Xem ra thật là Tần Phàm! Chỉ là không biết hắn cùng Trì Viễn trong
lúc đó đến tột cùng là phát sinh chuyện gì? Vì sao Trì Viễn đối hắn theo đuổi không bỏ?
Vào lúc này mọi người cũng càng thêm hiếu kỳ và
cảm thấy hứng thú đứng lên, một ít người thậm chí là chạy tới nơi hai
người Tần Phàm cùng Trì Viễn mới vừa chạy ra.
- Mau nhìn kìa! Mọi người có thấy hay không? Ở địa phương có ba cây cổ thụ có một động phủ
bí mật! Không cần phải nói, vừa rồi hai người này khẳng định là ở bên
trong tìm bảo đi ra, trên người Tần Phàm khả năng là chiếm được trọng
bảo, nên Trì Viễn mới có thể theo đuổi không bỏ!
Có chút người có nhãn lực tốt, vào lúc này hô to đứng lên.
- Quả nhiên là một mật địa viễn cổ, hai người này thật là hảo cơ duyên!
Mọi người đều than thở, mà một ít người lòng dạ khó lường, trong lòng lại bắt đầu xen vào các loại chú ý.
Mà Trì Viễn ở dưới khe núi, vào lúc này rõ ràng cũng phát hiện bốn phía
sơn thể xuất hiện rất nhiều cường giả, thấy cảnh này sắc mặt hắn không
khỏi trầm xuống, biết cái này khẳng định là sẽ chọc không ít phiền phức. Mà nhìn lại bóng người thanh sắc phía trước kia, hắn là hận đến nghiến
răng nghiến lợi.
- Trì Viễn, ta đã giao tất cả bảo bối lấy được
cho ngươi, vì sao ngươi còn muốn theo đuổi không bỏ! Lẽ nào ngươi nhất
định phải giết ta mới thoả mãn sao?
Hết lần này tới lần khác ở ngay lúc này, Tần Phàm đang chạy phía trước lại hô to nói.
- Cái gì? Tần Phàm đã đem đồ vật giao toàn bộ cho Trì Viễn?
Mọi người vừa nghe, nhất thời tất cả ánh mắt đều rơi lên trên người hắc y nam tử đang đuổi theo phía sau kia.
Trì Viễn vừa nghe sắc mặt càng thêm khó coi, hắn biết Tần Phàm là dời đi
tầm nhìn, để mình hấp dẫn hỏa lực của mọi người, vì vậy cũng không tỏ ra yếu kém quát:
- Tần Phàm, ngươi đoạt bảo bối của ta, lúc này đây ngươi không thể không chết!
- Trì Viễn, ngươi thân là nửa bước Võ Thánh cường giả, nếu như còn bị ta
cướp đi bảo bối, thực lực ngươi như vậy còn muốn đạt được đệ nhất Liệp
Thú Anh Hùng Đại Hội này sao? Lẽ nào ngươi là lãng đắc hư danh sao?
Lúc này Tần Phàm cũng cười nhạo nói.
- Tiểu tạp chủng, đi tìm chết cho ta!
Rốt cục Trì Viễn không khỏi không bị kích nổi giận, mọi người tới tham gia
Liệp Thú Anh Hùng Đại Hội này, đại thể đều là muốn truy cầu danh lợi,
Tần Phàm thuyết pháp như vậy sẽ khiến cho hắn không còn ánh sáng.
Lập tức hắn liền ngừng lại, trường đao trong tay thật nhanh xẹt qua một quỹ tích thần bí, nguyên khí phương viên hơn một nghìn mét bị tụ tập ở phía trên một đạo đao khí, sau đó một đao hướng về bóng người thanh sắc ở
tiền phương bổ ra!
Một đao này bổ ra, tựa hồ ngay cả nguyệt sắc
cũng trở nên lờ mờ đi một ít, đao khí kim sắc như là một thác nước màu
hoàng kim vẩy ra xen vào, cuồn cuộn thao thao, như là ngân hà rơi xuống
cửu thiên.
Toàn bộ sơn cốc ở dưới một đao này cũng bị chiếu đến
sáng trưng, đất rung núi chuyển, lúc đao khí rơi xuống đất, một cái rãnh sâu xuất hiện trên mặt đất, làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Đáng tiếc, hắn và Tần Phàm trong lúc đó vượt qua cự ly công trách, một đao này rất khó tạo lên hiệu quả.
- Nơi này có nhiều người nghe được như vậy, ngươi muốn giết ta diệt khẩu cũng vô dụng.
Dưới chân Tần Phàm nhẹ nhàng một bước liền tránh khỏi đao khí này công kích, trong miệng chỉ là chân chân giả giả nói.
