Đan Vũ Càn Khôn

Chương 83: Chương 83: Quỷ dị






- Phía đông không có phát hiện.

- Phía nam không có phát hiện.

- Phía trước phát hiện dấu vết Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương đi qua.

- Phía tây có một sơn động tĩnh mịch, không biết thông tới đâu.

Không ngừng có người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn quay lại báo cáo, những người này ngược lại kinh nghiệm phong phú, hiệu suất làm việc cực cao.

- Sơn động tĩnh mịch?

Tần Phàm trong nội tâm khẽ động, hỏi:

- Lão đầu, ngươi nói Ma Chủng có thể ở bên trong không?

- Đúng thì sao?

Cổ Mặc bất đắc dĩ cười nói:

- Chẳng lẽ lúc này ngươi có thể đi vào sao? Chúng ta vẫn nên lưu ở một bên chờ cơ hội đi, tin tưởng ta, bọn hắn không dễ tìm được Ma Chủng như vậy đâu.

- Cơ hội có thể tạo ra được!

Tần Phàm cúi đầu hơi trầm ngâm nói, cuối cùng vẫn không yên tâm, khom người lén lút nhìn qua phía bắc Ngưu Thủ sơn, hiện giờ chỉ có người bên kia là chưa quay về báo cáo.

- Lão đầu, giúp ta chế trụ người kia.

Đến khi thấy tung tích thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đang tìm kiếm Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương, ánh mắt Tần Phàm lạnh lẽo nói.

- Ồ? Ngươi muốn để người kia báo cáo tin tức giả?

Cổ Mặc nao nao, đã minh bạch dụng ý của Tần Phàm.

- Đúng vậy, ngươi dùng Huyền Trọng vực bao phủ hắn, sau đó dùng dẫn dắt thuật kéo hắn qua, nhất định không thể để cho hắn có cơ hội sử xuất võ giáp và phát ra âm thanh.

Tần Phàm tỉnh táo nói, hắn lúc này cảm giác trạng thái toàn thân đều đạt đến đỉnh phong. Hắn thập phần tinh tường, đối phương chính là Võ sư, cơ hội của hắn chỉ có một lần!

- Tốt, ngươi chuẩn bị một chút.

Cổ Mặc thấy Tần Phàm kiên quyết như thế, cũng đành phải hết sức phối hợp. Đợi đến khi đến gần một chút, Huyền Trọng vực gấp 12 lần thoáng cái bao phủ Võ sư thanh niên kia lại, đồng thời ngay khi hắn phản ứng không kịp, một cỗ dẫn dắt chi lực cực lớn kéo hắn về phía Tần Phàm.

Vèo!

Tầm Phàm trạng thái thân thể và phản ứng đều đạt tới đỉnh phong lập tức bắn ra, sau đó trên nắm tay phải đồng thời hiện lên Linh Hàn Quyền Sáo, chỉa gai nhọn vào cổ Võ sư kia.

- Đừng nhúc nhích, nếu không, chết!

- Nói cho bọn hắn biết, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương ở bên này.

Nháy mắt sau đó, Tần Phàm âm thanh lạnh như băng truyền vào tai Võ sư thanh niên, mà lúc này hắn vẫn chưa kịp phản ứng.

- Ngươi chính là Tần Phàm?

Thật lâu, Võ sư thanh niên mới kịp phản ứng, kinh nghi bất định nhìn thiếu niên trước mặt hỏi, ướng mạo của Tần Phàm đã được lưu truyền trong Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, chính là nằm trong danh sách tất sát.

- Làm theo lời ta bảo, nhanh lên!

Tần Phàm chỉ tiếp tục lạnh lùng nói, cũng không trả lời hắn.

- Hừ, cho dù bảo Phương thiếu bọn họ chạy tới thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể giết chết toàn bộ chúng ta sao?

Trong nội tâm Võ sư thanh niên này lạnh lùng thầm nghĩ:

- Bất quá võ kỹ vừa rồi hắn sử dụng ngược lại thập phần quỷ dị, nhưng bên người Tần thiếu gia còn có hai Tiên Thiên Võ sư, lần này Tần Phàm nhất định là mọc cánh cũng khó bay! Ân, hiện giờ ta vẫn nên quấn với hắn một chút, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.

Nghĩ tới đây, vì cái mạng nhỏ của mình, hắn quyết định nghe theo phân phó của Tần Phàm, vì vậy mở miệng la lớn với phía bên kia:

- Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương ở đây...

Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, gai nhọn trong tay Tần Phàm đã lập tức đâm vào cổ hắn, võ khí bộc phát, máu tươi dâng lên mà ra.

- Ngươi...

