- Bất quá người cỡi yêu thú kia là ai? Kia là yêu thú gì?
Cũng có người đối với người đi theo phía sau Ô gia kia cảm giác được tò mò.
- Đó là Hắc Dực Báo Lôi Thú!
Đột nhiên có người sợ hãi kêu lên tiếng, nhấc lên kinh đào hãi lãng:
- Là Thần Mộc thành Mộc gia! Hắc Dực Báo Lôi Thú là yêu thú hộ tộc của Thần Mộc thành Mộc gia!
- Ha ha...
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận cười to, sau đó hai người Ô gia báo danh hiệu.
- Đại Lý Thành Ô gia.
- Thần Mộc thành Mộc gia.
- Tới chức mừng Kỳ Tích Chi Tử thành hôn.
Vào lúc này hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ, bất quá hắn không để ý đến Ô gia cùng người Mộc gia này, chẳng qua là gắt gao nhìn chằm chằm một hướng
khác trên bầu trời. Ở cái hướng kia, mặt ngoài thoạt nhìn cái gì cũng
không có, vân đạm phong khinh.
- Ha hả, không hổ là Kỳ Tích Chi Tử, như vậy cũng có thể phát hiện...
Nhưng sau một khắc, nơi đó bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, như là ở trong không gian dị độ xa xôi truyền đến.
Một bóng người mơ hồ cũng ngay sau đó chậm rãi hiện ra trong không khí.
Đại Lý Thành Ô gia đích thật là tới.
Nhưng mà có người Thần Mộc thành Mộc gia đi cùng.
Thần Mộc thành Mộc gia cùng Nam Phong Tần gia trở mặt, cùng Càn kinh Tần gia giao hảo, đã là có truyền lưu trong cả Đại Càn quốc, Tần Phàm cũng thập phần rõ ràng, trên thực tế Thần Mộc thành Mộc gia đã cùng Càn kinh Tần
gia kia ngồi chung trên một chiếc thuyền.
Mà hiện tại Đại Lý thành Ô gia cùng Thần Mộc thành Mộc gia đến, này ý nghĩa hai người gia tộc này cũng đứng ở một trận tuyến.
Trước đây hành trình của Tần Phàm tới Ô gia vẫn bị thất bại.
Cuối cùng Ô gia vẫn là lựa chọn tiếp tục đứng ở bên Càn kinh Tần gia, Tần
Phàm đối với lần này có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không có quá
mức kinh ngạc.
Chẳng qua hôm nay là ngày đại hôn của mình, người
mạnh nhất của hai gia tộc này đều đến, mục đích đến kia không cần phải
nói cũng thập phần rõ ràng, bọn họ rõ ràng chính là không muốn cho mình
thuận lợi hoàn thành hôn lễ.
Bất quá tuy là như thế, người hai
gia tộc này, bao gồm yêu thú hộ gia của Thần Mộc thành Ô gia kia, cũng
không phải là Tần Phàm kiêng kỵ nhất! Tần Phàm hắn kiêng kỵ nhất chính
là bóng người ở trong hư không chậm rãi hiện ra kia!
Không gian giống như vằn nước dao động.
Nghe được tiếng cười không biết từ đâu mà đến kia, lại thêm một màn thần bí
dị thường, đồng dạng làm cho rất nhiều người phía dưới đem ánh mắt phóng qua, lộ ra thần sắc vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này Tần Phàm cầm thật chặc hai đấm, không chớp mắt.
Một lát sau, hư không ba động như vằn nước kia dừng lại, thân ảnh một gã lão giả rốt cục rõ ràng hiện ra ở trước mắt mọi người.
Lão giả này một đầu tóc dài xám trắng, hai tay để sau lưng lưng, ánh mắt
bình tĩnh nhìn Tần Phàm phía dưới, nét mặt kia có loại không giận tự uy, trên mặt như có nụ cười. Thoạt nhìn giống như lão nhân tầm thường,
nhưng mà mơ hồ có thể làm cho người cảm giác được trên người người kia
có một cổ lực lượng kinh khủng, tựa hồ như có một ngọn núi lửa sắp sửa
bộc phát, chỉ cần nhẹ nhàng đốt một điểm, sẽ lập tức hủy diệt nhân gian.
- Càn kinh Tần gia, Tần Quan!
Tần Phàm cắn chặc hàm răng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm lão giả này, nơi hàm răng chậm rãi hộc ra cái tên này.
Là hắn!
Ban đầu chính là người này thiếu chút nữa phá hủy võ đạo của mình!
Hắn chính là người mạnh nhất Càn kinh Tần gia!
