Nghĩ tới lần này mình mang theo năm người đến tham gia cuộc thi, hắn lại dần dần khôi phục một ít tin tưởng. Biết rõ cho dù bên mình chỉ có năm
người, nhưng chưa chắc kém hơn đối phương chín người, đặc biệt đối với
một người bên trong, hắn có tin tưởng rất lớn.
- Vậy sao? Hay là Mạc Lợi đảo chủ thấy được lần này Mạc Lợi thần đảo còn có cơ hội đạt được thành tích hơn Ngao Lang thần đảo chúng ta sao?
Trên mặt Ngao Lang đảo chủ xuất hiện thần sắc như nghiền ngẫm, hắn bỗng nhiên chỉ vào nam tử mắt tam giác nói:
- Hàn Bân, phía trước có một đầu hải thú lục kiếp bán thần đang tới gần, ngươi đi ra giết chết nó!
- Dạ, Hàn Bân nghe lệnh!
Hàn Bân kia lộ ra ý cười thoải mái chắp tay nói.
- Nhớ kỹ, nhất định phải hoàn thành còn đẹp hơn lục kiếp bán thần duy nhất trong nhóm người bọn hắn!
Ngao Lang đảo chủ lại bổ sung, vừa rồi hắn cũng thấy được Mạc Thiên
Dương ra tay, ý đặc biệt nhấn mạch “lục kiếp bán thần duy nhất” như châm chọc.
- Đảo chủ yên tâm, nhất định sẽ không nhục mệnh!
Hàn Bân tự tin nói, tiến lên phía trước, thân hình lập tức hiện lên một luồng quang mang.
Một đạo tàn ảnh giống như trường hồng xẹt qua phía chân trời, tốc độ của Hàn Bân còn nhanh hơn Mạc Thiên Dương không ít, vốn còn cách đầu hải
thú xa mấy ngàn thước, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt.
- Hống…
Đầu hải thú phát ra một tiếng rít gào kinh thiên, sóng gió bắt đầu khởi động, thân thể hải thú hướng ngay Hàn Bân phóng tới.
Thân thể hải thú màu xanh, đầu thật lớn có mũi nhọn sắc bén, tốc độ còn nhanh hơn Hải Hổ mà Mạc Thiên Dương giết chết khi nãy.
- Ca ca ca…
Sóng gió dâng lên ngập trời, hải thú xông tới ngay trước mặt Hàn Bân.
- Đó là Nộ Hải Thanh Sư, là mãnh thú lục kiếp bán thần, tốc độ nhanh, lực công kích cường hãn, còn khó đối phó hơn Hải Hổ.
Lúc này chợt nghe Mạc Thiên Dương thấp giọng nói.
Ngay khi thanh âm Mạc Thiên Dương vừa vang lên.
Ông…
Đối mặt với Nộ Hải Thanh Sư, Hàn Bân không chút hoang mang, hai mắt co
rụt lại ngay tiếp theo một thanh thâm hồng sắc trường kiếm giống như độc xà màu đỏ bắn ra.
Tư tư…
Trường kiếm lướt qua, mang theo hồng sắc quang mang băng sương, thật
giống như tà dương huyết ảnh cắt ngang qua trời cao, lại như xé rách
không gian gọn gàng linh hoạt chém lên đầu Nộ Hải Thanh Sư.
Tốc độ của Nộ Hải Thanh Sư cực nhanh, chỉ tích tắc là có thể cắn trúng thân thể Hàn Bân, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ngừng lại!
Kiếm của Hàn Bân nhanh! Độc! Chuẩn!
Vô luận là nắm chắc thời cơ hay tốc độ xuất kiếm cùng cường độ mạnh yếu
đều chính xác, hơn nữa kết hợp cùng không gian hoàn toàn, bộc phát ra
lực công kích khủng bố!
Hoa lạp!
Chỉ một kiếm đã thoải mái chém đứt đầu của Nộ Hải Thanh Sư! Máu tươi
phun trên không trung, Hàn Bân đã thu kiếm quay trở lại, hoàn toàn không liếc nhìn qua thi thể của hải thú lục kiếp bán thần kia, có vẻ vô cùng
tự tin.
- Kiếm của người này còn mạnh hơn Sở Vân Vũ!
Lúc này Mộ Thanh Thanh chợt thấp giọng nói, nhưng nàng so sánh với Sở Vân Vũ mà không phải chính mình.
Mạc Thiên Dương nhìn thấy được Hàn Bân thoải mái giết chết Nộ Hải Thanh
Sư, sắc mặt biến thành khó xem, hắn nhìn ra được thực lực của đối phương có lẽ là mạnh hơn cả mình.
- May mắn không làm nhục mệnh!
Lúc này Hàn Bân dùng tốc độ không tưởng tượng nổi quay lại, hắn thản
nhiên liếc mắt nhìn sau lưng Mạc Lợi đảo chủ, đặc biệt dừng lại trên
người Mạc Thiên Dương, tựa hồ như khiêu khích, sau đó chắp tay nói với
Ngao Lang đảo chủ.
