Lúc này đêm tối đã dần buông xuống, hơn nữa ở trong khu rừng thâm sơn
lão lâm, kỳ thật cũng khó thể nhìn thấy được ánh mặt trời, cho nên khu
vực này lẽ ra phải rất âm u mới phải, nhưng bởi vì có sự tồn tại của tòa cung điện trước mặt, quanh thân cung điện lại lóe sáng lôi điện không
ngừng, đem bốn phía chiếu rọi chẳng khác gì ban ngày.
Cung điện làm từ dây mây nhưng không ngờ lại ẩn chứa lôi điện!
Một tòa cung điện vượt ngoài thiên địa tạo hóa, quỷ phủ thần công, không
giống như nhân lực có thể kiến thành, chỉ nhìn từ bề ngoài liền dễ dàng
tạo cho lòng người cảm giác rung động cùng cúng bái.
Người đứng trước mặt cung điện luôn sẽ cảm thấy mình thập phần nhỏ bé cùng hèn mọn.
Tất cả chuyện này phảng phất như ảo mộng nhưng lại chân thật tồn tại.
Tần Phàm đứng ngơ ngẩn trước cung điện chừng hơn mười trượng, không tự chủ
được mang theo cảm giác thành kính ngẩng đầu nhìn lên.
Tuy rằng
còn cách thật xa nhưng lúc này hắn đã có thể cảm giác được lông tóc trên người mình bị luồng điện dẫn dắt, dựng thẳng đứng, thậm chí trên làn da còn mơ hồ truyền tới cảm giác tê dại như bị lôi điện đánh trúng.
- Ở trong núi sâu thế này vì sao lại có một tòa cung điện đặc thù như vậy?
Qua hồi lâu, cuối cùng Tần Phàm mới âm thầm thở ra một hơi, sợ hãi lẩm bẩm.
Một lát sau hắn nhìn nhìn tới cửa cung điện, trong lòng do dự, đang suy nghĩ có nên đi vào hay không.
Bởi vì cung điện ẩn chứa lôi điện lực thật khủng bố, mà mỗi đạo lôi điện
lực đều lớn như cánh tay, thoạt nhìn làm lòng người sợ hãi. Tần Phàm lo
lắng chính là lôi điện lực kia sẽ chủ động công kích người muốn đi vào
cung điện, nếu như sẽ thật sự chủ động công kích, nhưng vậy cho dù khí
lực biến thái như hắn cũng không đủ lòng tin chịu đựng nổi.
Nhưng nếu như hắn đã có cơ duyên xảo hợp vừa đi tới nơi này, chứng kiến một
tòa cung điện thần bí đồ sộ thần kỳ như thế, không đi vào tìm hiểu, hắn
làm sao lại cam lòng?
- Tần Phàm ca ca, làm sao vậy?
Ngay khi Tần Phàm còn đang do dự, Phương Tiểu Tình cũng đã đi tới, nàng thấy Tần Phàm đang ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, liền không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
- Tiểu Tình, muội cẩn thận, đừng đến quá gần!
Tần
Phàm vội vàng gọi nàng dừng lại, bởi vì lôi điện nơi này thật sự là quá
mức khủng bố, hắn lo lắng Phương Tiểu Tình đi tới gần sẽ không chịu nổi, dù sao nàng chỉ là một võ giả bình thường, khí lực không thể sánh bằng
hắn.
Phương Tiểu Tình nghe được thanh âm của Tần Phàm, không khỏi nghi hoặc nhìn qua, vừa nhìn thấy nàng nhất thời liền ngây dại, tòa
cung điện do dây mây tạo thành đích xác đủ làm rung động lòng người.
- Đây…tựa hồ chính là Lôi Thần Miếu trong truyền thuyết đi?
Qua một hồi lâu, Phương Tiểu Tình mới thì thào nói.
- Lôi Thần Miếu? Tiểu Tình muội nhận ra nó?
Tần Phàm vừa nghe cũng giật mình, lúc nhìn lại tòa cung điện cảm thấy đúng
là có tia ý vị thần thánh, chẳng biết tại sao trong lòng thật thần kỳ
hiện ra bộ dáng của một pho tượng thần.
Bốn phía ngoại trừ lôi điện tán loạn, yên tĩnh không âm thanh, nơi này một mảnh an bình.
- Phải, muội có xem qua một ít ghi chép về nó trong sách cổ, Lôi Thần
Miếu nghe nói là nơi ở trước kia của Lôi Thần, kiến trúc thần miếu đều
do Lôi Thần dùng mầm móng Bôn Lôi Đằng xây dựng mà thành, có thể chứa
đựng lôi điện.
Phương Tiểu Tình gật đầu nói:
- Nhưng Tần
Phàm ca ca yên tâm, lôi điện trong Bôn Lôi Đằng sẽ không công kích
người, nghe nói là Lôi Thần sử dụng để rèn luyện khí lực của chính mình.
- Lôi Thần là thần linh sao?
