Đan Vũ Càn Khôn

Chương 790: Chương 790: Năm khỏa hạt châu. (1)




- Đệ nhất thạch thất đã có bảo bối tốt như vậy, không biết đằng sau sẽ có cái gì? Trì Viễn kia lại lấy được vật gì tốt rồi hả?

Tần Phàm càn quét hoàn tất hết thảy Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh trong thạch thất, liền ý định tiến đến gian thạch thất kế tiếp, trong nội tâm ẩn ẩn có các loại chờ mong.

- Vậy mà nhanh như vậy liền có người xông vào rồi!

Bất quá ngay thời điểm hắn mới vừa đi ra cửa phòng thạch thất thứ nhất, chợt nghe bên ngoài động phủ có chút tiếng vang truyền đến, cái này lại để cho hắn không khỏi khẽ chau mày.

- Cũng không biết đến là người nào, hi vọng đến lúc đó hắn chớ đi vào thông đạo này của ta a, nếu không cũng là phiền toái.

Nghe thanh âm bên ngoài truyền đến, Tần Phàm biết rõ tranh đoạt bảo bối trong động phủ này sắp nhiều ra một người rồi, lại có thể sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên hắn phải nắm chặc thời gian.

Sau đó, hắn nhìn thoáng qua thông đạo trước mặt, thông đạo ở dưới Dạ Minh Châu chiếu rọi, thông đạo bên này tổng cộng có ba gian phòng, hiện tại Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh bên trong thạch thất thứ nhất đã bị lấy đi, như vậy chỉ còn lại có hai gian phòng rồi.

Đi đến trước gian phòng thứ hai, Tần Phàm đã có kinh nghiệm ở thạch thất thứ nhất, cũng như vừa rồi ngưng tụ tinh thần lực, sau đó trực tiếp trùng kích tinh thần ấn ký bên trong cửa đá kia.

Giống như vừa rồi, chỉ cần xóa đi tinh thần ấn ký bên trong cái cửa đá này, cửa đá kia liền sẽ tự động mở ra.

Bất quá lúc này đây, tinh thần lực của Tần Phàm ở thời điểm trùng kích tinh thần ấn ký, cũng không có vậy trực tiếp xóa đi như ở thạch thất thứ nhất, ngược lại cảm giác được trong đó có phản ứng kịch liệt, tựa hồ là có một cổ lực lượng đem tinh thần lực của hắn chắn ở bên ngoài, không có thể trực tiếp đụng phải chỗ hạch tâm của tinh thần ấn ký kia.

- Cái tinh thần ấn ký này vậy mà so với cái thứ nhất mạnh hơn nhiều như vậy!

Tần Phàm không khỏi âm thầm kinh ngạc, cái tinh thần ấn ký này đã trải qua nhiều năm thế kia, dĩ nhiên còn có được năng lực phòng ngự mạnh như vậy.

- Chẳng lẽ là bởi vì bảo bối trong này so với thạch thất thứ nhất vừa rồi kia còn muốn càng thêm trân quý hơn sao?

Lập tức hắn lộ ra càng thêm chờ mong, tiếp theo là tinh thần lực cường đại hơn lần nữa dũng mãnh lao tới tinh thần ấn ký kia, như là sóng to gió lớn, coi như là trường đê kiên cố nhất cũng bị xông phá.

Oanh!

Sau một lúc lâu, tinh thần lực củaTần Phàm rốt cục mãnh liệt mà vào, trực tiếp trùng kích tinh thần ấn ký kia tiêu tán toàn bộ, mà cửa đá gian thạch thất thứ hai cũng tự động mở ra, hào quang Dạ Minh Châu ở trong đó chiếu xạ đi ra.

Bất quá, lúc này đây lại không có nguyên khí chấn động bức người như ở gian thạch thất thứ nhất vừa rồi kia, thậm chí lộ ra có chút âm trầm, để cho người cảm giác được có một loại cảm giác bỗng nhiên đi vào trong vực sâu.

Loại cổ quái này làm cho Tần Phàm không khỏi có chút ngưng trọng một ít, trực giác của hắn cho thấy, lúc này đây cho dù bên trong có bảo bối gì, có lẽ cũng sẽ không giống như ở thạch thất thứ nhất, dễ dàng nhận được như vậy.

- Hi vọng lần này sẽ không để cho ta thất vọng a.

Tần Phàm hít sâu một hơi, tuy cảm giác quái dị, nhưng vẫn là một bước bước vào trong đó.

Vù vù…

Mà theo Tần Phàm bước vào trong thạch thất này, bên tai hắn bỗng nhiên nghe được trận trận thanh âm gió lạnh, tựa hồ là bỗng nhiên đi vào trong một bãi tha ma.

