Ngay trong lúc Tần Phàm cùng ý chí của Thanh Long ma chủng dây dưa,
lúc này bên ngoài sơn cốc, đại thụ bao phủ khắp cả núi đồi, vào lúc này
toàn bộ hóa thành mộc hệ nguyên khí cuồn cuộn, một mảnh sông dài xanh
biếc đan xen chẳng khác gì những đầu thanh long rít gào bay vào bên
trong thông đạo cổ thụ, cuối cùng toàn bộ bị hấp thu vào trong ma chủng
Thanh Long, làm quang mang của nó càng thêm sáng ngời.
Cả thế
giới dưới lòng đất vào lúc này bị nhuộm thành xanh biếc, chẳng khác gì
rừng rậm nguyên thủy, tràn ngập khí tức xa xưa viễn cổ cùng sinh cơ tràn đầy.
Không gian bên ngoài vào lúc này hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh.
Hoang vắng giống như vừa trải qua đại kiếp nạn.
- Oanh!
Rốt cục bên trong viễn cổ chiến trường, ý chí của Tần Phàm biến thành kim
giáp chiến thần trực tiếp đem thân thể Thanh Long ma tôn một quyền oanh
rơi xuống đất, trấn áp thành phấn vụn!
Trong cuộc giao phong giữa đôi bên, Tần Phàm chiến thắng!
Qua hồi lâu, Tần Phàm mở mắt, lúc này Thanh Long ma chủng trong tay hắn đột nhiên tản mát ra một cỗ tinh mang mãnh liệt, sau đó lại biến mất cực
nhanh.
Tới lúc này rốt cục hắn đã đem ý chí của Thanh Long ma tôn bên trong viên ma chủng hoàn toàn trấn áp xuống, viên ma chủng đã không còn lưu tạp chất, đã có thể trực tiếp luyện hóa.
- Hắc hắc, tiểu tử nhân loại, bên trong thứ này dường như ẩn chứa sinh cơ rất mạnh, ngươi có lẽ còn có cứu ah!
Lúc này thanh âm Lôi Thần truyền vào trong tai Tần Phàm, tựa hồ có chút chột dạ.
- Lôi Thần, ngươi không cần giả vờ, ta biết vừa rồi ngươi đã làm gì,
ngươi muốn thừa dịp ta suy yếu cắn nuốt tinh thần ý chí của ta, ta cũng
sẽ không cho ngươi được thoải mái!
Thanh âm Tần Phàm lạnh lùng,
vừa rồi khi hắn giao phong cùng ý chí của Thanh Long ma tôn, hắn có thể
cảm giác được Lôi Thần làm chuyện mờ ám, nhưng lúc đó hắn không cách nào phân tâm, cho nên không để ý tới.
Hiện tại tới lúc tính toán rõ ràng, huống hồ hắn cũng sẽ không lưu lại quả bom hẹn giờ như Lôi Thần ở bên người.
Ngay sau đó Tần Phàm không nói thêm lời nào, chỉ nương theo một cỗ khí thế
còn lưu lại sau cuộc chiến tiến vào Lôi Viêm không gian, tinh thần thể
hóa thân vạn trượng, tinh thần cường đại trực tiếp áp thẳng xuống Lôi
Thần.
- Tiểu tử nhân loại ngươi làm gì! Ngươi đã thề phải giúp ta khôi phục thực lực, ngươi muốn tự hủy võ đạo…
Thanh âm cuối cùng của Lôi Thần truyền đến, nhưng bởi vì trước đó hắn đem lực lượng cấp cho Tần Phàm, lần này trấn áp dễ hơn rất nhiều, rất nhanh đã
không còn tiếng động.
- Không sai, ta có nói qua giúp ngươi khôi
phục thực lực, nhưng không phải hiện tại, chờ ta có đủ thực lực, ta sẽ
giúp ngươi khôi phục, sau đó mới đem ngươi giết chết, xem như cho ngươi
làm đá kê chân!
Thanh âm cuối cùng của Tần Phàm đập vào bên trong tàn hồn của Lôi Thần, hắn không thẹn với chính võ đạo của bản thân mình.
Hết thảy lại quy về bình tĩnh.
- Bây giờ là thời điểm bắt đầu luyện hóa ma chủng, hi vọng nó có thể cứu ta một mạng đi!
Lại trấn áp xong Lôi Thần, tinh thần ý chí của Tần Phàm quay về bản thể.
Lúc này hắn cảm giác thân thể mình đã dầu hết đèn tắt, nỏ mạnh hết đà, mà
viên ma chủng Thanh Long chính là đường sinh cơ cuối cùng của hắn!
Tay Tần Phàm nắm chặt viên ma chủng, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tuy rằng
hắn đã sắp chết, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì nội tâm thật bình tĩnh.
Bởi vì hắn biết muốn luyện hóa ma chủng sẽ không dễ dàng.
