- Này, ngươi cái đầu sói con này, Tần Chiến đại gia ta ở đây, cũng dám nói chuyện cùng lão Đại của ta như vậy, chán sống sao?
Nghe được cự lang kia nói chuyện, lúc này Tiểu Chiến vẫn là trạng thái mini
đứng ở trên bờ vai Tần Phàm. Khí định thần nhàn nhìn chằm chằm cự lang
kia nói ra.
Theo đầu Hồng Mục Chiến Trư này cùng nhân loại tiếp
xúc càng ngày càng nhiều, nói chuyện ngược lại đã sớm mất đi không lưu
loát trước kia, hiện tại thậm chí là lộ ra càng ngày càng có tính cách
rồi. Đây lại để cho Tần Phàm cũng có chút bất ngờ đấy.
- Đồ con lợn chết tiệt, cũng dám bảo Quỷ Giao đại gia ngươi là sói con. Ta trước một ngụm xé nát ngươi!
Huyết Lang kia nghe được Tiểu Chiến xưng hô, lập tức tức giận đến giận sôi lên, cơ hồ muốn lập tức bổ nhào qua.
- Cái gì, bảo thiên tài Tần Chiến đại gia ta là đồ con lợn! Ngươi cái ngu xuẩn này, ta...
Dù sao Tiểu Chiến cũng là học nói chuyện không quá lâu. Mắng chửi người
lại không nhiều lắm, lúc này đồng dạng tức giận đến lông đều đứng đấy
lên, cũng là một lời không hợp muốn lập tức động thủ.
- Biết rõ các ngươi muốn đến mưu tính ta, chẳng lẽ tại hạ còn khoanh tay chịu chết sao?
Bàn tay vỗ nhẹ nhẹ trên bả vai để trấn an, lúc này Tần Phàm cũng nhàn nhạt nói:
- Ha ha, vừa rồi phần lễ gặp mặt kia, các hạ coi như thoả mãn chứ?
- Tốt, tốt. Đã thật lâu không người nào dám đối với Hồ Sở ta như vậy
rồi. Vậy mà tiểu tử ngươi, vẫn là một cái Bán Thần chi cảnh cũng chưa tới dám như thế! Thật sự là nghé con không sợ cọp, thực nghĩ đến ngươi
có thể giết chết tam kiếp Bán Thần Đậu Khi là vô địch thiên hạ rồi hả?
Hôm nay không lấy tính mệnh của ngươi, ta cũng không phải là Hồ Sở!
Nghe vậy, sắc mặt Hắc y nhân kia trở nên càng khó coi, trong miệng càng là
vô cùng âm lãnh nói, sát khí ở trong lời nói cùng không khí bành trướng
mà đến.
- Lãnh Huyết Lang Tâm Hồ Sở?
Nghe được cái tên
này, Tần Phàm cũng không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Hắc y nhân kia, người
này xem ra bất quá là chừng ba mươi tuổi. Sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt
hung ác, trên mặt có một vết sẹo hẹp dài, làm cho người ta vừa nhìn liền thấy sợ hãi.
Về cái Hồ Sở này, Tần Phàm ở trong mấy ngày nay cũng nghe qua một ít sự tích của hắn.
Ở bên trong Tân Thế Giới linh khí dày đặc, linh tài phong phú, cho nên
chưa bao giờ thiếu thiên tài, Hồ Sở này là một thiên tài võ đạo thiên
phú tung hoành. Nghe nói người này ở chừng hai mươi tuổi liền trở thành
Võ Thánh, 30 tuổi liền trở thành Bán Thần cường giả, cho đến hiện tại
tối đa cũng chỉ 37-38 tuổi đã là tứ kiếp Bán Thần, ở Hoàng Hôn Thành
cùng Bạch Mông Thành tầm đó coi như là cũng khá nổi danh.
Danh
khí thậm chí vượt qua Lãnh Thiền cùng Đậu Khi rất nhiều. Danh xưng Lãnh
Huyết Lang Tâm của hắn tồn tại, một mặt là bởi vì bên cạnh của hắn nhiều năm có một đầu Huyết Lang, một mặt khác là bởi vì người này tâm ngoan
thủ lạt, ngoại trừ đầu Huyết Lang bên người này ra, có thể nói lục thân
không nhận, ngay cả sư phụ một tay dạy bảo mình hơn ba mươi năm cũng có
thể nhẫn tâm giết chết.
- Không thể tưởng được ở chỗ này còn có
thể gặp được Lãnh Huyết Lang Tâm Hồ Sở đại danh đỉnh đỉnh, bất quá loại
người cầm thú như ngươi ngay cả sư phụ của mình cũng tự tay giết chết,
còn nói cái gì vốn để cho ta giao ra Bạch Hổ châu sẽ tha ta một mạng,
nực cười?
Nghe được đối phương cho biết tên họ, sắc mặt Tần Phàm dần dần lạnh xuống.
