Tần Phàm bao nhiêu lần muốn trực tiếp hôn mê để không phải chịu nữa, nhưng lại không thể không thừa nhận. Bởi vì hắn biết rõ một khí hắn mất đi tri giác, chẳng những luyện hóa Ma Chủng thất bại, hơn nữa có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi tri giác.

- Ah ―― cái gì?

Nhưng vào lúc này, Tần Phàm sớm đã thống khổ không chịu nổi đột nhiên giật mình, hắn phát hiện Ma Chủng kia bỗng nhiên duỗi một sợi ánh sáng trắng, bắt đầu điên cuồng rút ra võ khí từ trong Khí Hải Vũ Điền của hắn, một cỗ võ khí nhanh chóng bị lôi kéo vào lần Luyện Thể này, hơn nữa còn tiêu hao cực nhanh! Ma Chủng Luyện Thể này lại cần năng lượng cung ứng!

Cảm giác được võ khí trong Vũ Điền điên cuồng trôi đi, Tần Phàm không dám chần chờ, lập tức lấy ra một khỏa Hồi Khí hoàn nuốt vào.

Nhưng sau một lát, hắn vẫn lộ ra thần sắc trầm trọng, nguyên lai tốc độ dược lực hồi khí hoàn chuyển hóa thành võ khí căn bản không kịp cung ứng năng lượng mà Ma Chủng Luyện Thể cần thiết!

- Ah ――

Tần Phàm đột nhiên phát ra một tiếng hô to thống khổ đến cực điểm, hắn cảm giác võ khí trong Vũ Điền đã không còn chút nào, nhưng cổ lực hấp xả kia vẫn chưa biến mất. hắn cảm giác được Vũ Điền của hắn tựa hồ sẽ bị cổ lực hấp xả cường đại này làm sụp đổ.

- Lại tiếp tục như vậy, cho dù Luyện Thể thành công, ta cũng rất có thể sẽ biến thành một tên phế nhân!

Sắc mặt Tần Phàm trở nên cực kỳ khó coi, hắn biết rõ Khí Hải Vũ Điền đối với một tu luyện giả đại biểu cho cái gì, đó là là suối nguồn động lự! Nước suối có thể tái sinh, nhưng một khi con suối cũng bị phá hư, vậy thì cũng không còn nước suối nữa!

Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới non nửa yêu tinh hạch của Độc Giác Giao Long kia, yêu tinh hạch ẩn chứa năng lượng của thất cấp yêu thú Độc Giác Giao Long, rất là khổng lồ, thậm chí đủ cho lục cấp yêu thú tiến hóa thành thất cấp yêu thú! Tuy rằng hiện giờ hắn chỉ có một khối nhỏ, nhưng có lẽ cũng đủ cung ứng nhất thời rồi!

- Hy vọng có thể ủng hộ một hồi a!

Tần Phàm liền tranh thủ lấy ra, nắm trong tay hấp thu lấy năng lượng bên trong, sau đó lại chuyển hóa nó thành võ khí, như thế phối hợp với dược lực của Hồi khí hoàn mới miễn cưỡng cung ứng đủ năng lượng cần thiết cho Luyện Thể, sau khi dùng xong hắn lại lấy ra yêu tinh hạch của yêu thú cấp thấp khác để hấp thu, cuối cùng cũng có thể cầm cự được.

Đối với rất nhiều mạo hiểm giả không có tiền mua luyện dược mà nói, kỳ thật bình thường cũng thông qua hấp thu năng lượng yêu tinh hạch để khôi phục và tu luyện võ khí, đương nhiên yêu tinh hạch này còn có những diệu dụng khác.

Năng lượng cuồng bạo vẫn điên cuồng vận chuyển trong người, Tần Phàm cảm giác bản thân đang chậm rãi bành trướng, tựa hồ cả người như muốn nổ tung vậy. Mặt ngoài làn da rất nhiều chỗ thậm chí dã sinh ra vết nức, còn có chút tơ máu bắt đầu thẩm thấu ra nữa.

- Ta nhất định sẽ thành công!

Tần Phàm cắn chặt răng, đau khổ chịu đựng. Hắn và Cổ Mặc đều không thể tưởng được năng lượng của Ma Chủng lại cuồng bạo đến mức đó, Thể phách hắn nhiều lần tăng cường cũng có dấu hiệu không duy trì được nữa.

Ở thời điểm này, Tần Phàm bắt đầu vô cùng tưởng niệm thời có Cổ Mặc chỉ đạo bên người, lão đầu kinh nghiệm phong phú kia tựa như Định Hải thần châm vậy, luôn có thể khiến cho Tần Phàm tỉnh táo lại. Nếu như lúc này Cổ Mặc thanh tỉnh, hắn nhất định có thể nghĩ ra biện pháp trợ giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này.

Đáng tiếc, lúc này Cổ Mặc đã ngủ say, đã không cách nào trợ giúp hắn nữa, hiện giờ tất cả đều phải dựa vào bản thân.

Tần Phàm lấy lại bình tĩnh, cố gắng khiến mình thanh tỉnh một chút, sau đó liền không để ý đến biến hóa bên ngoài, tâm thần chìm vào trong cơ thể, muốn dùng tinh thần ý chí của mình để khống chế Ma Chủng kia.

- Không thể lại tùy ý để Ma Chủng tự mình luyện hóa được, ta phải khống chế được nó.

Khóe miệng Tần Phàm chảy ra vài tơ máu, chăm chú cắn chặt răng, điều khiển tinh thần chìm vào hạch tâm Ma Chủng.

- Ah ――

Tâm thần Tần Phàm thử trùng kích lấy Ma Chủng kia, nhưng lại truyền đến lực bắn ngược cực kỳ mãnh liệt, trong cơ thể liền trở nên cuồng bạo, tiếp theo một hồi đau đớn kịch liệt truyền đến, "Bành" một tiếng, cánh tay của hắn thậm chí đã có một khối da thịt nổ tung ra, máu tươi phun ra mãnh liệt.

Bở môi Tần Phàm trở nên trắng bệch, ngược lại hít một hơi lạnh, khiến đầu óc của mình thanh tỉnh hơn một chút, sau đó vội vàng từ trong giới chỉ xuất ra các loại thuốc chữa thương nhét vào miệng, giờ nếu không làm gì có thể sẽ mất máu mà chết cũng nên.

- Ta cũng không tin một vật vô chủ còn có bản năng phản kháng lớn như vậy!

Tần Phàm lần nữa cắn chặc hàm răng, khống chế tâm thần phóng về phía Ma Chủng kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.