Tần Uy hướng
chỗ Tần Phàm hét lớn, tuy rằng hiện tại bộ dáng của Tần Phàm có chút
biến hóa, nhưng Tần Uy vẫn dễ dàng nhận ra hắn.
Người này lúc
trước bị hắn xem là phế vật, sau đó bản thân hắn lại bị phế vật kia dùng một chiêu thu thập, điều này đối với Tần Uy mà nói là một loại vũ nhục, một loại vũ nhục khắc cốt minh tâm. Hiện giờ, trải qua suốt một năm cố
gắng, hắn cảm thấy đã tới thời gian mình nên cởi bỏ loại vũ nhục này!
Theo thanh âm hô to của Tần Uy, ánh mắt toàn trường đều tập trung lên người
thanh y thiếu niên đang đi tới, bình tĩnh, khí độ bất phàm, đối với
khiêu khích của Tần Uy chẳng khác gì mắt điếc tai ngơ.
Đối với
người này các tộc nhân đều không hề xa lạ, vừa lúc ban đầu châm chọc
cùng khinh thường, đến hơn một năm trước sau buổi khảo nghiệm thì biến
thành sợ hãi cùng thưởng thức, hiện giờ còn có chút chờ mong cùng hoài
nghi. Giữa hắn cùng Tần Tiến còn có ước hẹn ba năm, bởi vì ngày triêu
thánh lại khai triển sớm, cho nên thời gian chỉ mới qua một năm rưỡi,
thiếu niên kia có thể tiếp tục sáng tạo được kỳ tích hay không?
- Đó là Tần Phàm? Như thế nào biến thành bộ dáng này, tóc của hắn…
Có chút tộc nhân nhìn thấy bộ dạng của Tần Phàm cảm giác có chút lạ mắt,
không chỉ vì tóc của hắn biến ngắn, càng nhiều là vì khí chất trên người hắn thay đổi thật lớn, so sánh với một năm trước làm sao còn lưu lại vẻ ngây ngô cùng non nớt ngày trước đây?
- Ha ha, đây là cạo đầu minh chí sao?
Cũng có tộc nhân nhớ lại cuộc ước chiến giữa Tần Phàm cùng Tần Tiến, trong lòng không khỏi vui đùa nói.
- Chậc chậc, thoạt nhìn bộ dạng lợi hại hơn so với năm trước rất nhiều, Tần Uy…tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Cũng có chút tộc nhân có ánh mắt âm thầm nói.
Mà ở trên đài cao, vài vị tộc trưởng cũng thật nhiều hứng thú nhìn thanh y thiếu niên dưới đài, kỳ thật trong lòng bọn họ vì cuộc ước chiến giữa
Tần Phàm cùng Tần Tiến mà đến, hiện giờ Tần Phàm ra mặt lập tức liền
khiến cho họ chú ý.
- Ha ha, nhìn Tần Phàm thiếu gia lúc này nhuệ khí đã nội liễm hơn rất nhiều, thoạt nhìn hơn một năm tu hành thành quả nhất định không sai.
Điền Phong híp mắt nhìn thanh y thiếu niên dưới đài, lại phát hiện mình nhìn không thấu thực lực của hắn.
- Hình dạng này đúng là có chút kỳ lạ, là vì muốn càng thêm phương tiện trong chiến đấu hay sao?
Ở một bên Tiết Trường Phong nhẹ giọng cười nói.
- Phong nhi, con thấy thế nào?
Ngô Hồng Thiên cũng nhìn ra được Tần Phàm thay đổi, nghiêng người hỏi Ngô Phong đứng bên cạnh.
- Chỉ là có mã bề ngoài mà thôi!
Ngô Phong hướng dưới đài liếc mắt nhìn qua, trong miệng thản nhiên nói, lần này hắn hoàn toàn tới vì Tần Tiến, trải qua hơn một năm khổ luyện hắn
tin tưởng mình có thể báo thù.
- Ai, đúng là không biết nhìn xa, nằm hơn ba tháng còn chưa chịu trưởng thành…
Mà ở bên kia đại trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn biết với bổn sự của tiểu nhi tử có thể lấy được danh hiệu đệ nhất võ giả cũng chỉ là vì may mắn, muốn đánh thắng Tần Phàm là chuyện không thể nào. Thậm chí
cho dù là con lớn nhất của hắn là Tần Tiến hiện tại hắn cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Tần Phàm dọc theo đường nhỏ đi tới địa phương cách luận võ đài không xa, khẽ ngẩng đầu nhìn lên Tần Uy đang đầ thế trên võ đài. Hơi cau mày nhăn mặt, kỳ thật trong lòng hắn không muốn để ý tới,
mục tiêu hôm nay của hắn chỉ có một mình Tần Tiến!
Mà Tần Uy hắn cảm thấy được còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của mình.
- Tần Phàm, ngươi không dám cùng ta một trận chiến sao? Ta lấy thân phận
thứ nhất võ giả trong cuộc tranh tài năm nay khiêu chiến ngươi!
Tần Uy đứng trên luận võ đài, trong lồng ngực tràn đầy hào khí. Hơn ba
tháng nằm trên giường không dậy nổi đã làm cho hắn tràn ngập lòng oán
hận đối với Tần Phàm, mà một năm nay hắn gian khổ tu luyện là vì chính
ngày hôm nay, nhất định phải rửa sạch mối hận trước kia!
