Đan Vũ Càn Khôn

Chương 232: Chương 232: Thánh điện tôn giả. (2)




Mà Thái Hiên đối với cái này cũng không có biểu hiện ra bất mãn gì, ngược lại còn giúp mình, cho nên ấn tượng của Tần Phàm đối với hai huynh muội này đều rất tốt.

- Tần huynh, cho ngươi một lời khuyên, phải đề phòng người Càn Kinh Tần gia.

Lúc này Thái Hiên hạ giọng nhìn Tần Phàm nói ra.

- Sao Thái huynh lại nói ra lời ấy?

Tần Phàm ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Thái Hiên.

- Cụ thể ta cũng không nên nói tỉ mỉ, cái này quan hệ đến vấn đề tác phong của một ít Chân Vũ thế gia thượng phẩm, có lẽ ngày sau Nam Phong Tần gia ngươi còn sẽ có một chút phiền toái, ngươi chuẩn bị tâm lý là được.

Thái Hiên tiếp tục hạ giọng nói.

- Cái kia đa tạ lời khuyên của Thái huynh.

Tần Phàm chắp tay nói ra, bất quá hắn bởi vì sự tình Tần Hạo Bạch, đối với Càn Kinh Tần gia là đứng xa mà trông, chắc có lẽ không cùng hắn phát sinh dây dưa gì.

- Chúng ta đi trước.

Thái Hiên gật đầu nói ra, sau đó liền cùng Thái Ngọc đi ra. Nhất phẩm Chân Vũ thế gia đã không có quyền lợi tăng phẩm, bọn hắn có thể tranh giành duy nhất là quán quân Triêu Thánh, nhưng lại để cho Tần Phàm cầm đi mất rồi.

Chỉ là, Thái Hiên mới vừa bỏ đi, Tần Phàm liền trông thấy Phiền thành Mạnh Thần kia đã đi tới, hắn nhàn nhạt nhìn Tần Phàm, sau đó trong miệng lạnh lùng nói:

- Tần Phàm, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong.

- Tùy thời phụng bồi.

Tần Phàm khẽ mĩm cười nói, hắn biết rõ Mạnh Thần nói là lúc cuộc chiến Đồ Long, mình từ trong tay hắn chạy đi Đồ Long thành công, đây đối với người một mực ngạo khí này, là một đả kích không nhỏ a.

Bất quá Mạnh Thần này hoàn toàn chính xác xem như là một một đối thủ không tệ, Tần Phàm đối với hắn cũng không có ác cảm quá lớn, hơn nữa hôm nay hắn cũng tràn đầy tự tin, không sợ hãi bất kỳ khiêu chiến nào.

- Ta sẽ ở Kính Hồ chờ ngươi.

Mạnh Thần lạnh lùng để lại một câu, sau đó liền rời đi.

- Tiểu Phàm, ngươi rất được.

Thấy chút ít Triêu Thánh giả kia đã đi được không sai biệt lắm, lúc này Điền Mông cùng Tiết Tuấn mới đi tới, Điền Mông một quyền đánh vào ngực Tần Phàm, trên mặt hưng phấn nói ra.

- Ha ha, Tiểu Phàm, lần này bởi vì ngươi, Nam Phong thành chúng ta sẽ nổi danh, nói không chừng ngày sau còn có thể để cho lưu lượng người của toàn bộ Nam Phong thành chúng ta đề cao thật lớn.

Lúc này Tiết Tuấn cũng cười nói.

- Ha ha, Tuấn ca, Tiểu mông tử, không phải hai người các ngươi cũng lấy được tư cách thăng phẩm sao? Sau khi trở về cũng đồng dạng được gia tộc khẳng định.

Tần Phàm khẽ cười nói:

- Nói sau, nếu như không phải là các ngươi, ta vẫn không thể thuận lợi đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, sẽ lấy không được quán quân, cho nên lúc này, công lao của các ngươi cũng là không thể bỏ qua.

- Hắc hắc, đó cũng phải, bất quá nhiều là dính quang của ngươi.

Điền Mông cởi mở cười nói.

- Tần Phàm, ngươi theo ta tới, phần thuởng của ngươi thông qua Thần tôn chúng ta thảo luận đã có kết quả rồi.

Lúc này thanh âm của Tử bào Thần tôn kia đột nhiên vang lên bên tai Tần Phàm:

- Mà những người khác lưu lại nguyên chỗ, một hồi tự nhiên sẽ có Chấp sự đến tuyên bố phần thuởng của các ngươi.

Chỉ có Tần Phàm là đạt được đối đãi đặc thù.

- Tuấn ca, Tiểu mông tử, một hồi các ngươi cưỡi yêu thú phi hành trở lại Nam Phong thành, thuận tiện báo tin tức của ta cho cha ta và tỷ tỷ thoáng một phát, lúc này ta có một số việc, có khả năng còn phải dừng lại một thời gian ngắn.