Thanh niên Võ sư kia mở to hai mắt, muốn nói gì đó rốt cục lại không nên lời, hắn đến chết cũng không nghĩ ra thiếu niên trước mắt này lại quyết đoán như thế, vậy mà không cho hắn chút cơ hội.

Thi thể ầm ầm ngã xuống đất, Tần Phàm chỉ thản nhiên liếc hắn, biết rõ hắn đã đoạn tuyệt sinh cơ, sau đó liền nhanh chóng kéo hắn qua bụi cỏ bên cạnh, tiếp theo thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ, đi vòng sang phía Tây.

- Tần thiếu gia, người của chúng ta phát hiện ra Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương rồi.

Phương Trọng nghe thấy bên kia rốt cục truyền đến tin tức, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ, thầm nghĩ rốt cục cũng kéo được chút quan hệ rồi.

- Đi, chúng ta mau đuổi tới, trước tiên vây quanh Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương, ngàn vạn đừng để nó chạy mất, sau đó lưu lại cho ta đối phó là được rồi.

Thiếu niên mặt trắng kia lộ ra có chút hưng phấn nói với mọi người, sau đó một đoàn người liền tiến về phương Bắc.

Đợi khi tất cả mọi người tiến về phương Bắc, thân ảnh Tần Phàm xuất hiện ở cửa sơn động phía Tây kia.

- Trần Sĩ!

Bên kia truyền đến tiếng la của Phương Trọng:

- Mau mau, nhanh đi tìm Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương kia, nhất định không thể để nó chạy mất.

- Mạc thúc, ngươi đi nhìn một chút.

Thiếu gia mặt trắng kia lại nhướng mày, phân phó một vị Tiên Thiên Võ sư trong đó.

- Vâng, thiếu gia.

Trung niên nhân được gọi là Mạc thúc kia đáp một tiếng, sau đó liền đi kiểm tra thi thể Trần Sĩ kia, đợi khi lật qua nhìn thấy miệng vết thương ở phần cổ, trầm ngâm một hồi liền phân tích nói:

- Giống như là thương tích bị móng vuốt sắc bén gây ra, vừa rồi khi hắn chết còn không kịp phát ra thanh âm, rất có thể đã bị râu của Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương quấn lên cổ, nhưng ở đây vừa rồi lại không có dấu vết rõ ràng... Huống hồ Trần Sĩ cũng là một gã Võ sư, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương tuy rằng là yêu thú tứ cấp cao giai, nhưng muốn không gây bất cứ tiếng động nào đã giết chết hắn cũng thập phần khó khăn.

- Ý của Mạc thúc là...

Sắc mặt thiếu gia mặt trắng kia dần dần trở nên lạnh lùng.

- Cho nên, ta cảm thấy rất có thể là bị người giết chết, hơn nữa, thực lực của người này phải cao hơn Trần Vũ rất nhiều, có lẽ là Tiên Thiên Võ sư.

Trung niên nhân Mạc thúc kia cũng thần sắc ngưng trọng nói.

- Ta cảm thấy Mạc thúc nói rất đúng, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương này mặc dù chỉ là yêu thú tứ cấp cao giai, nhưng coi như coi như trong Yêu Thú Hoang Nguyên cũng thập phần hiếm thấy, có lẽ có người đang tranh đoạt con mồi với chúng ta. Mọi người nhất định phải cẩn thận, không nên quá mức phân tán.

Thiếu gia mặt trắng kia nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói.

Lúc này trong nội tâm Phương Trọng càng đau đến nhỏ máu, nhưng cũng đành phải gật đầu cung kính xác nhận. Mỗi một Võ sư đều là tinh anh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, là căn bản để mạo hiểm đoàn bọn hắn đặt chân ở Thanh Thạch Trấn, trước bị Tần Phàm giết một người, hiện giờ lại tổn hại một người, cái này đối với toàn bộ mạo hiểm đoàn mà nói cũng là đả kích không nhỏ.

Không để ý tới chuyện bên kia nữa, Tần Phàm chỉ cẩn thận nhìn vào sơn động thoạt nhìn tĩnh mịch kia. Trước sơn động có rất nhiều vật che chắn, bất quá hiện giờ đã bị Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kinh nghiêm phong phú kia gạt bỏ, lúc này mới lộ ra cửa động tĩnh mịch.

Kỳ thật sơn động này nhìn từ bên ngoài cũng rất bình thường, thoạt nhìn giống như huyệt động bị yêu thú vứt đi vậy. Trên bình nguyên toàn bộ khu vực giao hội, ngọn núi như Ngưu Thủ sơn không có một vạn cũng có tám ngàn, sơn động như vậy càng nhiều không kể xiết. Nếu như không phải Tần Phàm biết rõ Ma Chủng ở trên Ngưu Đầu Sơn cũng chưa chắc sẽ có hứng đi vào tìm tòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.