Bởi Thú Triều lần này cho nên tường của Nam Phong thành đều sụp đổ toàn
bộ, tam đại gia tộc và tinh anh của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đều tổn thất
không ít, bất quá mọi người tuy bi thống như lông mày cũng dãn ra không
ít.
Dù sao thu hoạch lần này thực sự quá phong phú, mấy ngàn khỏa yêu tinh hạch, còn có vô số tài liệu yêu thú! Hơn nữa còn thi thể Độc
Giác Giao Long kia nữa. . . Thêm vào những thứ linh tinh tự nhiên không
cần nói thêm.
Mặt khác, tất cả mọi người biết rõ ngăn cản thành
công đợt Thú Triều lần này, Nam Phong thành sẽ vang danh khắp Đại Kiền
quốc! Theo đó sẽ mang đến một lượng người cực lớn, lợi ích khó đoán
trước được.
Mà tất cả mọi người lòng sáng như gương, tất cả
chuyện này đều là nhờ có thiếu niên áo xanh đứng trên tường thành kia,
một Võ Tôn trẻ tuổi chưa đầy hai mươi!
Nếu như lúc này không có
thiếu niên đột nhiên hàng lâm xuống như Chiến Thần này thì toàn bộ Nam
Phong thành có lẽ đã sớm trở thành phế tích rồi, tất cả mọi người ở đây
cũng khó mà bảo tồn được trong Thú Triều lần này chứ đừng nói chi đến
phát triển ngày sau.
Cho nên không chỉ tộc nhân Nam Phong Tần
gia, lúc này toàn bộ người của Nam Phong thành đều nhìn thân ảnh màu
xanh trên tường thành kia, ánh mắt nóng rực, lòng cảm kích đối với Tần
Phàm khó có thể biểu đạt hết..
- Tần tộc trường, ngươi có một đứa con thật tốt.
Hai tộc trưởng Điền Tiết của Nam Phong thành lúc này cũng có chút hâm mộ và thổn thức thở dài vì Tần Hồng. Lúc trước hai người bọn họ còn vì con
mình mà kiêu ngạo, mà khi đó Tần Phàm đã mười lăm tuổi mà vẫn chỉ là một Võ Đồ tam cấp thôi.
Bọn hắn tuy rằng không giống như Nam Phong
Ngô gia đã biến mất khỏi Nam Phong thành vốn hay châm chọc khiêu khích
Tần Hồng, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ chung quy vẫn có chút cảm giác ưu việt, dù sao cái đó cũng đại biểu cho truyền thừa của gia tộc!
Thực lực và tiềm lực Tần Phàm biểu hiện ra khi đó căn bản không cách nào so sánh với hai nhà bọn họ.
Bất quá, chỉ qua mấy năm, loại cảm
giác ưu việt này chẳng những hoàn toàn biến mất, bọn hắn cảm thấy rất
hâm mộ Tần Hồng, có nhi tử như thế cần gì hơn nữa?
- Ha ha, ta quả thật luôn lấy đứa con trai này làm ngạo!
Vào lúc này nội tâm Tần Hồng rất vui vẻ hưng phấn, đối với đứa con trai này hắn thõa mãn không nói nên lời, trước kia dù hắn có nằm mơ cũng không
nghĩ ra được đứa con trai mình lại có thành tựu như thế.
Một Võ Tôn không đến 20t! Hơn nữa còn là một gã Luyện Đan Sư!
Hai vinh quang này đủ để kích động nhân tâm, khi Tần Hồng đối mặt với mấy
vị trưởng lão trong gia tộc, đều có thể cảm nhận được vui mừng lẫn hưng
phấn trong mắt đối phương.
Mấy vị trưởng lão này tuy rằng có chút đau lòng vì những tộc nhân chết đi ban nãy, nhưng dần dần đều như mở cờ trong bụng, đối với bọn hắn mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn
chấn hưng gia tộc cả!
Mà Nam Phong Tần gia chỉ cần có Tần Phàm ở đây, thì sợ gì không thể hồi phục vinh quang tổ tiên chứ!
Bất quá Tần Hồng tuy rằng trong lòng hưng phấn, nhưng vẫn rất có phong độ cười nói với hai vị tộc trưởng:
- Bất quá Tiểu Phàm hắn không chỉ là Võ Tôn của Nam Phong Tần gia mà còn
là Võ Tôn của toàn bộ Nam Phong thành! Tam đại gia tộc của Nam Phong
thành chúng ta đoàn kết một lòng.
- Tần tộc trường nói hay lắm, tam đại gia tộc Nam Phong thành chúng ta đoàn kết một lòng.
Hai người Điền Phong và Tiết Trường Phong liếc nhau một cái, cũng đều nói.
Trên thực tế, hiện giờ bọn hắn đã rõ, từ hôm nay trở đi, Nam Phong thành đã chân chính lấy Nam Phong Tần gia cầm đầu, thậm chí hai nhà Điền Tiết bọn hắn còn phải sống dưới ánh sáng vinh quang của Nam Phong Tần gia
nữa.