Tần Phàm nhìn Điền Mông cùng Tiết Tuấn nói, nghĩ đến dọc theo con đường này hắn còn có ước định với Thái Hiên cùng Mạnh Thần, tuy quy tâm giống như mũi tên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn là không thể lập tức trở về, cho nên muốn nhờ hai người báo tin bình an.

Hai người liền đáp ứng, vừa rồi trông thấy Tần Phàm cùng không ít đại thế gia nói chuyện, suy đoán hắn có khả năng đi phó ước.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó liền ở bên trong ánh mắt hâm mộ của một đám Triêu Thánh giả, đi theo Tử bào Thần tôn vào trong Chân Vũ Thánh điện, lúc này trong Triêu Thánh giả, chỉ có hắn là một người may mắn đi vào địa phương thần thánh nhất của Đại Càn quốc.

Đi vào trong Chân Vũ Thánh điện, chẳng biết tại sao, hắn lại có một cảm giác uy nghiêm áp bách, làm cho người ta không dám có chút biểu hiện không an phận, đồng thời cũng làm cho lòng người có một cảm giác tắm rửa yên lặng, ở chỗ này tựa hồ đã không có tạp niệm gì, rất là thần kỳ.

Bất quá Tần Phàm chỉ là bình tĩnh theo sát sau lưng Tử bào Thần tôn, bảo trì tôn kính xứng đáng, nhưng mà tâm không sợ hãi, sắc mặt như thường, không có một tia khẩn trương bất an, cái này để cho Tử bào Thần tôn đi ở phía trước trong nội tâm cũng không khỏi âm thầm thưởng thức.

Rất nhanh, hai người liền đi tới trước một đại sảnh lịch sự tao nhã.

- Tốt rồi, vào đi thôi.

Tử bào Thần tôn kia khẽ cười nói, sau đó liền đi vào trước.

Tới đây, trong nội tâm Tần Phàm rốt cục không khỏi nhiều hơn một tia khẩn trương, vừa rồi Tử bào Thần tôn kia vui vẻ, lại để cho lòng hắn có chút nhảy dựng, bất quá hít sâu thoáng một phát, hắn liền bình tĩnh lại, sau đó lấy thần sắc như thường bước vào trong đại sảnh.

Oanh…

Trong nháy mắt Tần Phàm đi vào đại sảnh, thật giống như đột nhiên đi tới bờ biển, cảm giác được một cỗ tinh thần lực như sóng to gió lớn đánh tới hắn, Tần Phàm rất vất vả tập trung tư tưởng xem xét, phát hiện trong đại sảnh kia, trên bàn hội nghị thật dài, ngồi hơn hai mươi Thần tôn.

- Những người này, từng cái đều là Võ Tôn trở lên, trách không được vừa rồi chỉ là một ánh mắt, đối với mình lại có lực trùng kích lớn như vậy.

Trong nội tâm Tần Phàm âm thầm cả kinh nói, tuy tâm bình thường của hắn rèn luyện được rất không tồi, nhưng ở nhiều trước mặt nhiều Tôn giả như vậy, tùy tiện một ngón tay cũng có thể giết chết mình, hắn cũng không khỏi cẩn thận thêm vài phần.

- Ngươi là Tần Phàm?

Một thanh âm uy nghiêm vang lên bên tai Tần Phàm.

Tần Phàm nhìn thoáng qua vị Thần tôn phát ra tiếng kia, phát hiện hắn ăn mặc Thần bào kim sắc, ngồi ở vị trí chính giữa, biết rõ hắn nhất định là người đứng đầu chúng Thần tôn.

- Đúng là tiểu tử.

Cảm giác được ánh mắt uy nghiêm kia, hắn vội vàng cung kính cúi đầu nói. Trên thực tế đang ngồi nhiều cường giả cấp Võ Tôn như vậy, cũng không có ý tản ra uy áp, nhưng Tần Phàm ở chỗ này vẫn cảm giác có vài phần khó chịu, đặc biệt là vừa gặp phải ánh mắt những Thần tôn này, càng là đổ mồ hôi lạnh.

- Võ Tôn, cái kia đến tột cùng là cảnh giới nào?

Đồng thời trong nội tâm Tần Phàm cũng có chút chờ mong, đối với thần bí chi cảnh kia, thập phần hướng tới.

- Tần Phàm, trải qua chúng ta thảo luận, quyết định tấn thăng cho Nam Phong Tần gia ngươi làm Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia, ngươi có ý kiến gì không?

Lúc này thanh âm của Thần tôn Hoàng bào kia tiếp tục nhàn nhạt truyền đến.

- Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia? Đây chẳng phải là bước vào hàng ngũ Chân Vũ thế gia thượng phẩm rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.