Người bị Tần Phàm dùng Thanh Long Thám Trảo bắt tới, đúng là Hỏa Dương
ban đầu ở Luyện Đan Đại Hội đã từng cùng Tần Phàm thi đấu.
Ở trên Luyện Đan Đại Hội, Tần Phàm đã biết rõ người này cuồng vọng tự đại,
không coi ai ra gì, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, vốn ở lúc Cao Cấp Thi Đấu
thấy đối phương đã thu liễm đi rất nhiều, Tần Phàm cho rằng người này là bị giáo huấn sửa lại tính tình rồi, cho nên chỉ coi người này như thiếu gia ăn chơi, tôm tép nhãi nhép, trải qua một lần giáo huấn mới biết
trời cao đất rộng.
Dù sao cuồng vọng tự đại cùng không coi ai ra
gì, thậm chí khí lượng hẹp hòi, những chuyện này cũng không thể coi là
lý do giết hắn.
Nhưng không thể tưởng được Hỏa Dương này còn là
tà tâm không thay đổi, bây giờ lại cấu kết Xích Phát Độc Thánh phát rồ
này, nhân vật có ác danh lan xa vạn dặm! Đây cũng không phải là quần là
áo lượt có thể hình dung rồi, hoàn toàn có thể bay lên đến phạm trù phản nhân loại!
Kỳ thật người như Xích Phát Độc Thánh này hẳn là
không dám xuất hiện ở hiện trường Luyện Đan Đại Hội, dù sao chỗ đó cường giả phần đông, cho dù Dịch Dung Thuật của Xích Phát Độc Thánh có cao
minh hơn nữa, cũng rất dễ dàng bị nhận ra một thân Độc công đấy.
Cho
nên Tần Phàm có thể suy đoán, nhất định là Hỏa Dương này hướng Xích Phát Độc Thánh thông báo, lão quái vật này mới có thể nghe thấy theo gió mà
đến.
Một tay bắt được Hỏa Dương có thực lực Võ Tôn trong tay, ánh mắt của Tần Phàm lạnh lùng nhìn đối phương, sát cơ đã hiện ra, mặc cho
hắn giãy dụa như thế nào, lại thủy chung cũng giãy không thoát được.
Cho tới bây giờ, cường giả thực lực Võ Tôn, Tần Phàm chỉ dựa vào lực lượng
nhục thân liền đủ để ứng phó rồi, Hỏa Dương này ở trong mắt hắn thật sự
là có chút không có ý nghĩa.
- Độc Thánh, ngươi nhanh cứu ta, đừng quên ước định giữa chúng ta! Nhanh cứu ta!
Lúc này Hỏa Dương lộ ra thập phần hoảng sợ, hắn tuyệt đối không thể tưởng
được thực lực của Tần Phàm đã cường đại đến trình độ này. Ở vừa rồi, hắn tận mắt nhìn thấy Xích Phát Độc Thánh là Bát cấp Võ Thánh bị đánh lùi!
Đã đến lúc này, hắn rốt cục cũng vô cùng rõ ràng minh bạch đến hắn cùng
với Tần Phàm chênh lệch như thế nào rồi, cũng bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy hối hận.
- Ha ha, hiện tại tiểu tử này đã mất đi giá trị lợi dụng rồi! Muốn giết cứ giết, cùng ta có quan hệ gì đâu chứ?
Mà xa xa Xích Phát Độc Thánh Từ Nguyên lơ lửng ở giữa không trung, nghe được Hỏa Dương la lên, sắc mặt lại dữ tợn cười lớn nói.
Giống như loại quái vật cơ hồ không có nhân tính như hắn, làm sao có thể sẽ
để ý sinh tử của Hỏa Dương. Hỏa Dương mang theo hắn tìm được Tần Phàm,
giá trị lợi dụng của hắn cũng đã xong. Huống chi, hắn biết rõ mình căn
bản không có khả năng ở trong tay Tần Phàm cứu người.
Thực lực
của Tần Phàm viễn siêu ngoài dự liệu của hắn, ở bên trong giao phong vừa rồi, hắn biết rõ lực lượng nhục thân của đối phương rất mạnh, chỉ cần
nhẹ nhàng sờ một cái, đoán chừng một Võ Tôn cường giả cũng sẽ phấn thân
toái cốt, hắn muốn cứu cũng không có cơ hội.
