Đan Vũ Càn Khôn

Chương 393: Chương 393: Thánh điện can thiệp. (2)




Trong nội tâm Tần Phàm không không tiếc nuối mà thầm nghĩ, lúc này hắn có thể phát hiện Tần Húc kia một mực chờ ở bên ngoài Tạo Hóa Kim Liên, ngẫu nhiên còn sử dụng vũ kỹ lợi hại oanh kích cánh hoa sen.

Bất quá may mắn thực lực của Tần Húc còn chưa đủ để tạo thành phá hư cho Tạo Hóa Kim Liên, Tần Phàm chỉ là ngẫu nhiên cảm giác được Tạo Hóa Kim Liên có chút chấn động mà thôi, để giảm bớt dư uy chấn động kia, Tần Phàm lại để Tạo Hóa Kim Liên này biến thành cao nửa tòa lâu.

Tạo Hóa Kim Liên này đột nhiên biến lớn ngược lại là làm Tần Húc càng thêm hoảng sợ, thiếu chút nữa bị hoa sen đột nhiên trướng lớn đánh ngã, trông thấy cái này đường đường là Võ Tôn lại lộ ra bộ dáng buồn cười như vậy, Tần Phàm không khỏi lộ ra mỉm cười, tâm tình cũng khá hơn một chút, bắt đầu suy nghĩ đường ra của mình.

- Nghe lão đầu nói đã đạt tới cảnh giới Võ Tôn, cho dù không ăn không uống mấy tháng cũng sẽ không có chuyện gì, mà bây giờ Tần Húc này đối với ta hận thấu xương, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ly khai!

Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, cũng không khỏi âm thầm nhíu mày.

Hôm nay thời gian cách gia tộc khảo hạch thăng phẩm đã thừa không đến một tháng rồi, một tháng này cho dù Tần Phàm điều chỉnh thời gian trong không gian Tạo Hóa Kim Liên đến gấp 10 lần, cũng chỉ là chưa đủ một năm thời gian.

Mà không có đan dược phụ trợ, một năm thời gian này thậm chí còn không đủ hắn đề thăng một cấp!

Hắn hôm nay thực lực là Tam cấp Linh Vũ sư, cho dù đến lúc đó đột phá đến tứ cấp Linh Vũ sư, lại phục dụng Tăng Khí đan, cộng với Bạo Huyết Kỳ Lân, muốn kích thương Tần Húc còn có chút khả năng, nhưng muốn đánh bại Võ Tôn này là hoàn toàn không có khả năng!

Linh Vũ sư cùng Võ Tôn chênh lệch vẫn là quá lớn!

Hết lần này tới lần khác dùng trình độ cừu hận của Tần Húc bây giờ đối với Tần Phàm, tất nhiên sẽ liều mạng thụ một chút tổn thương cũng muốn đánh chết hắn.

Cho nên, hôm nay Tần Phàm là tiến nhập một ván cục, nghĩ rất nhiều lại thật không ngờ không có phương pháp xử lý nào tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu tiến hành tu luyện, cái thực lực này, có thể nói thăng một ít sẽ nhiều một cơ hội.

- Tiểu vương bát đản này đến tột cùng muốn trốn ở bên trong tới khi nào!

Ở bên ngoài, thời điểm đợi đến ngày thứ mười, vào lúc này Tần Húc cũng có một ít không kiên nhẫn. Một mặt là trong mười ngày này hắn không ngừng oanh kích Tạo Hóa Kim Liên, nhưng không biết làm sao cánh của kim liên kia thật sự là quá mức cứng rắn, hắn không thể ở phía trên lưu lại một chút khe hở, một phương diện khác hắn là lo lắng ở chỗ này lưu lại quá lâu, sẽ xuất hiện những chuyện xấu khác.

- Tần Phàm, hiện tại cách khảo hạch gia tộc thăng phẩm kia chưa đủ nửa tháng thời gian, nếu ngươi không ra, Nam Phong Tần gia ngươi sẽ bỏ cơ hội khó được qua lần này rồi! Thăng phẩm thành Chân Vũ thế gia thượng phẩm, đó là bao nhiêu vinh quang, ta nghĩ trong nội tâm ngươi hẳn là tinh tường, chẳng lẽ ngươi như vậy liền buông tha sao?

Vì vậy, Tần Húc liền mở miệng hướng về Tần Phàm ở bên trong Tạo Hóa Kim Liên nói ra.

- Thật sự là ngây thơ, thật đúng là coi ta là ngu ngốc sao.

Trong nội tâm Tần Phàm chỉ là âm thầm cười trộm, hắn cũng nhìn ra Tần Húc này có chút không kiên nhẫn được nữa, cho nên không nói không rằng, chỉ tiếp tục bình tĩnh mà tiến hành tu luyện.

