Đan Vũ Càn Khôn

Chương 372: Chương 372: Tần Hạo Dương, chết? (1)






Mà Tần Phàm ở trên bầu trời, lúc này phát hiện bốn đầu Thiên Sí Hổ đều bị Càn Kinh Tần gia dốc sức liều mạng cuốn lấy, căn bản không cách nào đuổi theo giết Tần Hạo Dương, hắn cũng không khỏi nhướng mày!

Những người này liều chết cũng phải bảo vệ Tần Hạo Dương, Tần Phàm có thể nhìn ra được trình độ coi trọng của Càn Kinh Tần gia đối với Tần Hạo Dương!

- Tần Hạo Dương này nhất định không thể lưu!

Trong nội tâm Tần Phàm hơi trầm ngâm, cách nghĩ giống như Tần Hạo Dương, sau đó Chu Tước vỗ một cái, liền tự mình đuổi theo Tần Hạo Dương.

Tần Hạo Dương nghe sau lưng truyền đến trận trận tiếng kêu thảm thiết, vẫn là nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn, nhưng vào lúc này, hắn vừa vặn thấy được Tần Phàm lao xuống, bốn mắt nhìn nhau!

- Tần Hạo Dương thiếu gia, ngươi không phải nói ở chỗ này chờ ta sao? Ta vừa mới đến, sao ngươi lại đi vội vã vậy hả?

Tần Phàm từ trên cao nhìn xuống, cười lành lạnh nói.

- Quả nhiên là ngươi!

Tần Hạo Dương thì là sắc mặt đại biến lần nữa.

- Ha ha, không phải đã nói rồi sao? Phản hồi Càn Kinh đường xá xa xôi, bảo Tần Hạo Dương thiếu gia ngươi bảo trọng, ngươi như thế nào không cẩn thận như vậy ah.

Tần Phàm thu lại hai cánh sau lưng, vững vàng rơi ở trước mặt Tần Hạo Dương, trên mặt trêu tức nói.

- Những Thiên Sí Hổ này là ngươi khống chế tập kích chúng ta?

Tần Hạo Dương vừa sợ vừa giận, trong lòng của hắn lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn, vốn hắn chỉ là suy đoán những Thiên Sí Hổ này có khả năng cùng Tần Phàm có quan hệ, nhưng hiện tại sau khi Tần Phàm xuất hiện, hắn cơ hồ có thể khẳng định những Thiên Sí Hổ kia đích thị là nghe lệnh của Tần Phàm rồi!

Những Thiên Sí Hổ kia, mỗi một đầu đều tương đương với Linh Vũ sư hậu kỳ, ngay cả thất cấp Linh Vũ sư Tần Ấn cũng đánh không lại, mà Tần Phàm có thể khống chế bọn hắn, điều này đại biểu cái gì? Thực lực của Tần Phàm so với Thiên Sí Hổ còn lợi hại hơn! So với thất cấp Linh Vũ sư còn lợi hại hơn!

- Sau khi Triêu Thánh phân biệt mới không đủ một năm, Tần Phàm này đã phát triển đến trình độ này! Tiếp tục như vậy, còn có ai có thể ép được hắn!

Tần Hạo Dương đối với thiếu niên trước mắt này đã kiêng kị đến tình trạng tột đỉnh, hắn oán độc nhìn Tần Phàm, nếu như có thể, hắn hận không thể dùng mệnh tới tương bác!

Nhưng đồng thời trong nội tâm Tần Hạo Dương cũng tinh tường, thiếu niên này đã không phải là thiếu niên một năm trước kia, hôm nay thực lực của hắn đã vượt xa mình, cho dù hắn liều chết cũng tuyệt đối giết không chết đối phương!

Cho nên hiện tại hắn lo lắng hơn là cái mạng nhỏ của mình. Nghĩ tới đây Tần Hạo Dương không khỏi vuốt ve lồng ngực của mình, chỗ đó có Tính Mệnh phù cuối cùng bảo vệ hắn, chỉ là không biết có thể cứu mình một mạng hay không.

- Tần Hạo Dương thiếu gia, đồ vật có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói lung tung, là các ngươi ở trên đường trở lại Càn Kinh bị Thiên Sí Hổ tập kích, kết quả không một ai may mắn thoát khỏi, vấn đề này tuyệt đối cùng tại hạ không quan hệ.

Tần Phàm chỉ là nhàn nhạt nói.

- Tốt, Tần Phàm ngươi quả nhiên hảo tâm kế! Nguyên lai ngươi sớm muốn phủi sạch quan hệ rồi! Bất quá cho dù ngươi phủi sạch quan hệ như thế nào cũng vô dụng, ngươi sớm đã là đại địch số một của Càn Kinh Tần gia chúng ta, nếu như ta chết ở chỗ này, cho dù không có chứng cớ, khoản sổ sách này cũng phải tính toán đến trên đầu ngươi!

