Đan Vũ Càn Khôn

Chương 316: Chương 316: Thu một đầu. (1)




- Thiên Sí Hổ, cũng không gì hơn cái này!

Một chiêu đắc thủ, khóe miệng Tần Phàm nổi lên mỉm cười, lập tức Hỏa Vân đao trong tay huy động, sau đó cao cao giơ lên, một đao hung hăng bổ tới Thiên Sí Hổ.

Oanh!

Trường đao bí mật mang theo Liệt Diễm, mạnh mẽ trảm ở trên cổ Thiên Sí Hổ.

Rống!

Thiên Sí Hổ phát ra một tiếng đau nhức, hai cánh càng không ngừng đập mạnh, móng vuốt sắc bén cũng vào lúc này cũng thả Hỏa Vân đao của Tần Phàm ra.

Mà bởi vì vừa rồi ngọn lửa kia hòa tan khối băng trên người nó, cho nên hai cánh của nó dùng sức một cái, bỏ ra đại lượng máu tươi, rốt cục lần nữa phóng lên trời.

- Vậy mà không chết! Phòng ngự thật mạnh!

Tần Phàm có chút ngoài ý muốn, vừa rồi một kích kia của hắn có thể nói cơ hồ là đem hết toàn lực, lại trảm lên cổ Thiên Sí Hổ, nhưng Thiên Sí Hổ y nguyên còn có thể phi hành đào tẩu.

- Bất quá ngươi cho rằng có thể đào tẩu dễ dàng sao như vậy? Lúc trước ta xuống hàn đàm, là không có dễ chịu!

Tần Phàm biết rõ quái vật khổng lồ kia ăn một kích vừa rồi đã trọng thương, cho nên lúc này cần phải thừa thắng xông lên.

Vì vậy, sau lưng của hắn phun ra hai vầng sáng đỏ thắm, một đôi Chu Tước chi dực rất nhanh xuất hiện trên lưng, hai chân đạp mạnh mặt hồ, cũng bay lên trời, đuổi theo Thiên Sí Hổ kia.

Lúc này trong lòng Tần Phàm cũng là hào khí ngàn vạn, bóng mờ của Thiên Sí Hổ rốt cục biến mất hoàn toàn, hắn biết rõ hôm nay hắn đã không phải là Võ giả lúc trước, mà là Linh Vũ sư một mình đảm đương một phía! Hơn nữa là cường giả bên trong Linh Vũ sư!

Thiên Sí Hổ thì như thế nào!

Dám trêu đến ta, ta một đao chém chết!

Hai cánh chớp động, sau khi Tần Phàm đột phá đến Linh Vũ sư, đối với Chu Tước Ma chủng cũng có được lĩnh ngộ nhất định, cho nên sử dụng Chu Tước chi dực càng thêm tự nhiên, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.

Nếu như Thiên Sí Hổ là thời kỳ toàn thịnh, tốc độ phi hành của Tần Phàm nhất định là không cách nào vượt qua, nhưng hôm nay Thiên Sí Hổ bị hắn chém một đao, đã bị thương không nhẹ, tốc độ tự nhiên ảnh hưởng, hắn ngược lại là có thể miễn cưỡng theo ở phía sau.

Oanh!

Tần Phàm lần nữa vung ra một đao, đao khí cuồng bạo hóa thành một hỏa diễm đại đao, bổ tới Thiên Sí Hổ, nhưng lúc này lại để cho Thiên Sí Hổ tránh được.

- Không hổ là Thiên Sí Hổ, vương giả bên trong lục cấp yêu thú, dưới tình huống bị thương còn có thể linh hoạt tự nhiên như thế.

Hai cánh sau lưng Tần Phàm lần nữa dùng sức một cái, tốc độ nhanh hơn.

- Tiểu tử, nhanh giải quyết nó, đừng quên Thiên Sí Hổ này còn có bốn đồng bạn, nếu như đến lúc đó năm đầu Thiên Sí Hổ cùng đến, chỉ sợ ngươi trốn cũng không kịp!

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm.

Mà Cổ Mặc vừa dứt lời, bốn đầu Thiên Sí Hổ khác tựa hồ cùng Thiên Sí Hổ này có cảm ứng, ở trong rừng rậm phía xa truyền đến trận trận tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ, sau đó mấy quái vật khổng lồ dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi chạy đến.

- Lão đầu, ngươi cái mỏ quạ đen này không phải linh bình thường ah!

Trông thấy quả nhiên là bốn đầu Thiên Sí Hổ từ phương xa chạy đến, vẻ mặt Tần Phàm đau khổ truyền âm nói với Cổ Mặc.

