Nếu Tần Phàm là ngã xuống, là Nam Phong Thành ngã xuống.
Lại một
lần nữa có không ít người liều lĩnh hướng về địa phương Tần Phàm cùng
Độc Giác Giao Long kia giao chiến phóng đi, tựa hồ muốn dùng năng lực
cuối cùng của mình đi cải biến kết quả này.
- Tiểu Phàm!
Tần Hồng nhìn đến một khắc Hàn Băng kia muốn đáp xuống trên người Tần Phàm
thì quá sợ hãi, phảng phất giống như là bỗng nhiên già đi mười mấy tuổi, trong lòng có một loại đồ vật muốn nghiền nát.
Tận mắt thấy con của mình đã trở thành Võ Tôn
không đến hai mươi tuổi, vinh quang ngàn vạn, lão hoài trấn an, nhưng
cũng ở trong thời gian thật ngắn, chứng kiến con của mình gặp phải sinh
tử, loại đả kích kia lại để cho hắn cơ hồ không tiếp thụ được.
- Xú tiểu tử, ngươi điên rồi!
Dù là Cổ Mặc sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cũng không khỏi được tức
giận quát to, hắn dốc sức liều mạng cũng chỉ muốn thoát khỏi Đại Địa Bạo Hùng kia ngăn trở, lướt qua đi giải cứu Tần Phàm.
Người đệ tử
này chính là hắn bình sinh đắc ý nhất, hắn và Tần Phàm có thể nói là bạn vong niên, từ khi bắt đầu ám đấu đến không đánh không tương giao, đến
giúp nhau dựa vào, hơn một ngàn ngày đêm bọn hắn cùng một chỗ ở chung,
loại cảm tình này chỉ có hai người hắn và Tần Phàm mới hiểu rõ!
Giờ khắc này trong nội tâm Cổ Mặc suy nghĩ là, coi như mình thiêu đốt linh hồn cũng không thể để Tần Phàm cứ như vậy chết đi!
Nhân vật như vậy nên sáng tạo Thần Thoại thuộc về hắn!
Tuyệt đối không thể ở thời điểm này chết đi được!
Hắc Hỏa Võ Thánh khi còn sống bị đại lục lan truyền là quái gở vô tình kia, ở thời khắc này lại cắn răng, hai mắt đỏ bừng, toàn thân sát khí lẫm
lẫm, liều mạng bị thương nặng thậm chí linh hồn tiêu tán, hắn muốn lần
nữa thiêu đốt linh phách của mình!
Chính là vì thiếu niên áo xanh kia!
- Tất cả mọi người không được qua đây!
Mà vào lúc này, Tần Phàm nhìn như đã hoàn toàn bị băng hàn chi khí của Độc Giác Giao Long phát ra bao phủ cùng đóng băng, lại bỗng nhiên ở giữa
không trung truyền đến thanh âm.
Tất cả mọi người không khỏi trì trệ.
Sau một khắc.
Oanh!
Tiếng vang cực lớn bỗng nhiên từ trên bầu trời truyền đến, kinh chấn Thiên
Địa, loại cảm giác kia chấn đến trong lòng tất cả mọi người không khỏi
mãnh liệt nhảy lên! Tất cả mọi người đột nhiên nhìn lại lên trời không.
Mà trên bầu trời, Tần Phàm triệt hồi vòng bảo hộ của mình, nhưng ngay tại
thời điểm này, hắn lập tức hiển lộ ra bản thể cánh tay Kỳ Lân!
Cánh tay Kỳ Lân chính là Thủy nguyên Ma chủng, đối với Thủy hệ nguyên khí
đồng dạng có khống chế chi lực rất mạnh, hơn nữa trên thực tế, bởi vì
Kỳ Lân ma chủng này là Tần Phàm đạt được sớm nhất, cho nên cảm ngộ của
hắn đối với Thủy nguyên Ma chủng thật ra là tối đa nhất!
Cũng ngay một khắc gặp phải tuyệt cảnh vừa rồi kia, hắn cảm thấy trong cánh tay Kỳ Lân truyền đến chấn động huyền diệu!
Mặc dù biết bỗng nhiên triệt hồi phòng hộ như vậy sẽ mang đến cho hắn nguy
hiểm rất lớn, nhưng hắn thật sự xem không được mọi người vì mình mà hi
sinh như vậy, cho nên cuối cùng hắn mới quyết định buông tay đánh cược
một lần!
Soàn soạt!
Băng hàn chi khí kia đã bắt đầu gần
sát đến thân thể Tần Phàm, vào lúc này hắn đã bắt đầu cảm nhận được một
loại Cực Hàn xâm nhập thể nội, tựa hồ qua một phần nửa khắc, thân thể
của hắn sẽ bị đóng băng hoàn toàn vậy!
Tình huống đã đến trong nháy mắt này, có thể nói là phi thường nguy cấp!
