Mà Phong Vô Cực đang chủ trì trận pháp nhìn thấy Tần Phàm bị một kích
mạnh mẽ như vậy lại vẫn còn sống, nhất thời điên cuồng mà rống giận lên.
Ngay sau đó, hai mắt của hắn đột nhiên trở nên đỏ bừng, phảng phất như muốn
nhỏ ra huyết, sau đó là một loại thanh âm giống như hung thú lập tức
vang lên:
- Đệ Thất tuyệt! Từ nay về sau, Thiên Địa cùng ta tuyệt! !
Theo thanh âm lần này của Phong Vô Cực truyền đến, cả ngọn núi vào giờ khắc
này kịch liệt chấn động đến sơn băng địa liệt, cơ hồ là sẽ sụp đổ biến
mất!
Tần Phàm có thể cảm giác được vào giờ khắc này sức gió ở bốn phía bắt đầu không ngừng ngưng tụ, trở nên sắc bén lần nữa, oanh liệt
lần nữa! Thất Tuyệt Phong Sát Trận này, phảng phất như đem sức gió trong vòng ngàn dặm đều toàn bộ lấy đi qua, vài trăm dặm xung quanh Ngân Bạch Thành, vào lúc này cả tòa thành trì không có một tia gió nhẹ, làm cho
cả tòa thành thị có vẻ vô cùng oi bức, thậm chí làm cho không ít người
thực lực hơi thấp cảm giác được có chút khó thở lên.
Kia là bởi vì ngay cả không khí cũng bị Thất Tuyệt Phong Sát Trận kéo tới trưng dụng.
- Trận pháp này lại có được công kích khủng bố như vậy.
Tần Phàm vào giờ khắc này, sắc mặt không khỏi đại biến, cả trái tim cũng
không khỏi bang bang nhảy lên. Hiện tại thương thế trên người hắn bị Đệ
Lục Tuyệt gây ra còn không có hoàn toàn khôi phục lại, nếu phải tiếp một công kích đáng sợ như thế, hậu quả có thể nghĩ.
- Tần Phàm, hiện tại ngươi cùng với thế giới này nói một tiếng vĩnh biệt đi! Bầm thây vạn đoạn cho ta, đi chết đi!
Thanh âm điên cuồng của Phong Vô Cực xuyên qua hư không, một lần cuối cùng
truyền đến, nghe được ra lúc này Phong Vô Cực cũng có vẻ hết sức thống
khổ, tựa hồ là cực kỳ khó khăn thúc giục trận pháp. Chỉ là từ thanh âm
cực hận kia, lại có thể nghe ra được, cho dù hắn cùng Tần Phàm đồng quy
vu tận cũng sẽ không tiếc.
Vù vù…
Lần này thanh âm của Phong Vô Cực rơi xuống, trên bầu trời lập tức là cuồng phong gào thét, Long Quyển nổi lên bốn phía, thậm chí sương khói bốn
phía cũng bị thổi tan không ít, Tần Phàm đã có thể mơ hồ nhìn thấy được
cảnh sắc bốn phía.
Bất quá hắn căn bản không kịp có hành động!
Ở thời điểm gió nổi mây phun này, trên đỉnh đầu của hắn, một thanh trường đao vô cùng to lớn, toàn bộ do sức gió tạo thành, như là lạch trời vắt
ngang ở giữa không trung, một loại sát cơ vô tận không cách nào tránh né đã hoàn toàn tập trung Tần Phàm lại.
Vào giờ khắc này, Tần Phàm
cảm giác được vô luận hắn muốn né tránh như thế nào, thanh Cự Đao kia
cuối cùng cũng sẽ chém đến trên người của hắn.
Trong thanh trường đao do phong quyển tạo thành này, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vô số
phong nhận sắc bén, răng cưa sắc bén, lốc xoáy,… giấu ở trong đó, tóm
lại một loại cảm giác sắc bén đáng sợ, đưa mắt nhìn đi phảng phất sẽ
sinh ra một ảo giác mình cực kỳ nhỏ bé, tưởng chừng nư đao kia vừa rơi
xuống, kết cục là chết không thể nghi ngờ.
Đúng như lời Phong Vô
Cực nói, một đao như vậy chém đến trên người, nếu như gánh không được,
kết cục nhất định chính là bầm thây vạn đoạn.
Ầm vang!
Một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền đến, sau đó Tần Phàm kinh ngạc
phát hiện, một ngọn núi cách hắn ngược chiều ước chừng có vài chục mét,
đã bị sức gió cuồng bạo bốn phía trực tiếp xé rách, núi đá không ngừng
văng tung tóe, hướng về phía dưới rơi xuống, rất nhiều gốc cây đại thụ
đều bị sức gió sắc bén này giảo vỡ thành cặn bã!
Oanh!
Thời điểm Tần Phàm vừa mới hơi phân tâm đi xem ngọn núi sụp đổ kia, một
thanh âm kinh thiên động địa lại một lần nữa truyền đến, lần này là một
ít thanh đao phong khổng lồ treo trên bầu trời, lồng lộng nga nga, như
là thiên hạ điện chớp, trực tiếp hướng về trên đỉnh đầu Tần Phàm đánh
xuống.
Đao phong này áp chế, tầng tầng không gian cùng tầng mây
nhất thời bị đè ép mà bung ra, ở trên ngọn núi mông lung này cũng ngắn
ngủi hiển lộ ra một tia thanh minh.
- Phong Vô Cực!
Trong
nháy mắt ngắn ngủi này, hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ, hắn rốt cục xuyên qua mây mù thấy được Phong Vô Cực giấu ở trong mắt trận, nhất thời sắc
mặt thoáng chốc trở nên âm lãnh.
Lúc này khóe miệng của Phong Vô
Cực cũng như Tần Phàm vậy, đều chảy ra một vết máu, nhìn ra được người
trước vì để thúc giục Đệ Thất tuyệt của Thất Tuyệt Phong Sát Trận, mà bỏ ra một ít đại giới.
Hơn nữa bởi vì thực lực của Phong Vô Cực này hoàn toàn dùng để điều khiển Thất Tuyệt Phong Sát Trận, nên thời điểm
đại trận Thất Tuyệt Phong Sát Trận thúc dục đến mức tận cùng, đồng thời
cũng là thời điểm xuất hiện sơ hở, lúc này mới để cho Tần Phàm thấy được người bày trận.
Bất quá đối diện một kích kinh khủng từ trên
trời giáng xuống này, cơ hồ tương đương với một kích toàn lực của Vũ
Thánh cấp tám, mặc dù Tần Phàm nhìn thấy vị trí của Phong Vô Cực, nhưng
căn bản phân không ra cơ hội đi chém giết hắn, chỉ có thể toàn lực đối
kháng thanh phong đao khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia.
Phong đao này còn không có đánh xuống, phong duệ sắc bén kia cũng đã trước
tiên lao đến, vừa rồi Tần Phàm thật vất vả mới khởi động lai vòng bảo hộ Nguyên Khí, một cái đối mặt liền trực tiếp bị đánh tan! Thời điểm phong đao cách hắn còn có hơn mười thước, Huyền Vũ chi khí ngưng tụ lại lần
nữa trên người hắn cũng nháy mắt bị cắt đến phân tán!