Đáng sợ hơn chính là, trong thạch thất vào lúc này vậy mà bốn phía đều là một mảnh tối tăm mờ mịt, còn có chút hào quang thần bí ẩn ẩn ở trong đó chớp động lên, để cho người cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Dõi mắt nhìn lại, đều là một mảng lớn sương mù xám, vậy mà nhìn không tới bất kỳ vật gì!

- Đây là có chuyện gì?

Loại tình cảnh quỷ dị này, làm cho trong nội tâm Tần Phàm không khỏi cả kinh.

- Chẳng lẽ trong thạch thất này là một cái Truyền Tống Trận, trực tiếp truyền tống ta đến một địa phương khác rồi hả?

Hắn biết rõ chủ nhân động phủ này là một trận pháp đại sư, cho nên cũng không thể bài trừ loại khả năng này.

Hơn nữa đều là cơ duyên cùng nguy hiểm đồng thời tồn tại, có chút cao nhân không muốn đơn giản để cho hậu nhân đến thăm dò động phủ của mình, thiết trí một ít bẩy rập cũng là sự tình bình thường.

Bất quá hắn cũng biết nếu như cái này thật sự là một Truyền Tống Trận, vậy trong này cũng tất nhiên sẽ có một Truyền Tống Trận khác truyền tống đi về.

Vì vậy, hắn liền bắt đầu cẩn thận từng li từng tí đi lục lọi.

Chậm rãi đi bộ ở trong đó, hắn không dám có một tia buông lỏng, nhưng hắn cảm giác mình đi đường rất xa, bốn phía lại như cũ vẫn là một mảnh tối tăm mờ mịt, cùng vừa rồi vẫn là không có bất kỳ thay đổi nào, tựa hồ vĩnh viễn đều không có cách nào tìm được ánh sáng và cuối cùng .

Ô ô…

Mà thời điểm Tần Phàm vô kế khả thi, bốn phía vào lúc này càng là truyền đến trận trận thanh âm gào thét giống như quỷ khóc thần sầu, nương theo gió lạnh, để cho da đầu không khỏi run lên.

Lập tức là nguyên một đám hư ảnh vô cùng quỷ dị màu xanh lá, ở bốn phương tám hướng đập ra, những hư ảnh này phiêu phù ở giữa không trung, có chút là hình người, có chút là quái vật, có chút là yêu thú, giống như là một đám Quỷ Hồn, muốn nhắm người mà phệ!

Trông thấy những Quỷ Hồn này càng ngày càng tới gần, bộ dáng dữ tợn kia làm cho Tần Phàm vô cùng trấn định cũng cảm thấy lưng lạnh cả người, lập tức vội vàng đánh ra một quyền.

Oanh!

Một quái vật hình như là hồn phách Cự Hùng bị quyền phong một quyền này của hắn đánh tan, nhưng sau một khắc, vậy mà lại bắt đầu dung hợp lần nữa, thậm chí trở nên càng thêm dữ tợn.

- Đây đều là thứ đồ vật quỷ gì!

Tần Phàm lần nữa cả kinh, bất quá những hư ảnh Quỷ Hồn khác lại nguyên một đám đánh tới, làm cho hắn căn bản không kịp suy nghĩ, chỉ có thể từng quyền hướng về hư không oanh ra.

Theo Tần Phàm công kích, bốn phía như là ám lôi bắt đầu khởi động, không dứt bên tai, nhưng quỷ dị chính là, đã qua hồi lâu, hư ảnh Quỷ Hồn bốn phía này vậy mà không có giảm bớt chút nào!

Mà làm cho Tần Phàm không thể không có chút khủng hoảng chính là, ở chỗ này phảng phất giống như là hoàn toàn bị ngăn cách, hắn dĩ nhiên cảm ứng không đến thiên địa linh khí, chỉ có thể bằng vào nguyên khí bản thân đến công kích.

Lại một lần đánh tan toàn bộ hư ảnh Quỷ Hồn bốn phía, nhưng bản thân Tần Phàm cũng đến lúc mỏi mệt, loại mỏi mệt này là phát ra từ nội tâm, những Quỷ Hồn kia thật sự nhiều lắm, hơn nữa vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn sẽ không tiêu tán, mỗi một lần đánh tan đều phải tiêu hao lớn lượng nguyên khí, hắn biết rõ tiếp tục như vậy nguyên khí của mình sớm muộn gì cũng sẽ hao hết sạch.

Nuốt vào một khỏa Phục Nguyên Đan chuyên dụng cho Võ Tôn khôi phục, Tần Phàm mới cảm giác khá hơn một chút, nhưng hắn cũng biết lại kéo dài như vậy, thủy chung không phải là biện pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.