Đan Vũ Càn Khôn

Chương 962: Chương 962: Ma chủng thứ tư tới tay! (2)




- Rốt cục vào được! Thanh Long ma chủng quả nhiên ở chỗ này!

Tần Phàm vừa tiến vào trong động, ba viên ma chủng trong cơ thể lập tức chấn động mãnh liệt, hơn nữa lực lượng ma tôn trong cơ thể hắn cũng đột nhiên tăng lên một ít!

Bên trong động có chút tối đen, chỉ có Chu Tước Dực bốc cháy tỏa ánh sáng hai bên vách, ngoài ra thông đạo cổ thụ sâu thẳm vô cùng, phỏng chừng lộ ra thân cây dài mấy trăm trượng trên mặt đất còn thông xuống lòng đất hơn một ngàn trượng!

Mà Tần Phàm cảm giác được ma chủng thứ tư nằm tận cùng dưới thông đạo.

Chân chính bị phong ấn tận sâu trong lòng đất!

- Ngao…

Bên ngoài truyền vào tiếng long ngâm phẫn nộ rít gào, sau đó Tần Phàm giống như cảm giác được ma chủng Thanh Long cũng tiến vào, một mực đuổi sát theo sau lưng hắn.

Đột nhiên…

Tần Phàm phát hiện trong thông đạo cổ thụ xuất hiện vô số cây mây rậm rạp muốn ngăn lại đường đi của hắn.

- Đây là năng lực mộc hệ của ma chủng Thanh Long!

Tần Phàm không khỏi nhướng mày, bất quá tốc độ của hắn cũng không chậm lại, lại xuyên qua như chớp, nếu như thật sự không thể thông qua lại dùng Vương Trù Đao chém đứt.

Bởi vì hiện tại trên người Tần Phàm có được thần lực của Lôi Thần, hắn phát hiện lúc này mình sử dụng Vương Trù Đao uy lực càng tăng cao, ánh đao chợt lóe ngay lập tức có thể mở ra một lối đi.

Đồng thời thỉnh thoảng hắn còn quay lại công kích ma chủng Thanh Long đuổi theo phía sau.

Thủy Kỳ Lân!

Hỏa Chu Tước!

Thổ Huyền Vũ!

Lực lượng của ba đại ma tôn tràn ngập bên trong thông đạo cổ thụ.

Bên trong thông đạo, bởi vì thân thể Tần Phàm nhỏ hơn cho nên hành động càng thêm thông thuận tự nhiên, mà ma chủng Thanh Long bởi vì hình thể khổng lồ, cơ hồ mỗi lần Tần Phàm tùy tiện công kích đều có thể đánh trúng trên người nó.

Công kích ẩn chứa lực lượng ma tôn của Tần Phàm cuối cùng hạn chế được tốc độ của ma chủng Thanh Long được chút ít, vẫn chưa thể đuổi theo kịp hắn, vì thế nó không ngừng liên tục rít gào giận dữ sau lưng hắn.

Thanh âm của ma chủng Thanh Long vang vọng bên trong thông đạo, không ngừng chấn đãng như muốn điếc tai.

Nhưng khi còn cách cuối thông đạo càng lúc càng gần, dần dần, Tần Phàm cảm giác được thân thể mình đã bắt đầu trở nên có chút vô lực, tựa hồ như một đóa hoa sắp sửa héo tàn, lúc này sinh mệnh lực của hắn đã xói mòn tới mức như ngọn đèn cạn dầu.

Ngay cả thanh âm rít gào của ma chủng Thanh Long đã dần dần không thể nghe thấy.

Thị giác, thính giác, xúc giác cơ hồ đều biến mất.

- Đan dược đan dược…

Vào lúc này, Tần Phàm mơ hồ mò tới trữ vật giới chỉ, sau đó hắn cũng không lưu ý là loại đan dược gì, chỉ đem toàn bộ nhét vào trong miệng mình.

Hắn cơ hồ đã mất đi lý trí.

- A…

Từng luồng dược lực vô cùng cuồng bạo va đập trong thân thể hắn, khiến thân thể hắn trướng căng lần nữa, cơ hồ đau đớn tới muốn bất tỉnh ngay đương trường, nhưng cuối cùng lại sinh ra được chút tia sinh mệnh lực mỏng manh, làm cho hắn còn chưa tới mức tắt thở.

Giờ khắc này lực nhẫn nại của Tần Phàm đã dồn tới cực hạn, thật giống như một sợi dây cân căng cứng vô cùng, tùy thời sẽ bị đứt đoạn, hắn chỉ nhờ vào ý chí chống đỡ lấy thân thể.

- Đã sắp tới, nhất định phải chịu đựng!

Ánh mắt Tần Phàm đã chảy ra máu, một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế đang lôi kéo hắn, hắn cắn chặt răng kiên trì, hiện tại Tần Phàm thậm chí khó thể sử dụng Chu Tước Dực, chỉ tùy ý cho thân thể mình tự do hạ xuống, may mắn vừa rồi hắn đã tách khỏi ma chủng Thanh Long một khoảng cách, nếu không hiện tại hắn đã bị đuổi kịp.

