Trong nội tâm Tần Phàm rùng mình, giả bộ như muốn đi thẳng về phía trước, nhưng đột nhiên một quyền đánh về sau lưng lão giả áo đen kia:
- Ta *** con mẹ mày!
Hư ảnh trâu điên cực lớn đánh tới lão giả kia, mà thân ảnh của Tần Phàm thì lập tức lóe lên, chạy ra khỏi màn sáng, toàn lực triển khai Lưu tinh bộ chạy như điên!
Nơi đây tuyệt đối không nên ở lâu!
Song chưởng của lão giả áo đen kia đẩy về phía trước, vầng sáng màu vàng đất thoáng hiện, một tấm chắn khí kình giống như thực chất, hư ảnh trâu điên mà Tần Phàm phát ra kia đụng ở phía trên, như đá ném vào biển rộng, rất nhanh liền biến mất vô tung.
Thu hồi tấm chắn, sau đó tay phải của lão giả áo đen này vung lên về phía trước, một ma trảo hư ảnh cự đại xuất hiện, lộ ra đặc biệt dữ tợn, nhưng sau khi xuyên qua màn sáng lại yếu đi một chút, bất quá tốc độ y nguyên cực nhanh chộp tới sau lưng Tần Phàm.
Tần Phàm bên trong chạy trốn chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng, lập tức sẽ bắt được mình, lúc này một cổ khí lực cường đại xuất hiện ở trên người hắn, là Cổ Mặc giúp hắn ngăn cản một kích này.
- Đi mau, thực lực lão già này quá mạnh mẽ, hiện tại bản Võ Thánh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thanh âm kiêng kị của Cổ Mặc truyền đến, tựa hồ lộ ra có chút hư nhược, hẳn là vừa rồi cùng ma trảo kia đối bính, hắn bị thương.
Lão giả áo đen kia lạnh lùng nhìn thân ảnh Tần Phàm, sắc mặt âm trầm, lần nữa dao động lục lạc màu bạc, lần này tiếng chuông lại thập phần bén nhọn, trực tiếp truyền vào trong Trấn Yêu thành, rất nhanh liền có mười thân ảnh từ trong lao ra, lập tức đi tới trước mặt lão giả áo đen.
Từng cái đều là sắc mặt trắng bệch, biểu lộ lạnh như băng, trên trán đều có một dấu hiệu như là âm dương Bát Quái, khí thế trên người đều không kém.
- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai chuyển hóa thất bại, các ngươi lập tức tiến về trước truy bắt, như có phản kháng, giết không tha!
Hắc bào lão giả nhìn một người ở trong đó, sau đó một ngón tay chỉ vào thân ảnh Tần Phàm đang đào tẩu, trong miệng hờ hững nói.
Bồng!
Mười người thần sắc có chút chết lặng kia, không có làm bất luận trả lời gì, nhưng nháy mắt sau đó liền lập tức chạy ra khỏi màn sáng, đuổi theo phương hướng bỏ chạy của Tần Phàm.
Nhìn những người kia đuổi theo, lão giả áo đen nghĩ một lát lại dao động lục lạc màu bạc, rất nhanh liền có một gã ngân trang võ sĩ từ trong Trấn Yêu thành đi ra.
- Ngân võ số 3, thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai chuyển hóa thất bại, hiện tại phái ngươi dẫn đầu mười ba Hắc võ tiến về trước truy bắt, không để cho chạy mất.
Lão giả áo đen kia tiếp tục hờ hững nói.
- Tuân mệnh.
Lần này ngân trang võ sĩ không giống những võ sĩ trang phục đen trầm mặc kia, hắn lại cung kính mở miệng hồi đáp, sau đó thân ảnh xoay chuyển, xuyên qua màn sáng, đuổi theo phương hướng của Tần Phàm.
Lúc này Tần phàm, dưới chân Lưu Tinh bộ toàn lực triển khai chạy trốn, không dám có nửa phần dừng lại.
Theo Cổ Mặc vừa rồi đối bính, tu vi lão giả áo đen kia đã hết sức lợi hại, về phần người kiến tạo Trấn Yêu thành kia, chỉ là một hạt giống niệm lực liền để cho mình cơ hồ vạn kiếp bất phục, thực lực càng là khó có thể đoán chừng rồi. Bất quá nhân vật như vậy, sẽ không hạ thấp thân phận đến đuổi giết mình.
Hắn kiến tạo tòa Trấn Yêu thành này đến tột cùng là vì cái gì? Nếu quả thật chỉ là vì trấn áp yêu thú, tại sao phải khống chế nhân loại tiến vào Trấn Yêu thành? Hơn nữa đã đã khống chế hơn bảy nghìn người rồi!
