Đan Vũ Càn Khôn

Chương 151: Chương 151: Nguyên Thành




Ngày hôm sau, ba người Tần Phàm tiếp tục chạy đi, khi đến thời điểm hoàng hôn, tầm nhìn của ba người xuất hiện một tòa thành trì cao lớn, mà thành trì này thoạt nhìn cũng cao lớn hơn Nam Phong Thành rất nhiều, cũng phồn hoa hơn không ít.

Người đến người đi, xe ngựa như nước chảy, chính là Nguyên Thành đi thông Kiền Kinh.

Nguyên Thành là thành thị lớn nhất phía tây bắc Đại Kiền quốc, mà cả khu tây bắc cũng được xưng là Vân Châu, như vậy Nguyên Thành chính là châu thành của Vân Châu.

Tần Phàm ba người thu được thông tri, nói chân võ thế gia cả Vân Châu cũng sẽ tụ tập trao đổi trong Nguyên Thành, sau đó mới tự đến Kiền Kinh.

- Chúng ta thật sự cần phải tụ lại với những chân võ thế gia ở địa phương khác hay sao?

Ba người đi trên con đường rộng lớn đông đúc, Điền Mông có chút không quá nguyện ý nói:

- Kỳ thật chúng ta cũng những người đó lại không quen, những cấp cao thế gia kia đều là những kẻ kiêu ngạo tự mãn, đâu dễ dàng thật sự cùng chúng ta hợp tác. Cho dù có tụ lại thì có ích lợi gì, đến lúc đó cần triêu thánh không phải cũng tranh nhau một sống một chết, ta xem hay là ba chúng ta trực tiếp đi Kiền Kinh còn tốt hơn.

- Nói cũng không thể nói như vậy, nói thế nào chúng ta cũng là người Vân Châu, mọi người chào hỏi một chút thì tới lúc đó cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau thôi. Hơn nữa đây là ngũ phẩm chân võ thế gia Hầu gia tự mình phái người tới Nam Phong Thành báo cho chúng ta biết, mặt mũi dù sao cũng phải cho người ta, gặp mặt một chút cũng không có gì, không cần ngươi xem bọn hắn như người một nhà, khi đi tới thời gian triêu thánh chân chính hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Lúc này Tiết Tuấn cũng bình tĩnh phân tích.

- Tiểu Phàm, vậy ngươi cảm thấy thế nào?

Điền Mông nhìn qua Tần Phàm hỏi, kỳ thật với tính cách của hắn thật sự không chịu nổi những đệ tử thế gia thích phô trương như thế. Tuy rằng hắn cũng là thế gia đệ tử, nhưng lại đến từ bát phẩm chân võ thế gia, cũng không cảm thấy mình có thể lộ ra vẻ ưu việt gì trước mặt người khác, tất cả mọi người chỉ ngang hang giao kết với nhau. Nhưng theo Điền Phong dẫn hắn đi tiếp xúc qua một ít chân võ thế gia khác, hắn nhìn thấy đám đệ tử thế gia kia, lại cảm thấy một cảm thụ khác hẳn hoàn toàn.

- Tuấn ca nói đúng, chúng ta nên đi nhìn xem một chút, dù sao thời gian vẫn còn đầy đủ.

Tần Phàm gật đầu nói, trong Đại Kiền quốc có nhiều chân võ thế gia như vậy, nên sớm hiểu biết thực lực của những người này cũng tốt, mà cùng là người Vân Châu, lẫn nhau dù sao cũng có chút hảo cảm, có lẽ biết được chút tình báo quan hệ tới lần triêu thánh này cũng nói không chừng, dù sao một ít chân võ thế gia đều có phương pháp tìm hiểu tình báo so với Ẩn Thế mạo hiểm đoàn tốt hơn rất nhiều.

- Ân, lần này địa điểm ước hẹn chính là ở tầng bảy của Triêu Dương Lâu, nghe nói đã được Hầu gia bao xuống, hơn nữa còn bao tới mười ngày, chính là vì đón đợi những người của các chân võ thế gia như chúng ta, chậc chậc, không hổ là ngũ phẩm chân võ thế gia, thật là khí phái.

Tiết Tuấn chỉ vào một tòa lầu các khí thế rộng lớn, trang hoàng xa hoa trước mặt, không khỏi sợ hãi than thở nói.

Tần Phàm nhìn thoáng qua, phát hiện kiến trúc Nguyên Thành so với Nam Phong Thành có vẻ cao lớn khí phái hơn rất nhiều, chỉ nói về Triêu Dương Lâu, cả Nam Phong Thành cũng không thể tìm ra được một tòa tửu lâu nào lớn được như vậy, bao xuống cả một tòa lầu một ngày phỏng chừng cũng phải tiêu tốn trăm vạn kim nguyên đi, đây chính là doanh thủ nửa tháng của Tần gia.

Đây chính là sự chênh lệch giữa cửu phẩm thế gia cùng ngũ phẩm thế gia.

- Vậy được rồi, dù sao đều là miễn phí, chúng ta đi ăn một chút lại lên đường.

Điền Mông nhìn thấy tòa Triêu Dương Lâu xa hoa khí thế, lại có vẻ nguyện ý đi vào xem, còn dẫn đầu đi về phía trước.