- Võ giả đệ nhất?
Tần Phàm cảm giác có chút cảm giác hoang đường, nhìn quanh bốn phía, phát
hiện nhóm đối thủ mà hắn cho rằng lợi hại hôm nay cũng không có mặt tại
đây, ngay cả Tần Vũ cùng Tần Đồng từng nói muốn cùng mình đối chiến một
trận trong cuộc thi cũng không nhìn thấy. Nghĩ thầm Tần Uy cũng giống
như hắn hơn một năm trước may mắn tiến nhập trận chung kết, sau đó gặp
phải tộc nhân bị thương mà lấy được thứ nhất.
- Tần Phàm ca ca, đi lên đánh bại hắn! Ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh bại hắn!
Lúc này ở cách đó không xa truyền tới một thanh âm của thiếu nữ.
Tần Phàm vừa nhìn, phát hiện là Tần Hân cùng Tần Hi Hi các nàng, người phát ra thanh âm chính là Tần Hân, liền cười cười. Lại nhìn khắp toàn trường chung quanh, phát hiện còn chưa thấy thân ảnh của Tần Tiến, khẽ gật
đầu, cuộc chiến này xem như làm nóng người đi.
- Đợi một chút.
Nhưng đúng ngay lúc này lại đột nhiên có người lên tiếng ngăn trở Tần Phàm.
Tần Phàm quay đầu lại nhìn, liền thấy một thiếu niên vẻ mặt có chút âm lãnh đi tới.
- Tần Trữ?
Tần Phàm nhận ra được thiếu niên tộc nhân có chút trầm mặc ít lời kia,
chính là Tần Trữ hơn một năm trước từng cùng hắn tranh đoạt vị trí đệ
nhất võ giả. Tần Phàm khắc sâu ấn tượng đối với hắn là vì người này bình tĩnh cùng tàn nhẫn vượt xa những người cùng lứa tuổi, một khi ra tay
tuyệt không nương tay, hơn một năm trước Tần Khang bị hắn đánh thành
trọng thương.
- Đối thủ của ngươi, là ta!
Tần Trữ lạnh lùng nói, sau đó nhảy lên sân đấu, liếc mắt nhìn Tần Uy, lạnh nhạt nói:
- Lăn xuống đi, hoặc là để cho ta đánh!
- Tần Trữ, ngươi…
Sắc mặt Tần Uy biến đổi, trước mắt hắn là võ sư hàng thật giá thật, vừa rồi khi khảo nghiệm trước võ thạch hắn đã tận mắt nhìn thấy người này đánh
ra võ khí màu cam.
Nhưng lời của Tần Uy còn chưa nói xong, Tần
Trữ lại ngại hắn ồn ào, thân hình chợt lóe, khoảng cách giữa hai người
chỉ trong nháy mắt liền thu ngắn lại. Ngay sau đó hắn lăng không bay
lên, trên không trung xoay người, lập tức một trong ba vũ kỹ địa giai
của Tần gia “Tảo Vân Thối” liền trực tiếp đánh lên trên người của Tần
Uy.
- Oành!
Vũ khí màu cam vừa bộc phát bắn ra, Tần Uy vừa rồi còn dương dương tự đắc hào khí hàng vạn hàng ngàn liền bị một cước
trực tiếp đá bay lên, máu tươi vung vẩy trong không trung, vô cùng hoa
lệ, sau đó thân thể hắn vô lực bay đi, nặng nề rơi xuống bên ngoài luận
võ đài.
- Tần Trữ, ngươi…
Trên đài cao đại trưởng lão Tần Nguyên nhìn thấy một màn này không khỏi phẫn nộ vỗ bàn đứng bật lên.
- Ai, hài tử kia luôn có tính cách như vậy, kệ hắn đi!
Lúc này nhị trưởng lão thở dài, kéo lại Tần Nguyên nói, sau đó đứng dậy phân phó người đỡ Tần Uy mang đi cứu trị.
- Ha ha, một hài tử rất có tính cách…xem ra càng ngày càng có ý tứ!
Điền Phong híp mắt, nhìn lên thân ảnh thiếu niên trên đài, lộ ra nét thưởng thức thoáng hiện.
- Chúc mừng Tần tộc trưởng, Tần gia thiên tài xuất hiện lớp lớp, thật sự là đáng mừng ah…
Ở bên Tiết Trường Phong cũng âm thầm thở dài nói, thiếu niên tên Tần Trữ
kia ngày sau thành tựu chỉ sợ không thấp. Nhưng thanh y thiếu niên vẫn
luôn không lên tiếng kia cũng làm cho hắn có cảm giác thêm mãnh liệt.
Ở dưới đài, Tần Phàm đưa mắt nhìn lên thân ảnh thiếu kiên lãnh khốc bên
trên, bất đắc dĩ lắc đầu, biết được trận chiến này không thể tránh né,
hơn nữa cùng Tần Trữ đối chiến một trận xem như làm nóng người, so với
đối chiến cùng Tần Uy vẫn tốt hơn nhiều.
Gương mặt chợt nghiêm
túc, Tần Phàm chợt nhảy lên, cách nhau một năm, hắn lại đứng lên địa
phương từng lấy được quang vinh ngày trước.