Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1317: Chương 1317: Tiếp ngươi một chiêu




Bất quá hắn cũng không phải là không có cơ hội đào tẩu, nếu ở thời điểm cái thanh âm kia truyền đến hắn toàn lực triển khai tốc độ thân pháp, đại khái có thể rất nhanh chạy trốn tới một cái lối đi khác. Nhưng mà hắn không có làm như vậy, bởi vì cho dù hắn đi rồi, Tiểu Chiến còn có thể ở lại trong thạch thất kia.

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi thật là lớn mật mà!

Bóng người bá đạo cách Tần Phàm ước chừng hơn 10m ngừng lại, trên mặt lộ ra một vòng trêu tức cười lạnh nói:

- Ta ở bên kia phong tỏa thông đạo, ngươi cũng dám vụng trộm ở chỗ này đánh cắp thành quả!

- Trước khi các ngươi còn chưa tới, ta đã ở chỗ này rồi.

Tần Phàm nói ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía nam tử bá đạo trước mắt kia, từ thanh âm của đối phương hắn có thể phân biệt ra được người này hẳn là vừa rồi hai chưởng đánh bại Tàng Thiên Long, Bạch Mông Thành Tân gia Tân Vô Kỵ.

Một ngũ kiếp Bán Thần!

- Ồ?

Tân Vô Kỵ đối với Tần Phàm lúc này tỉnh táo cảm giác có chút ngoài ý muốn, theo đạo lý ở trong Nguyên Giới lĩnh vực của mình, cho dù tam kiếp Bán Thần, tứ kiếp Bán Thần cũng không thể bảo trì thong dong như vậy, còn đối phương thậm chí không phải Bán Thần cường giả.

- Có ý tứ, gần kề chỉ là Cửu cấp Võ Thánh chi cảnh dĩ nhiên cũng làm dám đối với Tân Vô Kỵ ta nói chuyện như vậy, ngươi so với rất nhiều cái gọi là thiên tài muốn tốt hơn rất nhiều.

Sau đó hắn lại nhìn xem Tần Phàm, khẽ cười nói.

Ánh mắt sắc bén như đao kiếm kia đảo qua, muốn làm cho Tần Phàm xuất hiện khẩn trương cùng vẻ sợ hãi, cũng không có thành công.

Lúc này tuy Tần Phàm cảm giác được khí cơ đều hoàn toàn bị phong tỏa, nhưng mà vẫn sừng sững như là một ngọn núi trầm ổn, trải qua gió táp mưa sa hắn vẫn là ngật đứng không ngã, thậm chí ngay cả lông mày cũng không có nhíu một cái.

Mà cũng vào lúc này, Tiểu Chiến trong thạch thất đã đem tất cả yêu khí thôn phệ hoàn tất, thân thể tựa hồ đột nhiên phồng lớn lên vài phần, gai nhọn vốn là màu Tử Kim sắc, dĩ nhiên bắt đầu thời gian dần qua lột xác có chút trong suốt.

- Lão đại, thế nào rồi?

Nó lúc này có cảm ứng, lập tức từ trong thạch thất nhảy ra ngoài hỏi, sau đó chậm rãi quay đầu đi nhìn về phía Tân Vô Kỵ kia, tựa hồ đối với chuyện đã xảy ra vừa rồi mờ mịt không biết.

- Lại có một con yêu thú?

Chứng kiến Tiểu Chiến bỗng nhiên xuất hiện, Tân Vô Kỵ kia rõ ràng cho thấy nao nao, thậm chí trong lòng cũng có chút khiếp sợ. Hắn không thể tưởng được dùng thực lực ngũ kiếp Bán Thần của mình, không chỉ có ở mới vừa rồi không có cảm giác được khí tức của Tần Phàm. Hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy còn có một con yêu thú cũng không biết.

- Một người một heo? Thiếu chủ, người này là Tần Phàm đã lấy được Bạch Hổ châu!

Cũng vừa mới trông thấy Tiểu Chiến từ trong thạch thất đi ra, những người khác của Bạch Mông Thành Tân gia cũng chạy tới, một người trong đó liếc mắt liền nhận ra được Tần Phàm, vội vàng chấn kinh nói.

- Tần Phàm? Ha ha, ta nói là ai, nguyên lai là tiểu tử từng ở trong tay tên Minh Hiển kia đào thoát qua!

Con mắt của Tân Vô Kỵ sáng ngời, sau đó hắn ngửa mặt lên trời cười to một tiếng nói:

- Tốt, thực lực tên Minh Hiển kia so với ta cũng không biết chênh lệch bao nhiêu, tuy không biết ngươi là như thế nào làm được, nhưng ngươi có thể ở trong tay của hắn mang theo Bạch Hổ châu đào tẩu, nói rõ tiểu tử ngươi hoàn toàn chính xác rất không tồi!

