Đan Vũ Càn Khôn

Chương 959: Chương 959: Một đường sinh cơ. (2)




Hiện tại Tần Phàm có thể phát hiện được ma chủng Thanh Long luôn luôn không thể rời khỏi mấy gốc cổ thụ bên dưới, cho dù có cơ hội giết chết Tần Phàm cũng không tiếp tục truy kích hắn! Hơn nữa hắn luôn luôn mơ hồ cảm giác được ma chủng Thanh Long đang tiềm ẩn bên trong gốc cổ thụ bên dưới kia!

Nói cách khác, ma chủng Thanh Long cùng thú linh không hợp thành một thể.

- Chỉ cần ta lấy được ma chủng Thanh Long thì thú linh này cũng sẽ biến mất!

Tần Phàm nhớ lúc trước khi luyện hóa hai viên ma chủng, chỉ cần hắn đem ma chủng khống chế trong tay thì thú linh sẽ bị thu hồi vào bên trong ma chủng, hóa thành một bộ phận lực lượng của nó.

- Mà ma chủng Thanh Long là mộc hệ ma chủng, mộc hệ ma chủng có được đại lượng sinh mệnh lực, nếu như có thể luyện hóa, có lẽ giúp ta khôi phục sinh cơ thêm lần nữa!

Trong lòng Tần Phàm lại khởi lên ý chí muốn sống thêm lần nữa.

Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải nắm bắt được viên ma chủng kia!

Hiện tại thân thể ma chủng Thanh Long đang hoàn toàn ngăn chặn trên gốc cổ thụ, trước khi giết chết được nó muốn nắm bắt ma chủng trong gốc cổ thụ thật muôn vàn khó khăn, chủ yếu là lực lượng hiện tại của hắn còn chưa đủ đi đối chiến với thú linh này!

- Bất kể như thế nào, cho dù chỉ có một tia cơ hội ta cũng không thể buông tha!

Một khắc này Tần Phàm siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm răng, trong lòng xoay chuyển ý niệm trong đầu cực nhanh.

Có lẽ hắn phải chết, nhưng hắn thật sự không muốn chết!

Hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp nắm bắt được viên ma chủng kia!

- Đúng rồi, còn có lão bất tử kia!

Bỗng nhiên Tần Phàm nghĩ tới một người, đó là nghịch thần giả Lôi Thần bị hắn trấn áp bên trong không gian Lôi Viêm, tuy rằng Lôi Thần chỉ còn lại một tia tàn hồn, nhưng hắn cũng có được lực lượng không kém.

- Lôi Thần!

Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp mở ra phong ấn tàn hồn Lôi Thần, trực tiếp đối thoại với hắn.

- Tiểu tử nhân loại đáng hận, ngươi cũng dám phong ấn bổn thần, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết!

Lôi Thần vừa mở ra phong ấn, ngay lập tức phẫn nộ lớn tiếng rít gào.

- Ngươi tiếp tục dài dòng, có tin ta lập tức lại phong ấn ngươi!

Tần Phàm lạnh lùng nói.

- Tiểu tử nhân loại đáng hận, ngươi nói cái gì? Lần trước chỉ do ta không cẩn thận mới bị ngươi phong ấn mà thôi, ngươi đừng tưởng rằng bổn thần thật sự sợ ngươi!

Lôi Thần càng thêm nổi giận, lôi đình cuồn cuộn trong không gian Lôi Viêm.

- Lần này ta thả ngươi đi ra, là muốn mượn lực lượng của ngươi.

Tần Phàm thản nhiên nói thẳng, lần này hắn có vẻ thập phần bình tĩnh, bởi vì hắn đang đánh cờ tâm lý với Lôi Thần.

- Ha ha, tiểu tử nhân loại, ngươi nói cái gì? Ngươi phong ấn bổn thần lâu như vậy, bây giờ còn muốn mượn dùng lực lượng của bổn thần, dựa vào cái gì?

Nghe vậy Lôi Thần không khỏi càn rỡ cười to.

- Hiện tại ta lập tức phải chết, nếu ta chết đi, ngươi đừng mong sống một mình. Mặt khác ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nơi này là chư thần mộ địa, ngươi ở lại chỗ này chỉ sẽ chậm rãi tiêu tán, nhất định không còn cơ hội đào thoát!

Tần Phàm lạnh lùng nói.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi nhất định là phải chết, sinh mệnh lực đang không ngừng xói mòn, hơn nữa ngươi còn gặp phải một đầu tàn hồn viễn cổ ma tôn, ngươi đã hết thuốc chữa!

Lôi Thần cười âm lãnh:

- Ta ở nơi này cũng không có gì, nếu là chư thần mộ địa thật sự phù hợp với thân phận bổn thần, ha ha…

- Ta cam đoan, lần này ngươi giúp ta, ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi khôi phục thực lực.

