Đan Vũ Càn Khôn

Chương 266: Chương 266: Niềm vui ngoài ý muốn. (1)




Ads - Nguyên lai chỉ là Tiên Thiên Võ sư sơ cấp mà thôi!

Lúc này lão giả kia thấy cẩn thận, quan sát khí thế của Tần Phàm, biết rõ hắn đại khái vừa đến Tam cấp Tiên Thiên, cũng là giai đoạn Tiên Thiên Võ sư sơ cấp.

Bất quá hắn đối với Linh Hàn quyền sáo trong tay Tần Phàm lại nhìn lâu một phần, trên mặt hơi có chút tham lam.

Ngay sau đó, trong tay hắn liền thầm vận khí kình, ý định trực tiếp ra tay, mau chóng chấm dứt trận chiến đấu này, để tránh đêm dài lắm mộng. Hắn vốn là người cẩn thận, ngược lại chưa bao giờ chú ý quang minh lỗi lạc gì.

Mà vào lúc này, hắn cảm giác được thân thể của mình ngưng tụ, tựa hồ đột nhiên trở nên trầm trọng.

- Lão bất tử đánh với lão bất tử, như vậy mới công bình a... U-a..aaa, bản Võ Thánh cũng thật lâu không hề động thủ qua rồi.

Lúc này một thanh âm lười biếng hư vô mờ mịt vang lên, ở trong hư không vốn là không có vật gì, một bóng người thanh sắc già nua chậm rãi hiện ra.

- Cái này... Là linh hồn thể?

Lão giả họ Lưu kia nhìn xem bóng người chậm rãi hiện ra kia, quả thực là dọa cả kinh, hắn thật sự không ngờ bên người Tần Phàm sẽ có một linh hồn thể lợi hại, trách không được đối với mình là Linh Vũ sư còn có thể không sợ hãi.

- Vừa rồi hắn nói cái gì? Võ... Thánh?

Ở chỗ sâu trong đôi mắt của Lão giả họ Lưu không khỏi hiện ra một vòng hoảng sợ, hắn chỉ là một Linh Vũ sư, ở trước mặt Võ Thánh quả thực là cái gì cũng không phải!

Hắn nhìn trung niên nhân áo lam kia ý bảo, rõ ràng cho thấy sinh ra thoái ý, nhưng hắn phát hiện thân thể của mình trở nên cực kỳ trầm trọng, căn bản ngay cả di động cũng khó khăn.

Mà lúc này Cổ Mặc chỉ là phiêu phù ở cách mặt đất ba thước, mang theo một tia nghiền ngẫm nhìn lão giả họ Lưu kia, lộ ra cực kỳ dễ dàng.

- Hai vị, chúng ta nguyện ý buông tha cho mảnh linh dược này.

Lúc này lão giả họ Lưu kia chỉ phải cúi đầu xuống nói:

- Hơn nữa ngày sau chắc chắn sẽ đưa lên hậu lễ, mong hai vị không so đo chúng ta mạo muội quấy rầy.

- Nơi này là một mảnh phúc địa, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể ủy khuất các ngươi.

Tần Phàm trêu tức tái diễn lời mà vừa rồi lão giả họ Lưu này đã từng nói qua.

- Các hạ yên tâm, chúng ta thề nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Lúc này trung niên nhân áo lam kia nói.

- A Phúc, không cần phải nói, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.

Lão giả họ Lưu kia nhìn ra thiếu niên trước mắt này hoàn toàn không có ý buông tha mình, sắc mặt âm trầm nói.

- Ha ha, ngươi biết được cũng thật nhiều.

Tần Phàm cười nói.

- Hừ, cho dù phải chết, ta cũng không thể để các ngươi sống khá giả, a Phúc, nhanh động thủ giết tiểu tử kia!

Lão giả họ Lưu kia đột nhiên lạnh quát một tiếng, sau đó bản thân bộc phát ra một cỗ Liệt Diễm thanh sắc, trực tiếp lao tới, thoạt nhìn là muốn đồng quy vu tận với Cổ Mặc.

Hắn nhìn ra được thực lực Tần Phàm cũng không cao, chỉ cần hắn cuốn lấy linh hồn thể này, người hầu của hắn tuyệt đối có khả năng giết chết!

Cho dù chết, cũng phải kéo kẻ chết chung!

- Tiểu tử, nhận lấy cái chết!

Trung niên nhân áo lam kia trông thấy lão giả họ Lưu đã dốc sức liều mạng, không khỏi phát ra một tiếng bi thiết, sau đó lập tức đánh ra một chưởng, hướng về Tần Phàm gào thét mà đi, hắn cũng là phục vụ quên mình tương bác rồi.

Lúc này Tần Phàm cũng không hề ẩn dấu thực lực, một quyền oanh ra, lập tức hiện ra cánh tay Kỳ Lân, cùng trung niên nhân áo lam kia oanh kích một chỗ.