- Nhìn xem miệng thối của ngươi kia, lúc nào cũng chỉ biết nói điềm xấu!

Tiết Tuấn cười khổ, mắng ngay sau lưng.

Còn đang đi tới, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng chấn động thật lớn, ngay sau đó từng đạo tiếng quát truyền đến:

- Tránh ra tránh ra! Không muốn chết tất cả đều tránh ra!

Tiếng quát mắng đều có vẻ hung hãn mà bá đạo, mà trên đường lớn còn có thật nhiều quầy hàng rong, người đi đường cũng chen chúc vô cùng, người bình thường cho dù có cưỡi ngựa vào thành đến đây đều phải xuống ngựa đi bộ, nhưng Tần Phàm nghe được người cưỡi ngựa phía sau không hề có chút ý tứ giảm chậm lại tốc độ chút nào.

- Xem đi, đây chính là đệ tử của chân vũ thế gia cấp cao!

Lúc này trên mặt Điền Mông hiện rõ vẻ vô cùng bất mãn, dừng phắt người lại, không hề có chút ý tứ muốn nhường đường.

- Đừng gây chuyện ở chỗ này!

Tiết Tuấn vội vàng kéo hắn sang một bên.

Tần Phàm cũng không khỏi nhướng mày, nhưng hắn cũng không muốn xảy ra chuyện xung đột, liền theo Tiết Tuấn tránh sang một bên, quay đầu nhìn lại liền thấy có bảy tám thiếu niên mặc hoa phục cẩm y cưỡi ngựa bay nhanh vọt vào cửa thành, sau đó tốc độ không giảm hướng Triêu Dương Lâu chạy tới.

Những con ngựa kia hoặc hồng hoặc trắng, nhưng lông bờm đều vô cùng tinh thuần, vả lại hình thể đều cao hơn ngựa thường rất nhiều, nhìn kỹ lại có thể thấy được trên trán của chúng còn có một khối u nhỏ hơi gồ lên, giống như một cái sừng.

Tần Phàm nhận ra được đây là Giác Uyển mã, tốc độ cực nhanh, sức chịu đựng phi thường, nghe nói là do Đại Uyển mã cùng yêu thú tạp giao sinh ra, cực kỳ trân quý, mỗi một con giá trị gần ngàn vạn, thế gia đệ tử bình thường cũng không mua nổi.

Nghe tiếng vó ngựa gào thét mà đến, thế phóng không giảm, người đi đường vội vàng né tránh, bởi vậy ngươi đẩy ta xô, nhất thời rất nhiều quầy hàng tiểu thương đều bị đụng vỡ, mà một ít người không kịp né tránh thì bị đẩy ngã trên mặt đất, kêu thét không thôi.

- Ở trên đường cái mà còn phóng ngựa, đùa giỡn uy phong cái gì!

Bên cạnh Tần Phàm có một người bất hạnh bị đẩy té ngã xuống bất mãn kêu lên, nhưng ngay lập tức liền bị người quen bên cạnh vội vàng che miệng ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Mà lại nhìn bên kia, trong đó có một đại hán không kịp im miệng liền bị một thiếu niên cưỡi con ngựa màu đen vung roi ngựa về phía hắn, lưu lại một dấu đỏ thật dài trên mặt người kia, nhất thời máu thịt văng khắp nơi.

Một roi kia không ngờ lại dùng cả võ khí công kích, trên mặt Tần Phàm trầm xuống, chẳng thể trách Điền Mông không thích tiếp xúc với những thế gia đệ tử kia, nguyên lai dám vô pháp vô thiên kiểu như thế, ngang ngược va chạm đánh người mà còn xem đó như trò chơi.

Lần này kinh sợ quả nhiên không còn ai dám tiếp tục lên tiếng, rất nhiều người đối với loại hành vi kia đều giận dữ nhưng không dám nói gì.

- Chúng ta đều là đệ tử chân võ thế gia đang vội vàng đi triêu thánh, nếu có gì chậm trễ để xem đám dân đen các ngươi có ai đảm đương nổi, ai còn dám lắm miệng, đánh chết không tha!

Thiếu niên mày rậm cưỡi hắc mã hừ lạnh một tiếng quát.

- Thật sự là uy phong lớn!

Trên mặt Tần Phàm nổi lên tia chán ghét, đối với loại hành vi này cũng cực kỳ chướng mắt.

Mà ở bên kia Điền Mông lại vô cùng tức giận, muốn tránh thoát ước thúc của Tiết Tuấn lao ra lý luận, nhưng bị Tiết Tuấn nắm chặt lại, ý bảo hắn đừng nhiều chuyện, mấy người này ngồi được Giác Uyển mã, rõ ràng không phải đệ tử chân võ thế gia phẩm cấp thấp, địa vị cũng cao hơn ba người họ.

- Cẩn thận!

Đúng lúc này, Tần Phàm đột nhiên chứng kiến cách hắn không xa có một vị lão phụ nhân đứng không vững bị người chen chúc đẩy ra giữa đường, mắt thấy sắp bị một cước của tuấn mã đạp trúng, hắn vội vàng lớn tiếng quát to, thân hình đồng thời bay vọt ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.