- Còn có sự tình Thập Tam trưởng lão, nhất định cũng là ngươi làm! Vô luận như thế nào, Càn Kinh Tần gia chúng ta nhất định sẽ diệt trừ ngươi!

Tần Hạo Dương có chút không cam lòng nhìn Tần Phàm, trong miệng âm độc nói.

- Ha ha, đã sớm lĩnh giáo qua Càn Kinh Tần gia ngươi vô sỉ rồi, nhưng không thể tưởng được còn vô sỉ đến trình độ này.

- Vốn Nam Phong Tần gia ta còn có thể bình an vô sự cùng Càn Kinh Tần gia ngươi, chẳng qua là Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão ngươi chạy tới Nam Phong Tần gia ta, chẳng những vô sỉ đưa ra yêu cầu vô lễ, còn vũ nhục Nam Phong Tần gia ta, sau đó không ngừng chèn ép Nam Phong Tần gia, còn phái người ám sát ta, mượn chuyện này diệt Nam Phong Tần gia.

- Cho nên đến lúc này, Càn Kinh Tần gia ngươi đã cùng Nam Phong Tần gia kết xuống cừu hận không giải được, coi như Càn Kinh Tần gia các ngươi không đối phó ta, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha Càn Kinh Tần gia các ngươi.

Tần Phàm nghe thấy Tần Hạo Dương nói, không khỏi cười lạnh nói.

- Tại Đại Càn quốc, chỉ có Càn Kinh Tần gia chúng ta xứng là Chân Vũ thế gia! Nếu các ngươi là họ Tần, cho các ngươi nhận tổ quy tông có cái gì không đúng! Đây là vinh quang lớn lao! Nhưng các ngươi dám cự tuyệt, cái kia chính là bất kính đối với Càn Kinh Tần gia! Bất kính đối với dòng họ Tần thị chúng ta!

Vào lúc này Tần Hạo Dương có chút lộ ra điên cuồng nói.

- Chủ nghĩa gia tộc điên cuồng mà thật đáng buồn.

Tần Phàm chỉ là thương cảm àm lắc đầu, Tần Hạo Dương này đến bây giờ còn không rõ ràng dòng họ Tần thị mà mình một mực bảo vệ kia, kỳ thật không phải tổ tông chính thức của hắn.

Tổ tông Càn Kinh Tần gia hắn chỉ là một con nuôi, cuối cùng phản loạn cướp đoạt Tần gia, nói cách khác tổ tông của hắn nguyên lai không phải họ Tần.

- Có lẽ là vì chuyện cũ này, cho nên Càn Kinh Tần gia mới có thể truyền xuống chủ nghĩa gia tộc điên cuồng như thế, kỳ thật chính là tổ tông của hắn vì che dấu sự tình mình đã làm, vì lừa gạt người khác cùng lừa gạt mình, cho nên mới quảng cáo rùm beng mình là Tần gia chính tông nhất, sau đó nhất nhất chèn ép những Tần gia khác.

Trong nội tâm Tần Phàm lập tức thầm nghĩ.

Bất quá những chuyện này, hắn cũng không muốn nói cho Tần Hạo Dương, hơn nữa hắn biết rõ vô luận mình nói như thế nào, Càn Kinh Tần gia đại thiếu gia từ nhỏ đã bị chủ nghĩa gia tộc điên cuồng kia dạy bảo, là như thế nào cũng sẽ không tin tưởng.

Nhìn bộ dạng âm thầm đề phòng kia của Tần Hạo Dương, Tần Phàm không nói thêm nữa, chỉ là chậm rãi lấy Hỏa Vân đao ra.

- Tần Hạo Dương, ngươi vẫn là xuống dưới hảo hảo hỏi tổ tông của ngươi một chút, là chuyện gì xảy ra a!

Tần Phàm lạnh nhạt nói, sau đó trường đao giơ lên, một đao chém về phía Tần Hạo Dương, một đạo đao khí hỏa diễm vô cùng, mang tất cả mặt đất, hướng về Tần Hạo Dương thôn phệ mà đi.

- Ah… Tần Phàm, ta sẽ không bỏ qua ngươi!

Lúc này Tần Hạo Dương phát ra gầm rú dữ tợn, cảm thụ được khí tức nóng rực trước mặt mà đến kia, hắn vỗ ngực mình, lập tức kim quang chói mắt đột nhiên bắn ra, bao phủ thân thể hắn.

- Ồ? Đây là thủ bút của Võ Thánh!

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền tới trong tai Tần Phàm.

- Oanh!

Tiếng vang cực lớn vang lên, ngọn lửa cự đao kia đã rơi vào trên người Tần Hạo Dương, cùng vòng bảo hộ trên người hắn xảy ra va chạm kịch liệt, phạm vi năm mét xung quanh chỗ Tần Hạo Dương đứng, toàn bộ mặt đất lõm xuống dưới, lộ ra một mảnh cháy đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.