Hắn nhìn ra được Trì Viễn đích thật là bị mình chọc nổi giận, bởi vì vừa
rồi đối phương dừng lại xuất thủ, hắn lại chạy ra cự ly không ngắn.
Lúc này thời gian kéo càng dài, đối với hắn mà nói càng có lợi, có thể khôi phục càng nhiều thương thế cùng thực lực.
Bất quá hắn cũng có thể cảm giác được uy lực một đao này của Trì Viễn rất
mạnh, ở lực công kích thậm chí còn mạnh hơn Phong Bạch Vũ một ít.
- Tiểu tử giảo hoạt, coi như là chạy đến chân trời góc biển, ngày hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Trì Viễn thấy một đao này không có chấc lên tác dụng, ác độc nói rằng, sau đó lần thứ hai gia tốc đuổi theo Tần Phàm.
- Xem ra lúc này đây Trì Viễn thật là động cơn tức, chỉ là chẳng biết đến tột cùng bọn họ ai là người bắt được trọng bảo? Hay là cả hai người đều bắt được, Trì Viễn này nhân tâm bất túc muốn ngay cả một phần kia của
Tần Phàm cũng đoạt?
- Không phải nói ngay cả Phong Bạch Vũ cũng
thua ở trên tay Tần Phàm sao? Thực lực của Trì Viễn hẳn cùng Phong Bạch
Vũ là không sai biệt nhiều, nếu Tần Phàm có thực lực như vậy, vì sao còn sợ Trì Viễn? Lẽ nào trước chỉ là tin đồn thất thiệt?
- Lúc đó ta là tận mắt nhìn thấy Phong Bạch Vũ đào tẩu, thực lực của Tần Phàm đích
xác là không có khả năng giả! Bất quá ta xem hiện tại hắn tựa hồ là bị
thương, cho nên mới không dám cùng Trì Viễn chính diện tương đấu.
Nhìn hai bóng người ở dưới bong trăng chạy trốn thật nhanh, mọi người đều
nghị luận xen vào, bất quá dần dần đã không có mấy người theo được tốc
độ của Tần Phàm cùng Trì Viễn, dần dần rơi lại phía sau, nhìn hai người
tiêu thất ở trong màn đêm.
Hai người Tần Phàm cùng Trì Viễn ở
trên bình nguyên một đường chạy vội, qua ước chừng hơn một khắc chung,
hai người đã chạy ra khỏi phạm khe núi vi, trực tiếp đi tới trên bình
nguyên càng rộng, phía sau đuôi cũng dần dần nhìn không thấy thân ảnh
của bọn họ.
Hai người bọn họ đều có thực lực tương đương với nửa
bước Võ Thánh, lúc này đây trong người dự thi chỉ có mấy người có thể
sánh vai cùng bọn họ, nên những người này đuổi không kịp cũng là bình
thường.
Dọc theo đường đi, Tần Phàm một bên là khiêu khích Trì Viễn, một bên là
nhanh tốc độ khôi phục thương thế của mình. Đến lúc này, miệng vết
thương trên ngực hắn cũng đã khôi phục toàn bộ, tuy nội thương còn cần
một đoạn thời gian điều trị, nhưng thực lực cũng khôi phục được không
sai biệt lắm, có thể nói là được chín thành!
Nắm tay nắm chặt, cả người cảm giác được lực lượng dâng trào truyền đến.
- Trì Viễn, ta nghĩ ngươi cũng truy đuổi có chút mệt mỏi đi?
Rốt cục, sắc mặt Tần Phàm lạnh lẽo, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi
xoay người lại nhìn về phía hắc y nam tử đuổi theo phía sau.
- Ha ha, Tần Phàm, ngươi rốt cục chạy không nổi nữa sao!
Trì Viễn thấy Tần Phàm ngừng lại, cho là Tần Phàm đã kiệt lực, không khỏi
lộ ra tiếng cười dữ tợn, trên thực tế, Tần Phàm mang theo trọng thương,
còn có thể bảo trì tốc độ nhanh như vậy, chạy lâu thế kia đã khiến cho
hắn thập phần kinh ngạc rồi!
- Ngươi nói sao?
Tần Phàm chỉ là mang theo tiếu ý nghiền ngẫm nói, đồng thời còn cố ý lộ ra miệng vết thương lúc trước, hôm nay nơi này đã trở nên một mảnh trơn nhẵn, ngoại
trừ quần áo vẫn rách nát như cũ, đâu còn có hình dạng huyết nhục không
rõ như vừa rồi kia!
- Không có khả năng! Vừa rồi ngươi rõ ràng là bị thương rất nặng!
Thấy cảnh này, Trì Viễn không khỏi mở to hai mắt nhìn, không thể tin được sự thật trước mắt mình.
- Lẽ nào vừa rồi ta xem đến cũng là ảo giác? Không có khả năng! Ta không có khả năng nhìn không ra!