Tần Phàm biết rõ nếu mình thật sự bị đóng băng hoàn toàn, coi như là dùng
khí lực vô cùng cường hãn kia, thân thể cũng sẽ vỡ tan, nội mạch bị hao
tổn, rất nhiều tình huống không xong, mà ở dưới tình huống kia, hắn là
không thể nào tiếp tục kiên trì chiến đấu, cuối cùng nhất hắn cũng chỉ
có một con đường chết.
- Phá cho ta!
Mà vào lúc này, Tần
Phàm cắn chặt răng, dốc sức liều mạng thúc dục lấy cánh tay Kỳ Lân, muốn đem băng hàn chi khí tuôn vào cơ thể kia hóa cho mình dùng, sau đó lại
đồng hóa lên nguyên khí trong người, dùng để mở ra một cái lối đi.
Thời gian từng chút một đi qua, rốt cục Tần Phàm chậm rãi nắm giữ một điểm
Thủy nguyên khí, ở bên trong cánh tay Kỳ Lân phảng phất như có một đầu
Viễn Cổ Kỳ Lân cực lớn đập ra, bắt đầu thôn phệ băng hàn chi khí bốn
phía.
Độc Giác Giao Long cũng là trời sinh dị chủng, đối với Thủy nguyên khí này có năng lực khống chế đặc thù, nó rất nhanh cũng phát
hiện nhân loại bị mình đóng băng kia có dị thường, ngược lại càng phát
ra một tiếng gào thét cực lớn, tiếp tục thôi động Thủy nguyên khí lạnh
như băng bổ nhào qua càng thêm mãnh liệt, muốn đập chết hư ảnh Thủy Kỳ
Lân kia.
Mà đám người bên dưới kỳ thật cũng thấy không rõ lắm đủ
loại mê hoặc ở trong chiến đấu đó, bọn hắn chỉ thấy ở giữa không trung
tựa hồ đã lập tức trở thành một đầu Trường Giang mãnh liệt! Sóng nước
lao nhanh gào thét lăn lộn, tựa hồ muốn đánh ra phía chân trời!
Rầm rầm…
Bọn hắn nhìn thấy có một đầu thủy quái cực lớn ở trên sông hư không, kinh
đào đập sóng, giống như thác nước đổ xuống, như là Ngân Xuyên, trút
xuống mà xuống, thậm chí tạo thành một cái thủy đàm không nhỏ ở dưới mặt đất.
Bành trướng mãnh liệt, Thiên Địa rung chuyển!
Trông thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi trong khoảng thời gian ngắn sợ ngây người.
Mà cơ hồ tất cả yêu thú sợ hãi mà phủ phục trên mặt đất, cái loại khí
tức dị thú cường đại này, có lẽ là đến từ yêu thú Độc Giác Giao Long
kia, có lẽ là đến từ sinh vật không biết bên trong dòng sông kia!
Tóm lại, ở dưới khí tức mãnh liệt kia, tất cả yêu thú không dám có nửa phần dị động!
Nếu lúc này có người kịp phản ứng, trực tiếp tiến hành tàn sát đối với
những yêu thú này, nhất định là không tốn chút sức! Bất quá đáng tiếc
nhìn xem một màn này, cơ hồ tất cả thủ vệ thành cũng không khỏi ngừng
động tác, chỉ có số ít tâm trí kiên định đang giết chóc yêu thú, nhưng
vì số lượng của bọn họ quá ít, lấy được thành quả chiến đấu thập phần có hạn.
- Ô ô…
Sau một khắc, làm cho người càng thêm khiếp
sợ chính là, ngay cả đầu thất cấp yêu thú Đại Địa Bạo Hùng kia, vậy mà vào lúc này trong miệng cũng phát ra một hồi thanh âm sợ hãi, thân thể
khổng lồ kia vậy mà có chút phát run!
- Chỗ đó đến tột cùng là tình huống như thế nào?
Chứng kiến trận cường giả chiến đấu chính thức này, trong nội tâm mọi người
càng là rung động, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, nhưng lo lắng đối
với Tần Phàm còn không có hoàn toàn đánh tan.
Chỉ cần Tần Phàm vẫn chưa hoàn toàn thoát ly đi ra, bọn hắn sẽ không thể yên tâm.
Đặc biệt là Tần Hồng, còn có các vị trưởng lão Nam Phong Tần gia, lúc này
là nhất lo lắng đấy, đều nắm nắm đấm thật chặc, vốn bọn hắn bởi vì tuổi
cùng lịch duyệt, là có thể trước kịp phản ứng, nhưng bọn hắn bởi vì cũng thập phần lo lắng tình huống của Tần Phàm, cho nên tất cả đều ngừng
tay.
Bóng người thanh sắc ở giữa không trung kia, chính là vinh
quang cùng hi vọng tương lai của cả Nam Phong Tần gia, không để cho mất
đi được.