Bất quá, bọn hắn cũng biết, tuy rằng ngày sau ở Nam Phong
thành tuy rằng rất ít quyền nói chuyện, nhưng khẳng định có thể khiến
gia tộc mình nương theo Nam Phong Tần gia và Nam Phong thành đi được xa
hơn.
Tất cả việc này đều là vì Tần Phàm!
Nhìn vị thiếu niên áo xanh kia, nội tâm hai vị tộc trưởng không khỏi lần nữa âm thầm cảm khái.
. . .
Màn đêm dần buông xuống
Tuy rằng còn một số nhỏ người quét dọn chiến trường và cảnh giới, nhưng đại bộ phận đều đã quay về gia tộc.
Một đêm này, toàn bộ Nam Phong thành giăng đèn kết hoa, tam đại gia tộc lại càng mở tiệc chiêu đãi toàn thành! Toàn thành đều đang vừa múa vừa hát, rượu ngon món ngon hưởng thụ tận hứng, chúc mừng lần này có thể bảo vệ
gia viên thành công.
Lúc này, chúc mừng ở Nam Phong Tần gia còn long trọng hơn bất cứ lúc nào khác!
Tất cả tộc nhân đều vô cùng hưng phấn, tộc nhân toàn bộ Nam Phong Tần gia đều đang sôi trào sung sướng.
Diễn võ trường trong Nam Phong Tần gia, cơ hồ tất cả tộc nhân đều tụ tập lại đây.
- Lúc này, đầu tiên chúng ta cảm thấy thương tiếc vì những tộc nhân hy
sinh, là bọn hắn dùng huyết nhục của mình để bảo vệ vinh quang gia tộc!
Lần nữa, Tần Hồng ta, tộc trưởng đương nhiên Nam Phong Tần gia trước
tiên kính bọn hắn một ly!
Trên đài cao, Tần Hồng nâng chén lên
trời, thần sắc nghiêm túc nói, sau khi nói xong liền đổ rượu xuống đất.
Vào lúc đó, tất cả tộc nhân đều tự giác trầm mặc.
- Hôm nay, chúng ta thành công bảo vệ an nguy Nam Phong thành, chén tiếp theo này, là kính tự chúng ta!
Tần Hồng lại rót một chén rượu, lần nữa cao giọng nói:
- Người chết cũng đã chết, kẻ sống nên kế thừa ý chí người đã chết đi,
tất cả tộc nhân Nam Phong Tần gia chúng ta nhất định phải không ngừng
phấn đấu, cùng nhau khai sáng Nam Phong Tần gia càng thêm huy hoàng!
Tần Phàm ở một bên nghe lời nói hùng hồn này, trong nội tâm cũng không nhịn được có chút xúc động. Trên thực tế, lòng trung thành của hắn đối với
gia tộc ngày càng mạnh, hắn cũng thật lòng muốn gia tộc ngày càng mạnh
hơn. . . Dù sao, những người này đều rất tín nhiệm hắn, thậm chí sau khi biết chuyện ước hẹn năm năm, mình mang cả Nam Phong Tần gia ra đánh bạc vẫn rất tín nhiệm hắn.
Tần Phàm âm thầm nắm chặt nắm đấm, hắn biết rõ, mình coi như liều mạng cũng không thể phụ lòng tín nhiệm này được.
Đồng thời, trải qua Thú Triều lần này, trong lòng hắn cũng nhiều thêm chút lo lắng.
Hắn lúc trước tán gẫu với bọn người Giang Phong, cuối cùng biết được Thú
Triều lần này cũng không phải ngẫu nhiên, hơn nữa hắn quan sát những yêu thú chết đi một chút, tựa hồ phát hiện những yêu thú này đều có chút
bất đồng nhỏ, nhưng cụ thể thể nào thì nhất thời hắn không nói rõ được.
Hắn thậm chí ẩn ẩn cảm giác được, sau lưng Thú Triều lần này không chừng còn có người thao khống
- Lão đầu, ngươi còn nhớ rõ Trấn Yêu thành kia không?
Nghĩ tới đây, Tần Phàm truyền âm nói với Cổ Mặ. Sau khi trở về, Tần Phàm
luyện đan số lượng lớn khiến lão nhân này ăn no một chầu, không chỉ
thương thế phục hồi nhanh chóng mà cảnh giới còn tăng tiến, sau đó cứ
tiếp tục về lại trong đỉnh lô giới chỉ của Tần Phàm.
- Hắc hắc, không phải nơi lần trước ở Yêu Thú Hoang Nguyên thiếu chút nữa đã biến ngươi thành kẻ đần đó sao?
Thanh âm quen thuộc của Cổ Mặc lần nữa vang lên bên tai, cái này khiến Tần Phàm cảm thấy rất thân thiết.