- Khụ khụ, mặc dù đạt được thứ nhất trong cuộc thi vòng
loại, nhưng phải trả giá thật không nhỏ đâu…không thể tưởng được lần này Vân gia phái ra cự đầu cường giả tới giết ta, xem ra ta đã xem nhẹ thù
hận của bọn hắn, may mắn là sư huynh đúng lúc đuổi tới, nếu không hôm
nay xem như ta đã công đạo trong này.
Tần Phàm ho khan hai tiếng nói, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Mộ Chấn thản nhiên hỏi:
- Ta thật muốn biết sư phụ lão nhân gia hiện tại đang ở nơi nào? Hắn có
thể biết trước ta gặp được nguy hiểm, ta thật sự muốn cảm tạ lão nhân
gia đâu.
Nói tới mấy câu sau ngữ khí của hắn nhấn mạnh hơn một ít, rõ ràng cho
thấy bởi vì Cổ Mặc có nhiều sự tình gạt hắn mà cảm thấy có chút bất mãn.
- Khụ khụ, chuyện này sao…
Nghe vậy Mộ Chấn không khỏi ho hai tiếng, trên mặt có chút xấu hổ nói:
- Sư phụ lão nhân gia luôn xuất quỷ nhập thần, đặc biệt sau khi tiêu
thất gần hai trăm năm mới chịu xuất hiện, ngay cả sư huynh cũng không
hay biết, lần này là do sư phụ cách không dùng linh hồn truyền tấn cho
ta, ta cũng không biết hắn đang ở nơi nào!
- Lão đầu này…
Tần Phàm không khỏi nhíu mày, trong lòng biết muốn tính toán đi tìm Cổ
Mặc để hỏi rõ ràng đã bị thất bại. Nhưng trong lòng hắn đích thật là có
vô số nghi vấn, thậm chí đã tích tụ tới mức vô cùng khó chịu.
Thay đổi vô luận là ai, phát hiện một người làm bạn bên mình bao nhiêu
năm tháng thanh xuân, vừa là sư vừa là phụ, đột nhiên có một ngày biến
thành thần bí xa lạ, trong lòng cũng sẽ cảm giác vô cùng khổ sở.
Ở trong lòng của hắn, luôn thập phần tín nhiệm Cổ Mặc, thậm chí trong
một đoạn thời gian thật dài tình cảm đối với hắn còn thâm sâu hơn cả phụ thân Tần Hồng.
- Sư đệ, ta biết sư phụ lão nhân gia có lẽ có thật nhiều chuyện còn gạt
ngươi, nhưng ta tin tưởng lão nhân gia tạm thời chưa nói cho ngươi hẳn
là có nguyên nhân của hắn, khi tới thời cơ thích hợp hắn nhất định sẽ
nói cho ngươi biết!
Nhìn thấy thần sắc của Tần Phàm, Mộ Chấn vỗ nhẹ vai hắn nói:
- Hiện tại chúng ta nhanh rời khỏi nơi này rồi nói sau, nếu không để Vân Chi Hạo phát hiện quay trở lại thì càng thêm phiền toái.
Đối với thực lực của Vân Chi Hạo chính hắn cũng cảm giác có chút kiêng
kỵ, mặc dù đối phương không làm gì được hắn nhưng hắn vừa giao phong vừa phải quan tâm tới an nguy của Tần Phàm, vậy thì thật không dễ dàng.
- Ân!
Tần Phàm đành gật gật đầu, tạm thời đem việc của Cổ Mặc để sang bên.
- Đi, ta mang ngươi đi cảm ngộ không gian lực thêm một lần, có lẽ ngày sau ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ!
Tiếp theo Mộ Chấn khẽ cười nói, dùng nguyên giới lực bảo hộ Tần Phàm, sau đó trực tiếp mang theo hắn xuyên vào không gian…
Mặt trời chiều ngã về tây, trong dãy núi mênh mông bát ngát.
Ánh mặt trời màu vàng rải rác chiếu xuống, xuyên qua từng gốc cổ thụ,
tán lạc đầy mặt đất, nhìn qua như mông lung, rung động lòng người.
Lúc này một đạo thanh sắc ảnh tử bỗng nhiên xuất hiện giữa phiến núi non mỹ lệ kia.
Nhưng còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp hoàng hôn làm người say sưa,
thanh sắc thân ảnh rất nhanh liền biến mất, tiếp theo lại xuất hiện tại
địa phương cách xa ngàn thước. Cứ mãi lặp lại như thế, tốc độ cực nhanh, không qua bao lâu đó trực tiếp rời khỏi phạm vi phiến núi non này.
- Phía trước là Mạc Lợi chủ thành, ở trong này không thể tiếp tục sử dụng không gian thuấn di, khiến cho nhiều người chú ý!
Chứng kiến tòa thành trì quen thuộc, đạo thanh sắc thân ảnh mới ngừng lại, sau đó chậm rãi bước đi trên đường lớn.
