Đại Kiền quốc cùng Đại Khôn quốc và Đại Đoái quốc liền nhau, mà nơi Tần
Phàm lần này muốn đi chính là sơn cốc thần bí giao giới giữa Đại Ly quốc và Đại Chấn quốc, cho nên quốc gia đầu tiên hắn muốn đến là Đại Khôn
quốc, lại trải qua Đại Cấn quốc, sau đó xuyên qua Đại Ly quốc, cuối cùng mới có thể đến sơn cốc thần bí kia.
Ngày hôm nay chạng vạng tối, Tần Phàm đi đến trước một thành trì tên Nhạn thành, tòa thành thị thành ở biên cảnh Đại Kiền quốc, xuyên qua nó, sẽ đến một mảnh hỗn loạn chi
địa giữa Đại Kiền quốc và Đại Khôn quốc, sau đó sẽ tiến vào lãnh thổ Đại Khôn quốc rồi.
- Nhạn thành, lão đầu, ngươi tới tòa thành thị này chưa?
Tần Phàm ngẩng đầu nhìn toàn thành thị cao lớn trước mắt truyền âm hỏi.
Dưới hoàng hôn tựa hồ lộ ra có chút đìu hiu, tòa thành thị tựa hồ nhân
khi không nhiều lắm, ngược lại có thể trông thấy không ít chim nhạn đang bay tới bay lui khắp nơi, có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến tên
tòa thành thị này
- Nói nhảm, lại xuyên qua tòa Nhạn thành này sẽ đến một nơi hỗn loạn chi địa gọi là Càn Khôn Đái, Hắc Hỏa thành của bản Võ Thánh chính là ở bên trong Càn Khôn Đái kia đấy.
Cổ Mặc tức giận nói, chỉ là sau một lát hắn lại hơi thổn thức nói:
- Chỉ là không biết hiện giờ Hắc Hỏa thành thế nào rồi.
Lần này Cổ Mặc đi theo Tần Phàm kỳ thật trình độ nhất định chính là xem
thành thị của mình lúc còn sống, chỉ là trong nội tâm lại có chút cảm
giác phức tạp, muốn xem một chút, nhưng lại sợ trông thấy cảnh không
nhận ra tòa thành thị trong lòng mình.
Hai trăm năm qua đi, sẽ biến thành như thế nào, trong lòng hắn cũng không nắm chắc, không biết trước.
Thậm chí gia tộc của hắn... Hắn cũng không dám suy nghĩ đến, thời gian hai
trăm năm đối với người bình thường mà nói cũng đủ dài rồi, đủ để một gia tộc thay thế, đặc biệt là gia tộc trong Hỗn Loạn Chi Địa cũng không năm trong sự bảo hộ của Chân Vũ Thánh Điện.
- Lão đầu, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, đến lúc đó đi xem liền biết thôi.
Tần Phàm an ủi Cổ Mặc nói, hắn trên thực tế thật sự thập phần cảm kích Cổ
Mặc, nếu không phải có Cổ Mặc giúp mình trong chừng Nam Phong Tần gia
trong một năm thì cũng không được vậy rồi.
Chim nhạn lui tới trên bầu trời truyền đến trận trận tiếng kêu khiến hoàng hôn nhiều thêm vài phần cảm giác tiêu điều.
Qua tòa thành thị này xem như đã rời khỏi Đại Kiền quốc, đi ra khắp Võ
Thiên đại lục rồi, Tần Phàm vào lúc này tựa hồ trong lòng có chút nhảy
lên, đối với đại lục rộng lớn hắn cũng rất chờ mong.
Nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt Tần Phàm mang theo vui vẻ hiền hoà, sau đó liền chậm rãi đi đến Nhạn thành.
Kỳ thật trong thời gian ba tháng ở gia tộc, Tần Phàm thông qua sự trợ giúp của Ma Chủng đã đột phá đến cảnh giới Võ Tôn nhị cấp, thậm chí đã có
thể cảm ngộ được Thiên Địa nguyên khí trong phạm vi ngoài 250m, cách
cảnh giới Võ Tôn tam cấp cũng không xa lắm.
Cường giả Võ Tôn, võ
đạo tôn sư, vốn sau khi Tần Phàm đột phá đến Võ Tôn thì võ đạo uy áp của hắn rất mạnh, ngày cả phụ thân hắn Tần Hồng, ở trước mặt hắn cũng khó
có thể nói chuyện dễ dàng. Bất quá trong đoạn thời gian này, dưới sự chỉ điểm của Cổ Mặc, khí tức Võ Tôn của hắn cũng lần nữa thu liễm, tuy rằng còn không cách nào đạt đến phản phác quy chân như Tử Hà trưởng lão,
nhưng tối thiểu sẽ không như trước kia, người trong phạm vi 10m sẽ cảm
thấy áp lực rất lớn.
Nếu không sử dụng nguyên khí, như vậy trừ
phi cũng là cường giả đã ngoài cảnh giới Võ Tôn, không thì sẽ rất khó
khiến người phát giác ra thực lực chân thật.