Có lẽ là Minh Hiển kia phong tỏa tin tức, cho nên cũng không có người nào biết rõ Tần Phàm còn có một sư phụ. Dù sao người phía trước bởi vì chuyện này mà mất một tay, trong nội tâm đối với Tần Phàm đã có oán hận, khẳng định muốn để cho những người không biết chân tướng kia tiếp tục đuổi giết Tần Phàm.

- Tân thiếu gia khen trật rồi, bất quá là vận khí tốt mà thôi.

Tần Phàm biết rõ mình có thể ở trên tay Minh Hiển đào tẩu, kỳ thật toàn bộ là vì Cổ Mặc ra tay, bất quá vào lúc đó hắn tự nhiên sẽ không giải thích thêm.

- Vận khí tốt sao? Ha ha, không biết hôm nay ngươi còn có vận khí tốt như vậy hay không?

Tân Vô Kỵ trên mặt xuất hiện một tia nghiền ngẫm thần sắc nói ra.

- Tân thiếu gia, kỳ thật chúng ta ở trong gian thạch thất này cũng không có được cái gì, bên trong bất quá là một đống Yêu Tinh Hạch nghiền nát mà thôi. Bên trong Thượng Cổ di chỉ này còn có không ít bí tàng. Các hạ cần gì phải ở trên người của ta lãng phí thời gian chứ? Nếu như hôm nay ngươi có thế để cho chúng ta bình yên ly khai, cái ân tình này Tần Phàm ta sẽ nhớ kỹ.

Lúc này lông mày của Tần Phàm cũng không khỏi nhíu một cái nói ra, kỳ thật hắn thật sự không muốn vào lúc này cùng ngũ kiếp Bán Thần khởi lên tranh chấp, dù sao cái này có chút vượt qua trong phạm vi thừa nhận của thực lực hắn bây giờ.

- Ha ha, ở trên người của ngươi lãng phí thời gian? Xem ra ngươi thật sự là rất có tự tin? Đối phó ngươi một Cửu cấp Võ Thánh, ta cần dùng bao nhiêu thời gian? Chỉ sợ ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng tiếp bất trụ a!

Nghe vậy, Tân Vô Kỵ kia lạnh lùng cười to nói.

- Này uy uy, ngươi cái này tên là Thiếu chủ đúng không? Ngươi đừng quên còn có Tiểu Chiến đại gia ta ở đây? Ta khuyên ngươi vẫn là đừng xem thường chúng ta, ngươi để cho ta cùng lão đại đi trước, đối với tất cả mọi người mới có lợi.

Lúc này Tiểu Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu lên không phục nói.

- Tiểu Chiến, ngươi trước đừng nói chuyện.

Tần Phàm ngăn Tiểu Chiến lại, sau đó đi về phía trước bước ra một bước nhìn xem Tân Vô Kỵ, trầm giọng nói:

- Nếu như ta tiếp được một chiêu của Tân thiếu gia ngươi thì sao?

- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Một Cửu cấp Võ Thánh nho nhỏ cũng muốn giao thủ cùng cùng thiếu gia nhà ta? Tân Như Ba ta cũng có thể giải quyết ngươi rồi!

Nghe được Tần Phàm khiêu chiến, Tân Vô Kỵ còn chưa nói, một gã tứ kiếp Bán Thần ở bên cạnh hắn cũng đã mở lời quát.

- Ngươi lui ra.

Nhưng trên mặt Tân Vô Kỵ lại xuất hiện một chút hứng thú, hắn khoát tay áo đối với thủ hạ nói ra, sau đó quay đầu nhìn xem Tần Phàm:

- Tốt, ngươi rất có can đảm, xem ra ngươi có thể ở trong tay Minh Hiển đào tẩu, đích thật là có một ít thực lực.

- Ta chỉ hỏi Tân thiếu gia một câu, nếu như ta tiếp nhận được một chiêu của Tân thiếu gia ngươi, có thể để cho ta ly khai hay không.

Tần Phàm hếch thân thể, trong miệng trầm giọng nói ra. Theo tác phong vừa rồi của Tân Vô Kỵ xem ra, hắn đã biết tính cách đối phương, dứt khoát cầm chặt lấy điểm này không phóng.

- Phép khích tướng sao?

Nghe vậy, trên mặt Tân Vô Kỵ xuất hiện một tia trêu tức, nhưng sau đó lại y nguyên vô cùng khí phách nói:

- Bất quá lúc này đây ta tiếp nhận khích tướng của ngươi! Chỉ là, một chiêu này ta sẽ không lưu tình. Nếu như ngươi nghĩ ta cũng giống như Minh Hiển thì sai rồi, ngũ kiếp Bán Thần ngay cả hai chiêu của ta cũng tiếp không được, tứ kiếp Bán Thần mới có thể miễn cưỡng tiếp được ta một chiêu, ngươi một Cửu cấp Võ Thánh không có bất kỳ cơ hội nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.