Nếu như Tần Húc này cứ tiếp tục như thế xuống dưới, tình trạng của hắn nhất định sẽ càng ngày càng kém, đến lúc đó nói không chừng mình sẽ có cơ hội.

- Tần Phàm, cho dù ngươi thật sự không thèm để ý khảo hạch gia tộc thăng phẩm, ngươi có thể nghĩ tới tiến vào Chân Vũ thánh địa, trở thành Võ Tôn là cơ hội bao nhiêu người tha thiết ước mơ không? Ngươi như vậy liền buông tha sao, bản Tôn gia cam đoan ngươi sẽ hối hận cả đời!

Tần Húc kia thấy Tần Phàm thờ ơ, lần nữa mở miệng nói.

- Lão tạp chủng, ngươi vẫn là tự thương lấy chính ngươi đi, ta ở bên trong trước không biết trôi qua bao nhiêu thoải mái, ngươi ở bên ngoài dầm mưa phơi nắng không dễ dàng đâu!

- Hơn nữa ta cũng nói cho ngươi biết, ta đã dùng Tam Nguyên Chân Vũ đan cùng Cửu Chuyển Chân Vũ đan treo giải thưởng tất cả đệ tử dòng chính của Càn Kinh Tần gia ngươi, ngươi lại không quay về nhìn xem, ta nghĩ đợi đến lúc ngươi lúc trở về, đệ tử trẻ tuổi của Càn Kinh Tần gia ngươi cũng chết được không sai biệt lắm!

Tần Phàm nghe thấy Tần Húc còn chưa hết hi vọng, dứt khoát đả kích hắn, nếu như mượn chuyện này có thể nhiễu loạn tâm cảnh của Tần Húc, đó cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Oanh!

Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên một tiếng vang cực lớn truyền đến, Tần Húc kia thừa dịp lúc Tần Phàm nói chuyện tiến hành công kích.

Nguyên lai nếu như Tạo Hóa Kim Liên này là phong kín, không có cách nào truyền thanh âm ra, vậy thì sẽ không biết công kích ở đâu.

Chỉ là nếu thanh âm truyền đi, như vậy nhất định sẽ có một khe hở, cho nên Tần Húc này liền một mực dẫn dắt Tần Phàm nói chuyện, là muốn tìm đến khe hở kia tiến hành công kích.

- Lão gia hỏa này đủ giảo hoạt đấy, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay!

Cảm giác trong không gian Tạo Hóa Kim Liên này mãnh liệt chấn động, Tần Phàm không khỏi âm thầm kinh hãi. Cũng may hắn phản ứng rất nhanh, liền tranh thủ cho kim liên càng thêm khép lại, hiện tại hắn khống chế đối với Tạo Hóa Kim Liên cũng đã đạt đến được trình độ nhất định, cho nên đại bộ phận kình khí của Tần Húc kia tiết vào đều hóa mở, chỉ còn lại một ít tiến vào trong không gian kim liên tự thành Thiên Địa kia, tự nhiên không tạo thành ảnh hưởng gì.

- Tiểu tử đáng giận!

Mới vừa rồi là làm bộ, nhưng lần này Tần Húc lại thật sự có chút bực bội rồi, không thể tưởng được vừa rồi tính toán như vậy còn công phá không được Tạo Hóa Kim Liên này, hắn lại có chút vô kế khả thi rồi.

Mà đúng lúc này, ở trong Chân Vũ Thánh điện, chỗ tôn quý cùng thần bí nhất toàn bộ Đại Càn quốc.

Trong một căn phòng lịch sự tao nhã của Thánh điện.

Một Thần Tôn áo màu vàng đang ở trong phòng phẩm lấy một bình trà, khoan thai tự đắc, sau khi trở thành Thần Tôn, đặc biệt là đại Thần Tôn có địa vị tối cao, cơ bản không có chuyện gì sẽ phiền nhiễu đến hắn, cho nên cuộc sống của hắn một mực trôi qua thập phần thoải mái.

- Tiêu Tĩnh, ngươi tới đây một chút.

Bỗng nhiên, một thanh âm huyền bí truyền vào trong tai của hắn.

- Thánh chủ đại nhân?

Đại Thần Tôn nghe thấy thanh âm này, âm thầm giật mình một cái, vội vàng buông chén trà trong tay xuống.

- Thánh chủ lão nhân gia cũng thật lâu không có tìm qua ta rồi, lần này đến tột cùng là vì sự tình gì?

Trong lòng Đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh cũng có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám lãnh đạm, vội vàng đứng lên đi đến gian phòng thần bí của Thánh chủ.

Rất nhanh, đại Thần Tôn Tiêu Tĩnh liền đi tới trước cửa phòng của Thánh chủ, cũng là gian phòng mà trước kia Tần Phàm đã từng tiến vào một lần, nhưng ngay cả chính diện của Thánh chủ cũng nhìn không tới kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.