Nhưng dù là như thế, lúc này khoảng cách giữa đôi bên đã không còn bao xa.

Hơi thở của ma chủng Thanh Long cơ hồ đã sắp phun tới trên người hắn.

Dần dần, tia sinh mệnh lực mới sinh ra trong người Tần Phàm cơ hồ đã hao hết, gương mặt hắn đã mỏi mệt không chịu nổi, trên mặt thậm chí đã xuất hiện nếp nhăn.

Thật giống như biến thành một lão nhân gần đất xa trời.

- Vẫn còn kém một chút sao?

Trong lòng Tần Phàm không chút cam lòng, nhưng thân thể hiện tại đã không còn một tia lực lượng, hắn thậm chí không cử động nổi một đầu ngón tay.

Sinh mệnh lực của hắn đã hoàn toàn tiêu hao hết sạch sẽ.

Trên thực tế hắn có thể duy trì lâu như vậy đã vượt xa người thường, cho dù là cường giả võ thánh đều chưa hẳn có được sinh mệnh lực ương ngạnh tới như vậy.

- Đương!

Nhưng ngay lúc hắn hoàn toàn tuyệt vọng, bỗng nhiên từ trên thân thể hắn nổ mạnh ra một đoàn lục vụ, đoàn lục vụ vừa xuất hiện ngay lập tức liền bao phủ khắp thân thể Tần Phàm.

Ngay sau đó hắn siết chặt nắm tay, cảm giác được mình lại có được khí lực!

Chính là Thảo Mộc Linh mà Phương Tiểu Tình đưa cho hắn!

Giống như cây khô gặp được mùa xuân, sinh cơ tái hiện!

Kỳ thật Thảo Mộc Linh vẫn luôn che chở thân thể Tần Phàm, nhưng bởi vì sinh mệnh lực của hắn hao hết sạch sẽ, năng lực phòng hộ của Thảo Mộc Linh cũng đạt tới cực hạn nên cũng không cách nào tiếp tục bổ sung, cho nên vào thời điểm cuối cùng Thảo Mộc Linh trực tiếp nổ tung đem sinh mệnh lực bản thân toàn bộ truyền vào trong thân thể Tần Phàm.

- Là ở phía trước! Ta nhất định phải lấy được!

Tần Phàm có được sinh mệnh lực ẩn chứa trong Thảo Mộc Linh, tinh thần lập tức chấn động, liều lĩnh huống cuối thông đạo rơi nhanh xuống!

Tới!

Rốt cục đã tới!

Vừa mới rơi xuống mặt đất, Tần Phàm liền nhìn thấy viên ma chủng Thanh Long mộc hệ mà hắn đã khổ công tìm kiếm cơ hồ phải trả giá bằng tính mạng!

Viên mộc hệ ma chủng là một hư ảnh Thanh Long nho nhỏ, đang trôi nổi dưới đáy thông đạo cổ thụ, thanh sắc hào quang thâm u đem cả bốn phía đều chiếu sáng rực, đồng thời sinh cơ đang tràn ngập khắp không gian!

Không có nửa phần do dự, bước mạnh một bước, Tần Phàm lao thẳng về phía trước!

Oanh!

Hư không chấn động, ma chủng mộc hệ Thanh Long rốt cục bị hắn lấy được vào trong tay! Mà lúc này ma chủng Thanh Long đuổi theo sau chỉ còn cách hắn chừng mười trượng!

Đồng thời vào lúc này, long đầu thật lớn chỉ còn cách đáy thông đạo cổ thụ chừng mười trượng, long tức phun trào, ngay cả long trảo thật lớn vừa vươn ra định chộp tới nhưng chỉ còn kịp phát ra một tiếng long ngâm liền trực tiếp hóa thành một đạo thanh quang bay vào trong viên ma chủng nằm trong tay Tần Phàm.

Toàn thân Tần Phàm hiện tại lâm vào trạng thái hoàn toàn hư thoát, thẳng tới khi tay hắn chạm trúng viên ma chủng mới khôi phục lại chút ít sinh cơ cùng lực lượng, hắn vội vàng dùng lực lượng kia đem ma chủng Thanh Long gắt gao nắm chặt trong tay.

Ngoại hình ma chủng thập phần tương tự như thú linh Thanh Long, nhưng chỉ cỡ một nắm tay, đang tản ra thanh sắc quang mang tràn ngập sinh cơ, một khi nắm trong tay khiến cho người hoàn toàn không muốn buông ra.

Hắn có thể cảm giác được bên trong viên ma chủng ẩn chứa hai cỗ lực lượng, trong đó một là hủy diệt lực, một là sinh mệnh lực mà hắn đang cần có, thuộc về mộc hệ nguyên lực bàng bạc sinh cơ.

Trong lòng Tần Phàm liền vui vẻ, chỉ cần hắn đem ma chủng luyện hóa, có thể giúp cho hắn khôi phục lại sinh cơ, lấy được tân sinh mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.