Lúc luyện hóa ba viên ma chủng trước kia, hắn đã nhận hết thống khổ, mấy
lần chết đi sống lại. Mà ma chủng Thanh Long cấp cho hắn cảm giác càng
thêm lợi hại, bên trong ẩn chứa chân khí cực kỳ khổng lồ, phỏng chừng
càng thêm khó thể luyện hóa.
Nếu không có tâm tình bình tĩnh, tùy tiện đi luyện hóa không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.
Lúc này hắn khống chế bán thần khôi lỗi canh giữ bên ngoài thông đạo cổ
thụ, hắn phải bảo đảm trong khi hắn luyện hóa ma chủng sẽ không bị người khác hay là yêu thú nào đó tới quấy rầy.
Đây cũng là một trong
những nguyên nhân hắn nóng lòng trấn áp Lôi Thần trong trạng thái cực độ suy yếu hiện tại, hắn sợ hãi nghịch thần giả kia nhân cơ hội quấy nhiễu lần nữa, như vậy hắn sẽ lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Chậm rãi thở mạnh một hơi, lại hít sâu vào, sắc mặt Tần Phàm vô cùng tái
nhợt không còn tia huyết sắc, dùng từ gần đất xa trời hình dung cũng
không quá đáng, nhưng hắn cũng cảm giác mình đã hoàn toàn chuẩn bị xong
xuôi.
- Bắt đầu luyện hóa!
Ngay sau đó hắn trực tiếp nuốt
mộc hệ ma chủng, lần này hắn vừa nuốt vào lập tức phát hiện trong cơ thể huyễn hóa ra vô số đại thụ che trời, từng gốc đại thụ sinh trưởng ngay
bên trong tế bào huyết nhục của hắn, thật giống như một khu viễn cổ rừng rậm đang sinh trưởng ngay bên trong cơ thể hắn.
- A…đây là có chuyện gì?
Tần Phàm cắn chặt răng, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế, hắn phát hiện lần này luyện hóa ma chủng lại có điều khác hẳn với những lần trước,
nỗi đau đớn tới càng nhanh hơn rất nhiều.
Đáng sợ nhất chính là
tốc độ sinh trưởng của đại thụ che trời trong cơ thể, rút đi sinh cơ
không còn thừa trong thân thể hắn, huyết mạch khô kiệt của hắn không còn chịu đựng nổi liền đứt gãy.
Chỉ trong nháy mắt Tần Phàm lập tức biến thành già hơn mấy chục tuổi, hơi thở mong manh, giống như đang nghe tử vong triệu hoán.
- Ta không thể chết được! Ta phải chịu đựng!
Nhưng may mắn Tần Phàm còn chưa hoàn toàn đánh mất ý chí, vào lúc này hắn vận chuyển bí thuật, dùng lực lượng cuối cùng đập vào hư ảnh nho nhỏ do ma
chủng Thanh Long biến thành.
- Oanh!
Lực ý chí cuối cùng
của Tần Phàm thật giống như một quả bom, nhất thời nổ tung, năng lượng
khổng lồ ẩn chứa bên trong ma chủng ngay lập tức như núi lửa bùng nổ bạo phát đi ra.
Năng lượng mộc hệ mạnh mẽ hóa thành một đầu thanh
long dài hẹp, đem thân thể Tần Phàm xem như một thế giới, vờn quanh phi
hành, lên trời xuống đất, dần dần lẻn vào từng tấc da thịt huyết nhục tế bào, bắt đầu bổ sung năng lượng mà rừng rậm đại thụ đang cần đến để
sinh trưởng.
Mà những gốc đại thụ khi lớn dần tới trình độ nhất
định, lại một lần một lần tản mát ra năng lượng mộc hệ nồng đậm, năng
lượng lại huyễn hóa thành hư ảnh thanh long vờn quanh trên bầu trời…
Như thế lặp lại, không ngờ trong thân thể Tần Phàm dần dần diễn hóa ra thế giới chỉ có cây cối cùng năng lượng mộc hệ!
- Đây là…
Tần Phàm chấn động, hắn không rõ tình huống bên trong cơ thể mình như thế
nào. Hắn có thể cảm giác được sinh mệnh lực của mình tựa hồ theo cây cối sinh trưởng đang được chậm rãi bổ sung, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi
xói mòn đi tẩm bổ cho cây cối mới phát triển.
Ngay trong tình
huống mà bản thân Tần Phàm không thể khống chế, hắn tựa hồ không ngừng
bồi hồi bên lằn ranh sinh tử, làm trái tim hắn không ngừng phập phồng
nhảy mạnh, làm thế nào cũng không sao ổn định lại.
Trong một đoạn thời gian thật dài, hắn đều ở trong trạng thái sống không được yên mà
chết không được thống khoái. Loại trạng thái này luôn duy trì thật lâu,
thậm chí ngay chính hắn cũng không cách nào xác định được thời gian cụ
thể.