Hắn vẫn là một người thập phần tôn sư trọng đạo, bởi vì Môn Chủ Ẩn Thế Đan
Môn kiếp trước, cũng là sư phụ một tay nuôi hắn trưởng thành, còn truyền thụ cho hắn kỹ thuật luyện đan vô thượng, để cho hắn có thể thành tựu
đan đạo hôm nay. Mà kiếp này hắn lại gặp Cổ Mặc, đồng dạng cũng là một
tôn sư đối với hắn có ân tình rất nặng, thậm chí còn mấy bận bởi vì mình mà trọng thương, thậm chí hiện tại hành tung không biết.
Cho nên đối với Hồ Sở này làm ra sự tình thí sư, hắn cảm giác được thập phần phẫn nộ.
- Ngươi nói bậy! Chủ nhân của ta không phải loại người này! Lão gia hỏa kia vốn đáng chết!
Mà nghe được Tần Phàm vũ nhục chủ nhân của mình, huyết sắc cự lang kia lại lộ ra vô cùng phẫn nộ gào thét.
- Hừ, bản Thần đã làm cái gì cũng không cần giải thích với người sắp chết như ngươi, Quỷ Giao, chuẩn bị động thủ!
Hồ Sở kia thì là sắc mặt bình thản, trong đôi mắt vẻn vẹn chỉ còn lại sát cơ lạnh lùng.
- Hắc hắc, rốt cục muốn động thủ sao? Lão đại, đầu sói con kia giao cho
ta thì tốt rồi, chờ ta giải quyết nó lại tới giúp ngươi giết tên còn
lại.
Cảm giác được giữa không trung lan tràn ra hào khí khắc
nghiệt, Tiểu Chiến vốn đứng ở trên bờ vai Tần Phàm cũng nhảy tới bên
cạnh nói ra.
- Chính ngươi cẩn thận một chút là tốt rồi.
Phát hiện sau khi trải qua một trận chiến giết chết Đậu Khi, lòng tự tin của tiểu gia hỏa này lộ ra bành trướng không ít, Tần Phàm cũng cảm giác
được có chút không nói gì, chỉ phải dặn dò nó cẩn thận.
Dứt lời, hắn cũng từ trong Trữ Vật Giới Chỉ lấy ra một viên Độc đan, sau đó nhét vào trong miệng.
Đối phương là tứ kiếp Bán Thần, so với đối thủ như Đậu Khi còn cường hãn
hơn rất nhiều, hắn tự nhiên là không dám khinh thường, lập tức kích phát huyết mạch Bất Tử Chu Tước. Trên thực tế, hiện tại hắn cũng không có
tuyệt đối tự tin có thể đánh bại Hồ Sở, chỉ cầu Tiểu Chiến thật sự giống như nó nói sau khi giải quyết Huyết Lang kia lại tới hỗ trợ.
- Nguyên lai bằng chính là đan
dược kích phát tiềm năng, bất quá ngay cả như vậy cũng là sự tình vô bổ, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ có một con đường chết. Cho dù ngươi kích phát tiềm năng, cũng không quá đáng là nhảy nhiều một hồi mà thôi.
Chứng kiến Tần Phàm nuốt Độc đan vào, Hồ Sở kia cũng không thừa cơ ra tay, ngược lại là tạm thời dừng lại, tự tin đợi khí tức của đối phương dần dần tăng cường.
Độc đan nhập vào cơ thể, tử khí
mãnh liệt phóng tới Chu Tước Ma chủng sau lưng, thân thể Tần Phàm bắt
đầu nhanh chóng dâng lên một loại nhiệt độ cao, Chu Tước Chi Dực ở sau
lưng dần dần lột xác thành đen kịt chi sắc, mà hai con ngươi hắn cũng
phun ra ánh sáng màu đỏ thô bạo.
- Vậy sao? Lúc trước Đậu Khi cũng cùng ngươi đồng dạng không sai biệt lắm nói như vậy, nhưng hiện tại hắn đã chết.
Con ngươi băng lãnh nâng lên, hắn nhìn về phía Hồ Sở trước mắt, trong miệng thanh âm khàn khàn như là cạo xương vang lên.
- Dõng dạc! Ta đây nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng! Bạch Hổ châu, ta sẽ từ bên trong thi thể của ngươi lấy ra!
Sắc mặt Hồ Sở kia cũng càng ngày càng lạnh, nghe được lúc này Tần Phàm khiêu khích, hắn rốt cục cũng lãnh nộ ra tay.
Ông!
Theo Hồ Sở này ra tay, một vầng sáng rung động như là hồ nước ở giữa không
trung đẩy ra, càng có một loại lãnh ý từ không khí không ngừng thẩm
thấu, vốn bởi vì Niết Bàn Hắc Viêm của Tần Phàm hiện ra mà độ ấm trở nên cực cao, vào lúc này độ ấm dĩ nhiên là lập tức hạ xuống, phảng phất như không khí cũng bắt đầu kết băng