Lần này xuất hành, đối với Tần Phàm mà nói thu liễm khí tức của mình rất là quan trọng.
Nếu không còn trẻ như vậy đã có được thực lực Võ Tôn như hắn, toàn bộ Võ
Thiên đại lục cũng không tìm ra người thứ hai! Một khi bạo lộ thực lực
nhất định sẽ dễ khiến người nhận ra thân phận, cuối cùng sẽ đưa tới rất
nhiều phiền toái, thậm chí còn bị Càn Kinh Tần gia phát hiện hành tung,
đến đây đuổi giết cũng không chừng.
Một bộ thanh sam, quần áo mộc mạc lại khí độ bất phàm.
Tần Phàm hôm nay thoạt nhìn tuy rằng vẫn không giống võ giả bình thường,
nhưng nhiều nhất chỉ bị coi là một đệ tử thế gia của đại gia tộc, bởi vì đã không còn võ đạo uy áp cường đại, hơn nữa trên mặt hắn cũng hơi chút dịch dung cho nên trừ phi là người chính thức bái kiến hắn, nếu không
sẽ không thể nào liên hệ được với Võ Tôn chưa đầy 20 kia cả.
Không vội không chậm mà chậm rãi đi vào Nhạn thành, rất nhanh liền đi tới trước cổng tòa cổ thành kia.
- Tiểu tử, đứng lại!
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu phía trên thành, Tần Phàm liền muốn trực
tiếp đi vào bên trong, bất quá vào lúc này, vệ binh thủ ở cổng thành lại gọi hắn lại.
- Chuyện gì?
Lông mày Tần Phàm nhẹ nhíu lại, mở miệng hỏi, bất quá hắn lại không sợ bị nhận ra, nếu hai người này
nhận ra mình có lẽ sẽ không nói chuyện với mình như vậy, trừ phi hắn
không muốn sống nữa.
- Chuyện gì? Chưa từng nghe qua nhạn qua gẩy lông sao? Muốn từ Nhạn thành đi qua, đầu tiên phải lưu lại phí qua
đường, mười kim nguyên!
Một vệ binh mặt mũi tràn đầy dữ tợn trong đó nói.
- Còn cần phí qua đường nữa?
Tần Phàm có chút ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, Nhạn thành chính là tòa thành thị cuối cùng của Đại Kiền quốc tiếp giáp với Càn Khôn Đái, nơi đây nghe đồn có mười vạn tinh binh của
hoàng gia đóng lấy, cần rất nhiều quân phí, cho nên vô luận là dân chúng bình dân hay đệ tử thế gia, phàm là đi ngang qua đều phải giao nộp mười kim nguyên!
Một vệ binh cao gầy khác nhìn ra chỗ bất phàm của
Tần Phàm nên không dám đắc tội, liền kiên nhẫn giải thích nói.
- Thì ra là thế.
Tần Phàm nghe vậy cũng tỏ vẻ hiểu được. Càn Khôn Đái ở giữa Đại Kiền quốc và Đại Khôn
quốc chính là một nơi hỗn loạn, nếu không có trọng binh gác ở Nhạn
thành, rất dễ dàng bị một ít thế lực có chút thực lực ở Càn Khôn Đái
tiến vào Đại Kiền quốc quấy nhiễu, thậm chí cướp đoạt.
Biết rõ
chuyện này, Tần Phàm liền sảng khoái nộp ra mười kim nguyên, mười kim
nguyên này đối với dân chúng bình thường mà nói xem như không ít, thậm
chí đủ để tiêu dùng một năm, nhưng chút tiền ấy tài ấy đối với hắn mà
nói ngược lại cũng không là gì.
- Đi thôi, lúc trở lại nhớ rõ lưu lại mười kim nguyên, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ quay về Đại Kiền quốc.
Vệ binh mặt mũi tràn đầy dữ tợn thu lấy mươi kim nguyên, sau đó phất phất tay nói ra.
Biết rõ tính tình những người tham gia quân ngũ phần lớn đều có chút ngay
thẳng nên Tần Phàm cũng không quá để ý, chỉ cười cười, liền tiếp tục đi
về trước
- Này, tiểu tử, vừa rồi không nghe thấy sao! Nhạn qua gẩy lông! Muốn đi qua, trước tiên giao nộp mười kim nguyên đi!
Tần Phàm mới vừa đi ra không xa, liền lần nữa nghe vệ binh mặt mũi tràn đầy dữ tợn phía sau rống lớn nói, hẳn là đứng gác một ngày, lộ ra càng ngày càng không kiên nhẫn.
- Cái kia... Ta cùng với vị thiếu gia phía trước là cùng đi, ta là người hầu của hắn, không phải nói chủ tớ đi
cùng cũng chỉ cần mười kim nguyên sao?
Tiếp theo truyền đến một thanh âm nhút nhát e lệ nói.