Lúc này, Đặng Quảng ở bên cạnh Tần Phàm nhẹ giọng giải thích.
- Như thế nào? Càn Minh các ngươi thoạt nhìn có vẻ không phục nên tựa hồ tìm người đến giúp đỡ?
Giang Hồng kia quét mắc liếc qua mọi người Càn Minh, sau đó cười lạnh nói:
- Bất quá, tìm một tên oắt con miệng còn hôi sữa như vậy đến giúp đỡ lấy
lại linh huyệt thì không phải có chút quá ngu ngốc hay sao?
- Hắc hắc, Minh chủ, hiện giờ Càn Minh chỉ còn lại mấy tên già yếu, không để
những lão già 7, 8 chục tuổi đột phá Võ Tôn chống gậy đến đã là không tệ rồi.
- Ha ha... Đúng vậy a, chỉ sợ tên này cũng chỉ là trẻ nít
mới tập tễnh bước vào Thánh địa không lâu, Càn Minh này cũng quá khôi
hài đi, ha ha ha. Bọn hắn quả thật là hết người rồi.
- Ai nha, ta nói a, Càn Minh người ta hiện giờ ngay cả Minh chủ và Phó minh chủ cũng đều chết đi thì một lão già yếu ớt có thể sinh tồn đến giờ cũng đã rất
không dễ dàng rồi, các ngươi cũng đừng giễu cợt người già như vậy.
- Đúng vậy a, các ngươi thật sự là không có thiện tâm a, chỉ sợ hiện giờ
Càn minh yếu ớt kia ngay cả linh huyệt linh khí 800 lần cũng không có,
bây giờ chính là đến cầu Đại Đoái Minh chúng ta cho thuê một cửa vào a,
hắc hắc.
Thành viên Đại Đoái Minh bên người Giang Hồng kia thấy
môn hộ bị phá, vốn đều cho rằng có cao thủ đến nhưng sau khi nhìn thấy
chỉ là một tên thiếu niên khoảng chừng 18 tuổi thì không khỏi cười suồng sã chế nhạo. Cũng vì Đại Đoái Minh không có người nào tham gia tranh
đoạt Viễn cổ vũ khí tại Nam Hoang nên có rất ít người có thể nhận ra Tần Phàm.
- A, Đặng Quảng, lần này các ngươi đến đây, còn phá vỡ môn hộ khiến linh khí tràn ra chính là muốn mượn Đại Đoái MInh chúng ta một cửa ra vào để các ngươi tu luyện?
Giang Hồng kia thoáng qua đại môn vỡ tan trên mặt đất, cười lạnh nói:
- Nếu tất cả Càn Minh các ngươi quỳ xuống cầu xin thì có lẽ ta sẽ cân nhắc thoáng một phát.
- Giang Hồng, lúc này đây chúng ta tới để thu hồi lại Linh huyệt thuộc về Càn Minh chúng ta. Nếu như các ngươi cần thì chúng ta cũng có thể cho
mượn cửa ra vào.
Đặng Quảng nhìn thoáng qua Tần Phàm vẫn yên lặng không nói gì ở bên cạnh, trong lòng tăng thêm dũng cảm, nhìn về phía
trước nói ra.
- Đặng Quảng, lần trước Đại Đoái Minh chúng ta đã
khoan hồng độ lượng chừa lại cho Càn Minh các ngươi một con đường sống
rồi, các ngươi lần này trở lại là muốn chết sao?
Nghe được lời Đặng Quảng nói, vẻ vui vẻ trên mặt Giang Hồng dần dần thu lại.
- Có phải là muốn chết hay không thì phải thử mới biết được.
Đặng Quảng thấy Tần Phàm vẫn không nói gì nhưng hắn vẫn cắn răng nói ra.
- Hừ, ta đếm đến ba, nếu các ngươi còn không cút đi thì xác mẹ nó định là chôn xác lại đây nhé.
Nghe lời của Đặng Quảng tựa hồ như thật sự muốn động thủ, sắc mặt Đại Đoái Minh minh chủ Giang Hồng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Mọi người Càn Minh nhìn thấy tình cảnh này, biết rõ đại chiến tùy thời đều có thể xảy ra nên cũng đều âm thầm chuẩn bị.
- Ừ, ta cũng đếm ba tiếng, nếu như các ngươi còn không cút đi thì xác mẹ nó định là chôn xác lại đây.
Ngay lúc này, dưới hào khí khẩn trương, một thanh âm nhàn nhạt nhưng bay bổng lại vang lên.
- Ha ha, nực cười, chỉ bằng vào tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này?
Nghe thanh âm này, Giang Hồng vốn khẽ giật mình, sau đó giận quá hóa cười,
nói ra. Mà những thành viên Đại Đoái Minh khác cũng tựa hồ như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, nguyên một đám đều phá lên cười suồng
sã.
- Mình chủ, hắn... Hình như hắn là Tần Phàm.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm hơi có chút chần chừ vang lên trong hàng ngũ Đại Đoái Minh.