Chỉ chốc lát thân ảnh đã hòa vào dòng người đông đúc.
Đạo thanh sắc ảnh tử chính là Tần Phàm.
Sau khi chia tay với Mộ Chấn, một mình hắn quay về Mạc Lợi thành.
Từ cuộc chiến giữa Vân Chi Hạo cùng Mộ Chấn mà hắn đã lĩnh ngộ được
không gian lực, sau đó được Mộ Chấn chỉ đạo cùng hướng dẫn cách sử dụng
dần dần quen thuộc. Tới khi hai người chia tay, thậm chí hắn đã có thể
sử dụng không gian thuấn di để di chuyển.
Đương nhiên, hiện tại thực lực của hắn có hạn, mỗi lần tối đa chỉ có thể thuấn di được chừng ngàn thước, so sánh với Mộ Chấn di chuyển được vạn
thước còn kém khá xa, hơn nữa còn phải xé mở không gian nên tiêu hao khá lớn. Hắn chỉ thi triển chưa đầy mười lần đã cảm thấy khó có thể tiếp
tục thừa nhận, chỉ đành thông qua việc dùng đan dược để di chuyển trên
đường dài.
Nhưng phải biết rằng hiện tại Tần Phàm chỉ mới là ngũ kiếp bán thần cảnh giới, nhưng đã có thể làm được chuyện mà chỉ có đại năng cường giả trở
lên mới làm được, như vậy hắn cũng đã cảm thấy thập phần thỏa mãn.
- Có lẽ Vân gia đã cho rằng ta đã chết!
Đi chậm rãi trong đám người, hiện tại Tần Phàm vẫn cải trang cùng che
giấu khí tức. Nhưng lúc này hắn đã không còn cảm giác có người nhắm vào
hắn như trước kia.
Những người kia không còn dây dưa, bản thân hắn cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Lần này Tần Phàm đi Tàng Long bình nguyên tìm kiếm truyền thừa của Cát
Bản, tuy rằng thành công lấy được đan mạch hợp thành, nhưng đã trôi qua
mất năm tháng thời gian, nói cách khác cách cuộc chiến thiên tài thần
đảo chỉ còn lại một tháng thời gian mà thôi.
Vào lúc này đã có thể nghe được những lời nghị luận về cuộc thi tuyển
vòng loại tại Mạc Lợi thần đảo mấy tháng trước, đồng thời cũng có lời
bàn tán về cuộc chiến thiên tài thần đảo sắp xảy ra. Trong miệng dân
chúng tựa hồ thập phần chú ý về việc Tần Phàm có thể tiếp tục lấy được
vị trí cao trong cuộc thi hay không, nghe nói có không ít đổ phường khai ra giá trên trời.
Tỉ lệ đặt cược Tần Phàm tiến vào vị trí trước ngàn người đã đạt tới gấp
ba, cũng chính là ai hạ chú Tần Phàm tiến vào một ngàn danh trong cuộc
chiến thiên tài, đổ phường sẽ bồi thường gấp ba.
Nếu tiến vào trước năm trăm đổ phương sẽ bồi thường gấp mười.
Nếu tiến vào trước hai trăm sẽ gấp năm mươi.
Nếu tiến vào trước một trăm thì đạt tới gấp trăm lần.
Nếu tiến vào trước năm mươi sẽ đạt tới mức bồi thường tỉ lệ chưa từng có, một bồi năm trăm!
Đương nhiên, Tần Phàm nghe nói trong đổ phường hoàn toàn không có ai dám hạ chú hắn có thể tiến vào trước năm mươi. Ngược lại người hạ chú hắn
sẽ chết trận thật không ít, tuy rằng tỉ lệ đặt cược chỉ là một bồi một,
nhưng đại bộ phận dân đổ chú chỉ hạ chú mà họ cho rằng có khả năng phát
sinh nhất.
- Xem ra những đổ phường kia không quá xem trọng ta ah…
Khi Tần Phàm đi ngang qua đổ phường vừa lúc nghe được tỉ lệ đặt cược, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu.
Phải biết rằng hắn cùng Mạc Lợi đảo chủ âm thầm ước định là hắn tiến vào trước mười, nếu không đạt tới trình độ này, không chỉ bỏ qua việc Vân
gia tộc trưởng có thể danh chính ngôn thuận tới giết hắn, ngay cả Mạc
Lợi đảo chủ vì mất hứng mà giáng tội xuống dưới.
Chỉ là kỳ thật đại bộ phận dân đổ chứ ôm loại tâm lý này cũng là chuyện
bình thường. Bởi vì lần trước những người đi tham gia cuộc chiến thiên
tài Mạc Lợi thần đảo cuối cùng đều rơi vào kết quả toàn quân bị diệt,
hơn nữa những lần trước kia thành tích tốt nhất của những người dự thi
thuộc Mạc Lợi thần đảo cũng chỉ tiến vào trước một trăm mà thôi.