- Làm không sai!
Ngao Lang đảo chủ nhìn nhìn thi thể Nộ Hải Thanh Sư xa xa, lại nhìn Hàn Bân gật đầu, cuối cùng nhìn Mạc Lợi đảo chủ cười đắc ý:
- Hàn Bân chỉ có trình độ trung đẳng trong những người dự thi lần này của chúng ta mà thôi.
- Ha ha, tự nhiên không phải vì Hàn Bân quá mạnh mẽ, chẳng qua là vì
người nào đó quá yếu. Một lục kiếp bán thần, ba ngũ kiếp bán thần, còn
có một tứ kiếp bán thần, thật là một đội ngũ kỳ hoa!
Hàn Bân cũng mười phần phối hợp cười nói.
- Ha ha, nói rất đúng, chúng ta đi thôi!
Nghe vậy Ngao Lang đảo chủ nhìn sắc mặt càng lúc càng khó xem của Mạc Lợi đảo chủ, đắc ý ngửa mặt cười lớn nói.
Nhưng đúng ngay lúc này.
- Đợi một chút, nếu các hạ có tin tưởng như vậy, thật không biết có dám nhận lời khiêu chiến của kỳ hoa như ta không?
Một thanh âm thản nhiên vang lên trên không trung, một thanh sắc thân ảnh chậm rãi bước tới.
Thanh âm thật nhẹ nhàng thản nhiên vang lên trên không trung, khi rơi
xuống làm đám người Ngao Lang đảo chủ không khỏi ngẩn ra, tiếp theo
không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn thanh sắc thân ảnh đang đi tới.
Thanh sắc thân ảnh chính là Tần Phàm.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Sau một thoáng ngạc nhiên, trên mặt Hàn Bân hiện lên vẻ trào phúng nhìn Tần Phàm, trong mơ hồ còn mang theo vẻ khinh thường.
- Chẳng lẽ một lục kiếp bán thần ngay cả khoảng cách gần như vậy cũng
nghe không rõ lời nói của ta sao? Vậy thì ta thập phần thất vọng với
thực lực của ngươi!
Tần Phàm vẫn thản nhiên nói, hai tay vẫn để xuôi trong ống tay áo, bình tĩnh tự tin.
- Hắc hắc, một ngũ kiếp bán thần mà cũng dám mở miệng đòi khiêu chiến ta…
Nghe vậy đôi mắt Hàn Bân không khỏi co rụt lại, thanh âm biến thành băng sương.
- Ngươi chỉ cần trả lời ta có dám hay không là được!
Tần Phàm bước một bước về phía trước, khí thế ngưng tụ, giống như một
ngọn núi lớn sừng sững trên biển, vẫn duy trì phong tư vững chãi không
ngã.
- Tuy rằng ta cảm thấy được ngươi chỉ là một ngũ kiếp bán thần không
đáng cho ta ra tay, nhưng nếu ngươi đã muốn chịu chết, ta chỉ có thể
thành toàn ngươi. Nhưng ta cần nói rõ trước, ta ra tay sẽ không lưu
tình, sinh tử tự gánh vác!
Cảm giác được khí thế của Tần Phàm bức bách, rốt cục Hàn Bân động nộ,
hắn là lục kiếp bán thần, thập phần ngạo khí, làm sao chịu đựng được Tần Phàm khích tướng như thế.
- Chỉ cần ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết là được, ta không thành vấn đề, sinh tử tự gánh vác!
Tần Phàm lãnh đạm nói.
- Ha ha, tốt, quả nhiên là người không biết không sợ, một khi đã như vậy Hàn Bân khẩn cầu đảo chủ ân chuẩn ra tay, giáo huấn cho tên tiểu tử Mạc Lợi thần đảo kia, cho hắn biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên,
nhân ngoại hữu nhân!
Hàn Bân cười lạnh một tiếng, sau đó chắp tay nhìn Ngao Lang đảo chủ nói.
Ngao Lang đảo chủ liếc mắt nhìn Tần Phàm, tuy rằng hắn nhìn ra được Tần
Phàm mạnh hơn ngũ kiếp bán thần bình thường một ít, nhưng đối với thực
lực của Hàn Bân vẫn thập phần tin tưởng, vì vậy gật đầu ngạo nghễ nói:
- Nếu đối phương chủ động khiêu chiến, Ngao Lang thần đảo chúng ta cũng chưa từng lùi bước bao giờ!
- Cứ việc đánh chết, có sự tình gì sẽ có bổn đảo chủ gánh vác, Mạc Lợi không dám làm gì ngươi trước mặt ta đâu!
Trong miệng nói, hắn còn âm thầm truyền âm cho Hàn Bân.
- Tần Phàm cũng mời đảo chủ ân chuẩn!
Tần Phàm thản nhiên nhìn Mạc Lợi đảo chủ xin phép, dù sao hắn cũng do người này suất lĩnh, không dám quá mức tự chủ trương.