Nghe được chung quanh có chút ầm ĩ, Tần Phàm hơi có chút không vui mà
nhẹ nhàng nhìn lướt qua đại sảnh trên tầng ba Minh Nguyệt Lâu, tuy hắn
là vô ý, nhưng lập tức toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh trở lại, thậm chí
tất cả mọi người đại khí cũng không dám ra ngoài.
Tần Phàm thu
hồi ánh mắt, một lát sau, tất cả khách nhân ở tầng ba rốt cục nhịn không được hào khí áp lực kia, bắt đầu nhao nhao rời đi, cho đến toàn bộ đại
sảnh tầng ba chỉ còn lại một người Tần Phàm.
- Cái này là cảm giác của Võ Tôn sao?
Tần Phàm ngửa đầu uống xong rượu nóng trong bình, lại một lần nữa cảm nhận được một loại cô tịch nhàn nhạt kia.
Võ Tôn, võ đạo tôn sư, cường đại mà cô độc.
Trải qua phong ba nhỏ vừa rồi, Tần Phàm cảm giác hơi chút hư mất chút ít hào hứng, trăng sáng trước mắt, nhưng rượu ngon cũng đã uống không ra hương vị gì rồi.
Lại uống hai ba chén, càng là cảm giác đần độn, hứng thú thiếu đi.
Bởi vì vừa rồi có rất nhiều người nhận ra Tần Phàm, Tần Phàm biết rõ tin
tức mình xuất hiện ở Lạc thành sợ là rất nhanh sẽ truyền ra, lại thấy Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn lâu như vậy vẫn chưa có người nào đến, hắnliền buông
tha cho tiếp tục chờ đợi.
Dù sao Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn này đã dời
đi Huyết Đô tương đối xa xôi, Huyết Đô kia cùng Nam Phong Thành lân cận
Vân Châu, nhưng cùng Lạc thành này lại cách khá xa, có lẽ ở bên cạnh
không có an bài quá nhiều người cũng nói không chừng.
Hơn nữa,
Tần Phàm lưu dấu hiệu là ở phụ cận Minh Nguyệt Lâu, hiện tại đã vào đêm, ở thời điểm này chưa chắc sẽ có người Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn đi qua nơi
này.
Vì vậy, Tần Phàm
vén màn, sau đó để lại một phong thư. Trong tín thư này Tần Phàm viết
xuống một ít tình hình gần đây của Thái Hiên, còn có các loại ân cần
thăm hỏi một chút đối với Thái Dao, giao cho tiểu nhị của Minh Nguyệt
Lâu, bảo hắn ở lần sau thời điểm Thái Dao đến giao cho nàng.
Làm xong hết thảy, Tần Phàm liền rời khỏi Minh Nguyệt lâu.
Kỳ thật hắn cũng không muốn ở Lạc thành này gây nhiều phiền toái, cộng
thêm trong nội tâm hắn vẫn là thập phần lo lắng tình trạng của Nam Phong Thành, ngay vừa rồi lúc hắn đối với Thái Dao viết xuống hai chữ "trân
trọng", hắn liền quyết định không hề dừng lại trong thành thị này.
Thừa dịp ánh trăng sáng ngời, Tần Phàm đi ra cửa thành, đi ra thành thị mang cho mình rất nhiều cảm thụ này.
Vốn chậm rãi đi tới, mà theo thành thị cổ xưa sau lưng càng ngày càng xa
kia, Tần Phàm dứt khoát thi triển Chu Tước chi dực bay lên trời.
Vạn dặm trăng sáng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng lờ mờ dưới ánh
trăng kia, thu hồi một điểm lưu luyến trong lòng, hai cánh mở ra, liền
trực tiếp vỗ cánh hướng về phương hướng Vân Châu.
Sau khi Tần
Phàm trở thành Võ Tôn, đối với sử dụng Chu Tước chi dực phi hành liền dễ dàng hơn rất nhiều, không chỉ có tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất
nhiều, hơn nữa liên tục phi hành mấy canh giờ cũng không có vấn đề quá
lớn.
Từ Lạc thành đến thủ phủ Vân Châu Nguyên Thành, nếu là chạy
đi trên mặt đất, coi như là dùng tốc độ Võ Tôn, Tần Phàm ít nhất cũng
phải tiêu tốn hai ba ngày thời gian.
Mà phi hành ở trên bầu trời, chỉ là một đêm, ngày hôm sau thời điểm mặt trời mọc, Tần Phàm đã thấy
được thành thị quen thuộc kia.
Tòa thành nà chính là thủ phủ Vân
Châu, tuy so sánh với Lạc thành Càn Kinh thì kém đi một tí, nhưng mà bên trong toàn bộ Vân Châu chính là thành thị phồn hoa nhất.