Thấy cừu nhân lớn nhất này của mình, tràng cảnh khi mình còn là một Linh Vũ
Sư yêu ớt đi tới trước cửa nhà người ta đập phá hiện ra trước mắt, ban
đầu thiếu chút nữa cố gắng nhiều năm của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Hắn thiếu chút nữa liền vĩnh viễn không cách nào đột phá đến Võ
Tôn chi cảnh!
Đối với hắn một người hy vọng theo đuổi võ đạo đỉnh phong như vậy, hy vọng có thể nắm vận mệnh trong tay mình mà nói, nếu
thật sự bị vây ở dưới Võ Tôn, chung thân không thể đột phá, vậy sẽ là
chuyện thống khổ nhất.
Hủy võ đạo của người, bằng giết cha mẹ
người! Nhớ kỹ lúc ban đầu còn không có đột phá đến Võ Tôn chi cảnh, Tần
Phàm hầu như mỗi một ngày đều bị dấu vết lưu lại ở trong thức hải kia
hành hạ, cho dù ở lúc đột phá, ấn ký lưu lại năm đó kia vẫn đối với hắn
có chỗ ảnh hưởng như vậy, ở thời điểm độ Thiên Cơ Hà thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc.
Đầu sỏ gây nên đều là người trước mắt này!
Cho dù Tần Phàm cố gắng khống chế được tâm tình của mình, nhưng vẫn nhịn
không được toàn thân khẽ phát run. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tần
Quan, nhưng mà một cái liền nhận ra đối phương, có thể thấy được đối
phương tạo thành ảnh hưởng cho hắn sâu như thế nào.
Những năm gần đây, Nam Phong Tần gia cùng Càn kinh Tần gia vẫn dây dưa không rõ, ở
trình độ nhất định mà nói, căn nguyên chính là Tần Quan này ban đầu xuất thủ kia! Hắn coi thường Tần Phàm, đánh giá thấp ý chí cùng quyết tâm
theo đuổi võ đạo của Tần Phàm, mới có một màn Tần Phàm giận đập môn hộ
Càn kinh Tần gia, mới có năm năm ước hẹn.
Năm năm ước hẹn, trên thực tế chính là năm năm ước hẹn của Tần Phàm cùng Tần Quan này!
Năm năm ước hẹn, là kết thúc cuối cùng của hai người!
Kể từ khi định ra năm năm ước hẹn tới nay, Tần Quan vẫn là khúc mắc lớn
nhất của Tần Phàm, là chấp niệm, nếu như không chém giết khúc mắc cùng
chấp niệm nhiều năm trước tới nay này, cho dù hắn thành công đột phá Võ
Tôn chi cảnh, nhưng tâm tình ý niệm trong đầu không thể hoàn toàn hiểu
rõ, cuối cùng khó có thể đi tới đỉnh phong.
Hắn hận không thể hiện tại lập tức liền động thủ, chém giết chấp niệm nhiều năm trước tới nay của mình.
- Không sai, chính là lão phu.
Mà lúc này Tần Quan lửng thững huyền phù ở giữa không trung, tự tin mà
bình tĩnh nhìn Tần Phàm phía dưới, khi thấy bộ dạng cừu hận khó có thể
tự kiềm chế củaTần Phàm như vậy, trên mặt của hắn nổi lên mỉm cười.
- Là Tần Quan! Là Càn kinh Tần gia Tần Quan!
Trong đám người vây xem phía dưới, vào lúc này đều không khỏi phát ra trận
trận thanh âm sôi trào. Ở những năm gần đây, hầu như tất cả mọi người
biết ân oán của Càn kinh Tần gia cùng Nam Phong Tần gia, không có ai
nghĩ Tần Quan vào lúc này sẽ đến! Mà hôm nay Tần Quan đến, chỉ sợ là sẽ
không để cho hôn lễ này của Tần Phàm thuận lợi tiến hành.
- Tần Quan này rất mạnh!
Một số cường giả có nhãn lực, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ cũng
có thể cảm giác được lão giả đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung kia
cường đại, thậm chí đến trình độ coi trời bằng vung rồi.
- Chỉ sợ là có trò hay để nhìn.
Cũng có chút người trên mặt đồng dạng lộ ra vẻ trêu tức.
- Ngươi tới nơi này làm gì, không nên quên thời gian năm năm ước hẹn còn chưa tới.
Đứng ở trước môn hộ gia tộc, Tần Phàm tìm tới bình tĩnh của mình, hắn hít
sâu một hơi, rốt cục làm cho mình hơi yên tĩnh trở lại, hắn khắc chế tâm tình của mình, chẳng qua là nhìn bầu trời, trong miệng trầm giọng nói.