- Tần Phàm?
Tiếng cười liền im bặt ngay lập tức.
- Hắn là Tần Phàm? Tần Phàm nào?
Giang Hồng kia nghe thấy thế, không nhịn được nhướng mày lên, sau đó nhìn về
phía tên thành viên Đại Đoái Minh vừa lên tiếng, mở miệng hỏi.
-
Chính là nhân vật mới tiến vào Chân Vũ Thánh Điện đã đến được Thần Điện
sớm nhất, cũng là người đoạt được Viễn cổ vũ khí tại Nam hoang một tháng trước...
Gã thành viên Đại Đoái Minh kia nhỏ giọng hồi đáp. Mặc
dù hắn không tới Nam hoang nhưng bốn tháng trước, hắn trùng hợp tận mắt
nhìn thấy lúc Tần Phàm đến Chân Vũ Thánh điện đã đánh Chu Diệu thành tàn phế.
- Ngươi chính là Tần Phàm, người đoạt được Vũ khí tại Nam hoang khai quật từ tay Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên một tháng trước?
Nghe xong lời thành viên Đại Đoái Minh kia nói, hai mắt hắn ngưng tụ lại, nhìn về phía Tần Phàm hỏi.
Tuy Giang Hồng chưa từng nhìn thấy qua Tần Phàm nhưng gần đây sự tích về
Tần Phàm đều lan truyền tại toàn bộ thánh địa, ngay cả hắn cũng nghe qua một ít.
- Đúng vậy, tuy không phải đoạt được từ trên tay Nhiếp
Bá Viên Cảnh Thiên nhưng Viễn cổ vũ khí tại Nam Hoang khai quật một
tháng trước đích thật ở trên tay ta, vừa rồi ta chính là dùng nó đánh vỡ cửa linh huyệt kia.
Tần Phàm nhàn nhạt nói,
sau đó khiến Vương trù đao trong cơ thể lại xuất hiện lơ lửng trên lòng
bàn tay, đao khí lập tức tung hoành.
Trên thực tế, thanh Vương
trù đao này chính là hắn khiến VIễn cổ hỏa thú lấy được mà không phải là đoạt được trên tay người khác.
- Viễn cổ vũ khí kia là đao?
Hai mắt Giang Hồng lập tức sáng lên tia sáng tham lam từ tận đáy mắt hắn.
Vũ khí hắn dùng cũng chính là đao, hơn nữa lại có tạo nghệ nhất định.
Vừa rồi nhìn thấy thanh Vương trù đao kia, tuy rằng ngoại hình thanh đao
này có chút cổ quái nhưng hắn vẫn có thể đơn giản cảm giác được đao khí
ngập trời và đủ loại bất phàm.
Mà sau khi nhìn thấy Tần Phàm tế
đao ra lần nữa, lúc này Lý Hóa, truyền nhân phi đao thế gia ở bên cạnh
cách hắn không xa không khỏi ngẩn người, vừa rồi lúc Tần Phàm phá cửa
thì tốc độ quá nhanh, hơn nữa hắn và mọi người đều chú ý về Viễn cổ vũ
khí chứ không lưu ý đến thủ pháp của Tần Phàm.
Hiện giờ nhìn kỹ
lại, hắn phát hiện thủ pháp ngự đao của Tần Phàm có chỗ tương tự với
tuyệt kỹ phi đao của Lý gia nhưng lại cao minh hơn rất nhiều. Khi Lý gia hắn phi đao thì sẽ mất đi một bộ phận uy lực nhưng hắn vẫn mẫn cảm phát hiện thủ pháp của Tần Phàm lại không có một chút khuyết điểm nào.
Bất quá, cảm giác của Lý Hóa cũng không sai, lúc Tần PHàm cảm ngộ ngự đao
chi pháp cũng tham khảo một ít phi đao chi đạo của Lý gia, bất quá vì
đại bộ phận nơi phát ra là Đao vương lệnh cho nên so với phi đao chi đạo của Lý gia thì càng hoàn thiện hơn.
- Giang minh chủ, ngươi tựa hồ rất có hứng thú với nó?
Tuy Giang Hồng che dấu ánh mắt rất khá nhưng sau khi phục dụng Thái Hợp
Luyện THể Đan thì hiện giờ các loại giác quan của Tần Phàn rất nhạy cảm, làm sao có thể không nhìn ra được.
- Hắc, ta chỉ là thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao mà hai người Nhiếp Bá Viên Thiệu lại để bảo bối lọt vào tay ngươi.
Giang Hồng ngược lại chỉ cười lạnh, nói thẳng ra. Hắn thế nào cũng thấy Tần
Phàm trước mắt niên kỷ chưa quá 20, cho dù đối phương có lợi hại như thế nào đi nữa thì có thể làm được gì khi tiến vào Chân Vũ thánh địa chưa
đầy 4 tháng?