- Năm đầu Thiên Sí Hổ này vốn một mực phối hợp ăn ý, lúc trước đuổi giết Giao Long một sừng kia cũng là cùng một chỗ hành động, chúng trong lúc đó có cảm ứng lẫn nhau cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Thanh âm của Cổ Mặc có chút nổi giận vang lên bên tai Tần Phàm:

- Đừng nói nhảm nữa! Ta thấy ngươi một là tránh về Tạo Hóa Kim Liên, hai chính là hảo hảo chiến đấu với năm con Thiên Sí Hổ!

- Ách.

Nghe thấy Cổ Mặc truyền âm, trên mặt Tần Phàm không khỏi co rúm, trong nội tâm cực nhanh tự hỏi.

Dùng tốc độ bốn con Thiên Sí Hổ từ phương xa chạy đến kia, rất nhanh sẽ tới đây, mà hắn muốn đuổi kịp Thiên Sí Hổ đã bị thương phía trước kia còn mất một chút thời gian, đừng nói là giết chết nó.

Nếu quả thật muốn cứng rắn giết chết đầu Thiên Sí Hổ này, như vậy nhất định hắn sẽ chống lại cùng bốn đầu Thiên Sí Hổ khác!

Nhớ tới tốc độ biến thái của Thiên Sí Hổ, tăng thêm nanh vuốt vô cùng sắc bén cùng trời sinh thần lực, hắn tự định giá mình tối đa chỉ có thể chống lại hai đầu còn có một chút phần thắng, nếu như bốn đầu cùng tới, hắn nhất định là chết chắc!

Mặc dù hắn đối với khí lực của mình cũng có được tự tin nhất định, nhưng nhớ tới Giao Long một sừng kia cũng chết dưới nanh vuốt của chúng, hắn vẫn là cảm giác được kiêng kị không thôi.

Vừa rồi hắn cũng thử qua sức mạnh cùng con Thiên Sí Hổ kia, cái kia chính là quyết không kém mình, bởi vì trời sinh thần lực cùng mình đồng da sắt, vốn chính là ưu thế của đại bộ phận yêu thú.

- Vẫn là trước tránh một chút a.

Trong nội tâm Tần Phàm thầm suy nghĩ nói:

- Quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi ngày sau thực lực của ta lại đề thăng một ít rồi trở về tìm chúng tính sổ cũng không muộn.

Nghĩ đến tận đây, Tần Phàm xoay người một cái, liền khống chế hai cánh chạy tới Tạo Hóa Kim Liên.

- Như thế nào? Tiểu tử, như vậy liền buông tha rồi hả?

Lúc này thanh âm nghiền ngẫm của Cổ Mặc truyền đến bên tai:

- Ngươi không phải nói muốn bắt bọn nó làm tọa kỵ sao?

- Hiện tại ta đối với thực lực của mình vẫn là rất tinh tường, muốn giết chết một con vẫn có thể làm được, nhưng nếu muốn bắt hết bọn chúng làm sủng vật, cái kia đoán chừng bọn hắn cận kề cái chết cũng không theo a.

Tần Phàm bình tĩnh đáp, tuy hắn tự tin nhưng không tự đại, đối với thực lực của mình rất rõ ràng.

- Hắc hắc, ngươi nói không sai, dùng thực lực của ngươi, kỳ thật nhiều lắm là có thể cùng một đầu Thiên Sí Hổ bất phân thắng bại, vừa rồi ngươi là lợi dụng nó không kịp đề phòng, hơn nữa chiếm hết ưu thế mới bị thương được Thiên Sí Hổ, cho nên chúng đối với thực lực của ngươi còn không có tán thành.

- Nói cách khác cho dù ngươi có thể miễn cưỡng giết chết chúng, nhưng không phải dùng thực lực tuyệt đối chinh phục chúng, muốn chúng nó trở thành tọa kỵ của ngươi còn là không thể nào.

Thanh âm của Cổ Mặc nói ra lần nữa.

- Muốn thực lực tuyệt đối chinh phục bọn nó, ta đoán chừng chờ ta đạt tới Linh Vũ sư ngũ lục cấp, sẽ có thể làm được rồi.

Trong nội tâm Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.

- Hống hống hống…

Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy sau lưng truyền đến một hồi tiếng xé gió bén nhọn, quay lại xem xét, lại phát hiện đầu Thiên Sí Hổ đã bị thương đào tẩu kia, bởi vì viện thủ đuổi tới, trái lại đuổi giết Tần Phàm.

- Đừng cho là ta thật sự không dám giết ngươi!

Nhìn nanh vuốt sắc bén đánh úp lại sau lưng kia, Tần Phàm cũng không khỏi có vài phần nộ khí, cắn răng một cái, Hỏa Vân đao trong tay quét ngang một đao!

Phanh!

Hỏa Vân đao cùng móng vuốt cực lớn của Thiên Sí Hổ đụng lại với nhau, lập tức một cổ sức lực từ chuôi đao truyền đến, nhưng thân hình Tần Phàm mượn cổ lực lượng này lóe lên, hai cánh sau lưng đập mạnh một cái, mượn lực bay đến trên đầu Thiên Sí Hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.