Tần Phàm đột nhiên hỏi.
- Chẳng lẽ Tần Phàm ca ca không biết Vũ Thiên đại lục chúng ta chỉ có mỗi Chân Võ Thần sao? Ngoài ra đều là ngụy thần hoặc là thủ hạ của Chân Võ
Thần là chúc thần…Nhưng ghi chép về Lôi Thần cũng không được rõ ràng,
giống như nói hắn cũng là một cường giả nhân loại, nhưng bởi vì dám can
đảm xưng thần cho nên bị xem là nghịch thần giả…Ngô, Tần Phàm ca ca,
việc này không nên nhắc tới đâu, chính là cấm kỵ!
Phương Tiểu Tình lắc lắc đầu nói, nói xong cũng không dám nói tiếp.
- Ý của Tiểu Tình muội nếu chúng ta đi vào cũng sẽ không bị lôi điện công kích sao?
Tần Phàm thấy Phương Tiểu Tình không chịu nói tiếp, hắn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ hỏi thêm chuyện khác. Hắn biết trên Vũ Thiên đại lục tín
ngưỡng của mỗi võ giả đều là Chân Võ Thần, nếu mở miệng nghị luận đều là bất kính, thuộc loại cấm kỵ.
- Chỉ cần không chạm vào Bôn Lôi Đằng, sẽ không có vấn đề.
Phương Tiểu Tình nhìn nhìn tòa cung điện nói.
- Vậy để cho ta đi vào trước, nếu như không có vấn đề gì thì Tiểu Tình muội có thể đi theo.
Tần Phàm thận trọng nói, sau đó khởi động nguyên khí hộ tráo thật cẩn thận
đi tới trước Lôi Thần Miếu, với cường độ khí lực hiện tại của hắn, đủ tự tin chịu đựng được một hai lần lôi điện công kích.
Nhưng theo
Tần Phàm tới gần, tuy rằng phát hiện lôi điện lực có vẻ tăng cường, mái
tóc như muốn bay lên, nhưng cảm thấy tê dại trên thân thể cũng không
mạnh thêm bao nhiêu, ít nhất ở phạm vi mà võ giả bình thường có thể thừa nhận được, nhưng thật làm cho người ta nảy sinh cảm giác run rẩy lên.
Nếu không phải người có gan lớn cùng tu luyện tâm tình mạnh mẽ, chỉ sợ không có bao nhiêu người dám thực sự đi tới gần.
- Hẳn là không thành vấn đề đi.
Tần Phàm sải bước vào trong Lôi Thần Miếu, trong lòng hơi run rẩy, nhưng
phát hiện lôi điện bên trong cũng không mạnh hơn, thậm chí còn có xu thế hòa hoãn lại, vì vậy hắn nói với Phương Tiểu Tình.
Sau đó Phương Tiểu Tình liền đi theo, hai người hướng bên trong thần miếu đi tới.
Thần miếu rất lớn, nhưng bên trong hoàn toàn trống trải, cơ hồ không có vật
gì, chỉ có Bôn Lôi Đằng tản mát ra lôi quang đem cả tòa thần miếu chiếu
sáng như ban ngày.
Hướng vào bên trong đi thêm một đoạn đường,
Tần Phàm phát hiện trung ương thần miếu có một tòa thần tượng cực lớn,
pho tượng thần có gương mặt hung ác mà uy vũ, chân giẫm lên một đầu mãnh long dài chừng trăm trượng, tay giơ cao lôi điện thần kích, có một loại uy nghiêm đủ làm người thần phục.
Nhưng làm cho Tần Phàm kinh
ngạc chính là trước mặt tòa thần tượng đặt một cổ đăng bằng đồng thau,
cổ đăng bình thường cũng không có gì khác lạ, hình thức thật cổ xưa.
Mà chỗ đặc biệt chính là nó không có lửa cháy mà lại có một đạo tử sắc lôi tâm nhảy nhót bên trong, tản mát ra quang mang thập phần băng sương quỷ dị, dưới lôi quang chiếu rọi tử sắc lôi quang kia cũng có vẻ vô cùng
chói mắt.
Tần Phàm đứng trước pho tượng thần, đánh giá thần tượng hồi lâu, sau khi không phát hiện được gì cuối cùng hắn chậm rãi đem lực chú ý chuyển dời lên trên cổ đăng đồng thau kia.
Tử sắc lôi tâm
trong cổ đăng tuy cũng thuộc về tia chớp, nhưng so sánh thì bất đồng với lôi điện trên Bôn Lôi Đằng, không chỉ khác nhau ở màu sắc hơn nữa điện
lực ẩn chứa bên trong cũng khác biệt, tử điện rõ ràng khủng bố hơn rất
nhiều, Tần Phàm đứng ngay trước mặt toàn thân cơ hồ run rẩy lên.
Phương Tiểu Tình càng không sao chịu nổi, thậm chí nàng tránh thật xa vẫn có cảm giác không khỏe trong người.