Oanh!

Công kích của hai người ở trong hư không giao kích cùng một chỗ, riêng phần mình lui một bước. Thực lực của trung niên nhân áo lam kia ở khoảng Tiên Thiên cấp bảy trở lên, tuy Tần Phàm dùng tới cánh tay Kỳ Lân, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn giết chết đối phương cũng không dễ dàng.

Mà vào lúc này.

Bồng!

Ở đằng kia, lão giả họ Lưu lập tức bổ nhào vào trước mặt Cổ Mặc, một vòng hắc hỏa đột nhiên bị Cổ Mặc kích bắn mà ra, trực tiếp xuyên qua lồng ngực lão giả họ Lưu này, ngay cả nội tạng cũng trực tiếp bốc cháy lên.

- Ah…

Lão giả họ Lưu kia thống khổ kêu một tiếng, sau đó vô lực ngã trên mặt đất, vô pháp tới trước một bước.

- Chủ nhân!

Trên mặt trung niên nhân áo lam kia cũng lộ ra thần sắc cực kỳ bi thương, sau đó vậy mà nhào tới lão giả kia, cùng một chỗ bắt đầu thiêu đốt.

- Ngược lại là một trung bộc.

Tần Phàm có chút tán thán một tiếng, như thế hắn bớt không ít khí lực. Nhưng hắn liếc nhìn lão giả họ Lưu kia, chợt nhớ tới lão giả họ Lưu này là một gã luyện dược sư, vì vậy vội vàng kêu lên:

- Lão đầu, lấy trữ vật giới chỉ của hắn!

Trữ vật giới chỉ bị Cổ Mặc dùng hấp lực chuẩn xác nhiếp ra, ném tới trên mặt đất.

- Chính mình cầm đi, chậm một chút nữa, ngay cả trữ vật giới chỉ này cũng sẽ bị đốt thành tro rồi.

Cổ Mặc cười nói.

Mà lại nhìn bên kia, thi thể của lão giả họ Lưu cùng trung niên nhân áo lam thì tiếp tục thiêu đốt lên, rất nhanh song song hóa thành tro tàn.

- Hắc hỏa này lợi hại như vậy?

Tần Phàm trông thấy một màn này, không khỏi nuốt nuốt nước miếng nói ra:

- Lão đầu, ngươi chừng nào thì dạy ta sử dụng hắc hỏa này?

- Đợi ngươi trở thành Linh Vũ sư rồi nói sau.

Cổ Mặc tức giận nói:

- Hắc hỏa này ngươi xem rất lợi hại, nhưng tu luyện thật không đơn giản, lúc trước ta tu luyện vài chục năm mới chính thức nắm giữ đấy.

Tần Phàm nhướng mắt, bất quá hắn cũng biết tu luyện hắc hỏa này nhất định phải đạt tới nguyên khí hóa thực mới có thể làm được, cho nên cũng không bắt buộc, chỉ là lập tức đi qua nhặt trữ vật giới chỉ lên.

Lão giả họ Lưu này là luyện dược sư, trên người hắn nhất định cất giữ không ít tài vật, có lẽ còn có thể tìm được một ít tri thức luyện dược đối với mình hữu dụng.

Cái trữ vật giới chỉ này truyền nhiệt cũng không phải quá mạnh mẽ, nhặt lên chỉ cảm thấy có chút ấm áp mà thôi, Tần Phàm cất chiếc nhẫn trữ vật này đi, sau đó liền đi đến bên cạnh tên Hầu tử ngã xuống đất kia.

Đưa võ khí vào trong cơ thể Hầu tử, Tần Phàm để hắn tỉnh lại.

- Thiếu gia, tha mạng.

Hầu tử kia tỉnh lại, hướng bốn phía xem xét, phát hiện lão giả họ Lưu kia cùng trung niên áo lam đều đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một đống tro tàn, sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

- Ngươi là người nào?

Tần Phàm nhàn nhạt địa khai mở âm thanh hỏi.

- Tiểu nhân vốn là một thành viên của Mãnh Hổ mạo hiểm đoàn, tên là Hầu Chung, bởi vì người hơi gầy, cho nên tất cả mọi người đều gọi ta là Hầu tử. Nhưng hôm nay đội trưởng đã bị chết, chỉ sợ cái mạo hiểm đoàn này rất nhanh sẽ giải tán, ta nguyện ý đi theo bên người thiếu gia, chỉ cầu thiếu gia có thể buông tha tiểu nhân một mạng, ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện nơi đây.

Hầu tử kia khẩn trương nói, hắn cảm thấy thực lực thiếu niên áo xanh trước mắt này so với mình cao hơn rất nhiều, sợ là khẽ động tay cũng có thể lấy mạng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.