Từng cái tới đây cơ bản đều là Tiên thiên Võ sư trở lên, một cổ thế lực khổng lồ như vậy, coi như là nhất phẩm Chân Vũ thế gia cũng không thể sánh bằng ah! Trấn Yêu thành này nắm giữ thực lực khổng lồ như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?
Tần Phàm một bên chạy, trong nội tâm xẹt qua các loại ý niệm. Về tòa Trấn Yêu thành này, hắn càng cảm giác quỷ dị.
- Tiểu tử, đằng sau có mười người của Trấn Yêu thành đuổi tới.
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.
- Vừa rồi lão già kia có đuổi theo hay không?
Tần Phàm vừa chạy vừa nói.
- Hắn ngược lại là không có, bất quá mười cái đuổi bắt ngươi này, tất cả đều là Tiên thiên hậu kỳ, đồng dạng là phiền toái không ít.
Cổ Mặc nói ra, một lát sau lại nói:
- Hơn nữa còn có một Linh Vũ sư thực lực không tệ, đối phó tương đối khó giải quyết, hơn nữa chúng ta không thích hợp ở chỗ này triền đấu, để tránh Trấn Yêu thành kia lại phái người đi ra.
- Lão đầu, giúp ta phóng thích một huyền trọng vực ở sau lưng a.
Tần Phàm quay đầu lại nhìn nhìn, nhướng mày nói ra:
- Lần này tốc độ bọn hắn tựa hồ cũng không chậm, đoán chừng rất nhanh có thể đuổi theo ta rồi.
- Đối phương có Linh Vũ sư, khả năng cầm cố cũng không lớn.
Cổ Mặc nói ra, bất quá vẫn lập tức bố trí một huyền trọng vực, có thể ngăn một hồi, vì Tần Phàm tranh thủ thêm một ít thời gian.
- Bọn hắn có thể truy tung ta, có lẽ là vì hạt giống niệm lực trong thức hải của ta, ta phải tìm một chỗ trước luyện hóa mới được.
Tuy Tần Phàm đã trốn vào rừng rậm, nhưng những người này lại theo đuổi không bỏ như cũ. Nếu như hắn không trước luyện hóa được hạt giống niệm lực này, như vậy coi như mình sử dụng Chu Tước chi dực bay đi, cuối cùng nhất cũng sẽ bị đuổi theo.
- Vậy hiện tại ngươi muốn chạy đi nơi nào?
Thấy Tần Phàm vãng lai đường cũ, Cổ Mặc có chút nghi hoặc hỏi thăm.
- Hai người chúng ta đã không đối phó được nhiều người như vậy, tự nhiên là trở về tìm người hỗ trợ.
Tần Phàm nhàn nhạt nói, nhưng lại hạ quyết tâm đem những này người tới chỗ nữ tử thần bí kia. Hắn đoán chừng nữ tử tu luyện thiện ác cực hạn chi đạo kia, thực lực so sánh với Linh Vũ sư bình thường hẳn là không yếu chút nào, ít nhất so với hắn lợi hại hơn nhiều.
Mà chỉ cần những người này bị cầm cố, hắn hoàn toàn luyện hóa hạt giống niệm lực trong thức hải là được rồi.
- Hảo tiểu tử, nữ nhân cũng không buông tha, thật ngoan độc.
Cổ Mặc cũng cười hắc hắc nói.
- Vừa rồi ta là thiếu chút nữa bị nàng giết chết, mặc dù bởi vì nàng ở vào trạng thái ác chi đạo, không có ý thức tự chủ, nhưng nàng cũng nên vì hành vi của mình chịu chút trách nhiệm a.
Tần Phàm nhàn nhạt nói, hơn nữa hắn đoán chừng dùng thực lực cô gái này, bảo vệ tánh mạng sẽ không có vấn đề.
Nghĩ lại cũng có chút hí kịch, mới vừa rồi hắn liều chết cũng phải chạy thoát chỗ đó, nhưng bây giờ lại một lòng chạy trở về.
- Đều là vì thực lực không đủ ah.
Trong nội tâm Tần Phàm thở dài, nếu như thực lực của hắn đầy đủ, căn bản không cần nhiều khúc chiết như vậy, càng không cần phải lợi dụng nữ nhân để tránh kiếp nạn.
Tiên thiên Võ sư, ở một trong tiểu thành có lẽ có thể làm một phương cường giả, trong gia tộc thậm chí cũng có thể sánh vai với mấy trưởng lão rồi, nhưng hôm nay Tần Phàm lại càng ngày càng cảm giác thực lực mình nhỏ yếu.