Bên
trong Nguyên Thành vốn có một Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia Nguyên Thành Hậu
gia, nhưng bởi vì trước đó lần Triêu Thánh bảo vệ phẩm thất bại, biến
thành Lục phẩm gia tộc, ở cả Vân Châu, lúc này thay đổi là Nam Phong
Thành Nam Phong Tần gia là gia tộc thượng phẩm duy nhất.
Khả năng cũng là bởi vì cái duyên cớ này, sau khi Tần Phàm trở lại tòa thành thị này, phát hiện Nguyên Thành tựa hồ không có phồn hoa như một năm trước
rồi.
Bất quá đáng được ăn mừng chính là, trên đường cái trật tự
nếu so với Tần Phàm lần đầu tới Thánh kinh đi qua thì lộ ra tốt lên rất
nhiều.
- Ồ? Xuân Hòa Đường?
Đang đi tới, bỗng nhiên Tần
Phàm ở trên đường cái Nguyên Thành phát hiện sản nghiệp thuộc về Nam
Phong Tần gia, Xuân Hòa Đường này nguyên lai là mở tại mấy thành trấn
phụ cận Nam Phong Thành mà thôi, nhưng không thể tưởng được một năm qua
đi, lại chạy đến trong thủ phủ Vân Châu Nguyên Thành rồi.
Bất quá ngẫm lại Tần Phàm cũng thấy bình thường, dù sao ở một năm trước hắn
tham gia khảo hạch Chân Vũ thế gia thăng phẩm thông qua được, Nam Phong
Tần gia đã thuận lý thành chương trở thành Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia,
thực lực cùng địa vị cũng là đề cao trên phạm vi lớn.
Bởi vì ban
thưởng Triêu Thánh, cộng thêm một lần đan dược đấu giá hội, vốn liếng
của Nam Phong Tần gia cũng coi như hùng hậu thêm không ít, tăng thêm Tần Phàm lưu lại một ít đan dược, còn có kỹ thuật luyện dược tương đối
nguyên vẹn, nhất định có thể để Luyện Dược Đường trong gia tộc đề cao
thật lớn, sinh ý của gia tộc tự nhiên cũng càng làm càng lớn rồi.
Hơn nữa chỉ cần Càn Kinh Tần gia kia không dám quang minh chính đại phá hư, muốn chèn ép cũng không dễ dàng, cho nên Nam Phong Tần gia cuối cùng tự nhiên vẫn là phát triển đi lên.
Tại Nguyên Thành nhìn thấy sinh ý của gia tộc mình, biết rõ gia tộc qua một năm này phát triển rất tốt,
Tần Phàm vẫn là cảm thấy thập phần an ủi.
Vì vậy, Tần Phàm mỉm
cười đi đến Xuân Hòa Đường kia, hắn cũng muốn nhìn một chút trong Xuân
Hòa Đường bán ra luyện dược, phải chăng phẩm chất so với một năm trước
tốt lên rất nhiều.
Hắn ở phương diện này là người trong nghề, chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể biết.
- Đoàn... trưởng...
Tần Phàm còn không có tới gần, thủ vệ ở cửa Xuân Hòa Đường liền nhận ra hắn, mặt mang kích động kêu lên.
Sự tình Tần Phàm là đoàn trưởng của Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn cơ bản là tất cả
đoàn viên đều biết rõ, hơn nữa sự tích truyền kỳ của hắn càng với tư
cách là giáo điều dạy bảo tất cả đoàn viên, cơ hồ từng thành viên mạo
hiểm đoàn đối với hắn đều là sùng bái có thừa.
- Ah, ngươi là thành viên mạo hiểm đoàn?
Tần Phàm mở miệng hỏi, đối phương gọi hắn đoàn trưởng. hắn cũng đã biết rõ
người nọ là thành viên của Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn, hắn hỏi như vậy thật ra là muốn hỏi đối phương tại sao lại ở chỗ này mà thôi.
- Bởi vì
Giang đoàn trưởng lo lắng có người sẽ phá hư sản nghiệp Nam Phong Tần
gia chúng ta, cho nên tạm thời co rút mạo hiểm đoàn lại, cũng phân ra bộ phận thành viên mạo hiểm đoàn hiệp trợ đóng ở tất cả sản nghiệp của gia tộc.
Thành viên mạo hiểm đoàn kia khẽ dựa gần vào Tần Phàm, liền lập tức phục trên mặt đất đáp, bởi vì trực giác của hắn cảm giác được
trên người Tần Phàm truyền đến uy áp cường đại, để cho hắn không dám
đứng dậy.
- Giang đoàn trưởng? Giang Phong sao?
Tần Phàm
nhớ lại Cung Tiễn Thủ lãnh khốc kia, lúc trước hắn là bảo Giang Phong đi hiệp trợ Trần Kỳ, cũng không phải để hắn đi thay thế vị trí đại lý đoàn trưởng, vì vậy hắn không khỏi hỏi:
- Trần Kỳ đâu?