- Hỏa Dương, ngươi
đã nghe được chưa? Cùng loại người như Xích Phát Độc Thánh này giao
dịch, ngươi thật là không có thuốc nào cứu được rồi.
Vào lúc này Tần Phàm có chút thương cảm lắc đầu.
Tuy tính cách của loại người như Hỏa Dương này không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng là một gã thiên tài đan võ song tuyệt hiếm có, Tần Phàm cho
tới bây giờ cũng là nhân vật lấy chỗ bao dung mà tha cho người, bất quá
Hỏa Dương rõ ràng đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
- Xích Phát Độc Thánh, ngươi...
Thấy Từ Nguyên hoàn toàn không có ý cứu mình, lúc này Hỏa Dương lộ ra càng
thêm hoảng sợ, thậm chí sắc mặt đã như tro tàn, bất quá hắn vẫn bắt lấy
một cây cỏ cứu mạng cuối cùng nói ra:
- Tần Phàm, ngươi mau buông ta ra! Sư phụ ta chính là Dược Vương Cốc Đại trưởng lão, ta là đệ tử
sủng ái nhất của lão nhân gia hắn, ngươi không thể giết ta! Nếu không sư phụ ta cùng Dược Vương Cốc đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Vậy sao?
Sắc mặt của Tần Phàm tiếp tục lạnh lùng nhìn xem Hỏa Dương, sau đó vào lúc
này bỗng nhiên quay đầu đi, lần nữa nhìn về phía núi rừng xa xa, âm
thanh lạnh nhạt trong miệng truyền ra:
- Hỏa trưởng lão, ý của ngươi thế nào?
Nghe được thanh âm này, chỗ núi rừng xa xa, khí tức nơi đó rõ ràng truyền đến một hồi dị động.
- Tần Phàm, không thể tưởng được ngươi như vậy cũng có thể phát hiện lão phu.
Một lát sau, một bóng người chậm rãi ở giữa núi rừng hiển hiện mà ra, bay
lên giữa không trung, cùng Tần Phàm cách không nhìn nhau, trong con
ngươi lộ vẻ kiêng kị cùng thận trọng.
Đúng là Hỏa trưởng lão với
tư cách một trong Dược Vương Cốc Tam đại Cự Đầu, cũng là cánh tay trái
của Dược Vương Cốc cốc chủ. Nghe nói người này đã gia nhập Dược Vương
Cốc nhiều năm, quyền cao chức trọng, thực lực bản thân ở võ đạo cùng đan đạo rất hùng hậu, để cho người không thể coi thường.
Kỳ thật tuy biết rõ giữa núi rừng này còn cất dấu những người khác, nhưng hắn cũng
không có thể xác định là Hỏa trưởng lão này, thẳng đến thời điểm mình
muốn giết chết Hỏa Dương, chỗ tiềm ẩn của Hỏa trưởng lão truyền đến một
loại tinh thần rung động, mới khiến cho Tần Phàm xác định xuống.
Đồng thời hắn đoán chừng Hỏa trưởng lão xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ cũng
không có hảo tâm gì, chưa hẳn chủ yếu là vì đồ đệ của hắn mà đến.
- Sư phụ? Sư phụ ngài nhanh cứu ta!
Hỏa Dương chứng kiến Hỏa trưởng lão dĩ nhiên cũng xuất hiện ở nơi này, ánh
mắt tuyệt vọng không khỏi lộ ra hưng phấn, sau đó lớn tiếng nói:
- Tần Phàm, sư phụ ta đến rồi! Ngươi còn không buông ta ra, mau buông ta ra!
Hắn vốn còn muốn giãy dụa lần nữa, nhưng lúc này Tần Phàm dùng sức hoàn
toàn trói buộc chặt hắn, nên hắn không thể động đậy được một chút.
- Tiểu súc sanh, thật không ngờ đại nghịch bất đạo, dám cấu kết cùng loại người như Xích Phát Độc Thánh này, ngươi thật sự là chết không có gì
đáng tiếc!
Nghe được Hỏa Dương cầu cứu, lúc này sắc mặt của Hỏa trưởng lão cực kỳ khó coi, phẫn nộ mà trầm trọng lớn tiếng mắng.
- Ah, cái kia chính là nói Hỏa trưởng lão ngươi cũng hiểu được ta nên
giết chết Hỏa Dương rồi, ta giết hắn đi, có lẽ Dược Vương Cốc cũng sẽ
không trách ta a.