Tần Phàm trầm giọng nói, hắn không tin Lôi Thần sẽ cam tâm vẫn lạc như vậy.

- Ngươi là tiểu tử giảo hoạt, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi!

Lôi Thần cười lạnh.

- Ta thề với Chân Võ Thần!

Tần Phàm nói.

- Ha ha, ta và ngươi đều là nghịch thần giả, ngươi lại dám hướng Chân Võ Thần thề, ngươi cho rằng bổn thần dễ lừa gạt như vậy sao?

Lôi Thần lại cười to.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Tần Phàm nhướng mày hỏi.

- Kiệt kiệt, ngươi nếu thật muốn giúp ta, vậy hướng võ đạo của ngươi mà thề đi! Một khi làm trái lời thề, cảnh giới võ đạo của ngươi vĩnh viễn không cách nào tiếp tục đột phá!

Lôi Thần cười nanh ác.

- Được, Tần Phàm này dùng võ đạo của ta mà thề, hôm nay nếu Lôi Thần cho ta mượn lực lượng, ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi khôi phục thực lực đỉnh phong trước kia của ngươi.

Tần Phàm cũng không do dự, trực tiếp thốt lời thề.

- Hắc hắc, này còn được, tiểu tử ngươi tiếp nhận đi! Bất quá nếu ngươi không thừa nhận được lực lượng bổn thần mà bị tan xác chết, đó chính là do vấn đề của ngươi!

Nghe được Tần Phàm thề thốt, lúc này Lôi Thần mới hài lòng nói.

Sau đó hắn trực tiếp đem lực lượng của mình truyền vào trong cơ thể Tần Phàm, cuồn cuộn như sóng thần tràn bờ, bởi vì Tần Phàm đã có chuẩn bị nên không cự tuyệt mà trực tiếp hấp thu toàn bộ.

Bởi vì Tần Phàm cùng Lôi Thần dùng thần niệm trao đổi, cho nên trên thực tế thời gian chỉ qua nháy mắt mà thôi.

- A…

Bên trong cơ thể Tần Phàm vốn đã có lực lượng của viễn cổ ma tôn, hiện tại mượn thêm lực lượng của Lôi Thần, nhất thời da thịt toàn thân trướng lớn, làm hắn thống khổ gầm lên.

Sau đó cơ thể hắn giống như biến thành quả bóng khí toán loạn khắp nơi, tựa hồ tùy thời đều sẽ nổ mạnh, qua một hồi lâu mới dần dần ổn định lại.

May mắn khí lực của hắn trải qua ma chủng luyện hóa cải tạo, nếu không có lẽ đã trực tiếp bị nổ chết tan xác.

Ở bên kia, ma chủng Thanh Long xoay quanh gốc cổ thụ, chứng kiến ba động dị thường trên người nhân loại kia, liền di động về phía trước, sau đó lại vươn trảo chụp về hướng Tần Phàm.

Tần Phàm còn chưa hoàn toàn tiếp thu lực lượng của Lôi Thần!

Lúc này công kích của ma chủng Thanh Long ập tới, đối với hắn mà nói cực kỳ nguy hiểm, tùy thời đều sẽ giống như quả bóng hơi bị trực tiếp trạc phá!

- Ta sẽ không chết! Ta không thể chết được!

Ngay sau đó, Tần Phàm ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng trừng nhìn long trảo ập tới, con ngươi như muốn tuôn ra máu.

Thống khổ!

Bị lực lượng của Lôi Thần thêm vào, trong lúc nhất thời hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng xuống, giờ phút này hắn cảm giác vô cùng thống khổ, nhưng vô luận bao nhiêu khó khăn gian nan, hắn đều phải tranh thủ tia sinh cơ cuối cùng!

Thanh Long Trảo thật lớn giống như một ngọn núi nguy nga đang ập xuống.

Mà lúc này Tần Phàm vừa nằm trong thời điểm trọng yếu dung hợp lực lượng của ba ma tôn cùng Lôi Thần, căn bản không phân ra được tâm thần phòng ngự một trảo đánh xuống kia!

Vừa rồi hắn đã kiến thức qua sự lợi hại của móng vuốt Thanh Long, đó chính là lực lượng khủng bố cho dù là ngọn núi lớn cũng bị đánh sụp! Nếu Tần Phàm không có lực lượng của ba ma tôn bảo hộ, như vậy cho dù khí lực của hắn cường thịnh bao nhiêu khẳng định cũng không cách nào chịu đựng được.

- A…

Ở thời khắc sau cùng, Tần Phàm trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, trong miệng phát ra một tiếng rống to, tiếng rống ngay cả nhóm cường giả nhân loại dù rời xa ngoài trăm dặm cũng có thể nghe được khiến trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng trầm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.