Tần Phàm cầm thanh Trù Đao kia, giơ cao khỏi đỉnh đầu, tùy tiện quơ vài
cái, sau đó nghe thấy trận trận tiếng xé gió, khí lưu nóng bỏng bị kéo
căng, nham thạch nóng chảy chung quanh vào lúc này cũng theo đó chấn
động, vậy mà mãnh liệt quay cuồng gào lên, càng không ngừng đánh ra bên
cạnh bờ, khí tức lửa nóng vẩy ra bốn phía, tựa hồ muốn tùy thời rơi
xuống đáy hồ.
Vốn vừa rồi mọi người trên bờ nghe thấy những tiếng nổ kỳ dị kia, còn muốn tới gần xem xét, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này,
lập tức bị thanh thế kia làm cho sợ tới mức lui trở về lần nữa.
- Thanh đao này tựa hồ còn có một chút Huyền Cơ.
Tuy vừa rồi thanh đao này biểu hiện ra ngoài uy lực cũng không yếu, nhưng
Tần Phàm luôn cảm giác được có chút cảm giác "lực bất tòng tâm", tựa hồ
tính năng của cây đao này còn không có phát huy được vô cùng tinh tế.
- Được rồi, hôm nay nếu như thanh đao này đã rơi vào trên tay của ta, về sau lại chậm rãi hiểu thấu đáo cũng được.
Nghĩ một lát, Tần Phàm lắc đầu, buông tha cho ở dưới hoàn cảnh như vậy đa tưởng.
Sau đó hai mắt hắn ngưng tụ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Viễn Cổ
Hỏa Thú cực lớn phủ phục ở trước mắt kia, nó đã từng là Thủ Hộ Thú của
Viễn Cổ thần đao, hôm nay đao đã rơi vào trong tay Tần Phàm, số mệnh của nó liền tính toán đã xong.
Hỏa Thú kia trông thấy Tần Phàm đột
nhiên nhìn về phía mình, tựa hồ là đột nhiên đã minh bạch cái gì, lập
tức sợ tới mức thập phần nhân tính hóa mà dập đầu tại chỗ cầu xin tha
thứ, tựa hồ đối với thanh vũ khí kia thập phần sợ hãi.
Tần Phàm
trông thấy bộ dáng con Hỏa Thú này đáng thương như vậy, trong nội tâm
chợt nhớ tới con Hồng Mục Chiến Trư lúc trước kia, ánh mắt này thật là
độc nhất vô nhị, chỉ là hình thể con Hỏa Thú này lộ ra lớn hơn rất
nhiều, so sánh với Hồng Mục Chiến Trư kia thì ít đi một chút đáng yêu,
nhiều hơn một tí bưu hãn.
- Lúc này đây liền thả ngươi một mạng, bất quá từ nay về sau, ngươi phải ở bên cạnh ta.
Vào lúc này Tần Phàm nhàn nhạt nói, sau đó triệu hoán Tạo Hóa Kim Liên ra,
thu con Viễn Cổ Hỏa Thú này vào trong không gian kim liên.
Thực
lực của con Viễn Cổ Hỏa Thú này thập phần không tệ, thậm chí còn vượt
qua đầu đại Thiên Sí Hổ mà lúc trước hắn thu phục chiếm được kia. Tần
Phàm ý định lưu nó với tư cách làm thủ hạ.
Mặc dù Viễn Cổ Hỏa Thú kia có chút không tình nguyện, nhưng lúc này khí tức Ma chủng cùng vũ
khí Viễn Cổ ở trên người Tần Phàm kia đa trọng uy áp, hơn nữa bản thân
nó đã bị trọng thương, nên phản kháng không được nữa.
Lúc trước
bởi vì nham thạch nóng chảy kia dẫn phát đủ loại thanh thế nguy hiểm,
cho nên không người nào dám tới gần bên hồ, bởi vậy cũng không có ai
biết chuyện gì xảy ra ở dưới đáy hồ.
Sau khi thu Viễn Cổ Hỏa Thú
vào trong kim liên, Tần Phàm liền nhanh chóng thu hồi Tạo Hóa Kim Liên
vào trong cơ thể. Đến hôm nay ngoại trừ Càn Kinh Tần gia Võ Tôn Tần Húc
biết ra, còn không có người khác biết rõ, mà Tần Húc ở trước khi Tần
Phàm tiến vào Chân Vũ thánh địa vẫn còn trong hôn mê, nói cách khác tin
tức này cũng không có nói cho Tần Hạo Dương, cho nên Tần Tinh Hà là sẽ
không biết.
Tần Phàm không muốn đơn giản bại lộ.
Sau đó
hắn lần nữa nhìn lấy thanh “Dao phay” có chút kỳ dị trong tay, trong
lòng hơi trầm ngâm, sau đó ngón tay nhẹ nhàng lau sát qua trên thân đao, lập tức, hắn cảm thấy trên thân đao này truyền đến một hồi rung rung.
PHỐC!
Ngón tay của Tần Phàm nhẹ nhàng xẹt qua phía trên đao phong, lập tức một
giọt máu đỏ tươi từ lưỡi đao chảy xuống, thời gian dần qua dung nhập đến trong thân đao.
Nhỏ máu tế luyện!
Thời điểm Tần Phàm đạt
được Linh Hàn Quyền Sáo, Cổ Mặc liền nói cho Tần Phàm biết phương pháp
dung hợp Linh Khí, cái kia chính là phải nhỏ máu tế luyện! Chỉ có trải
qua nhỏ máu tế luyện, mới có thể cùng vũ khí này dung làm một thể, thậm
chí thu nhập trong cơ thể.
Đồng thời, Tần Phàm đối với trình độ
sắc bén của thanh Trù Đao này cũng là hơi có chút kinh ngạc, vừa rồi mặc dù hắn không có sử dụng kình khí hộ thể gì, nhưng khí lực của hắn vốn
vô cùng cường hãn, vũ khí bình thường căn bản khó có thể đối với hắn tạo thành tổn thương, mà vừa rồi ngón tay của hắn chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua
lưỡi đao liền bị cắt vỡ rồi!
Có thể nghĩ thanh Trù Đao này là sắc bén cỡ nào!
Oanh!
Mà theo huyết dịch của Tần Phàm dần dần dung nhập vào trong thanh Trù Đao, lúc này Tần Phàm bỗng nhiên cảm giác được trong óc bị một cổ ý niệm
cường đại trùng kích tới? Giống như là hồng thủy cuồn cuộn, thoáng qua
tầm đó liền xâm nhập đến trong thức hải của hắn, để cho hắn có chút thất thần trong chốc lát.
Trình độ cường hãn của một cổ ý niệm này,
thậm chí vượt qua cổ niệm lực mà hắn ở Trấn Yêu thành gặp được kia, so
sánh với niệm lực của Đao Vương cũng chỉ là chênh lệch đi một tí mà
thôi.
Nếu như không phải sau khi hắn đi vào Chân Vũ thánh địa vừa vặn luyện chế ra Thái Hư Tráng Hồn đan, cường độ linh hồn cùng tinh
thần ý chí võ đạo đều tăng cường sâu sắc, như vậy lần này hắn rất có thể đã bị cổ ý niệm này trùng kích thành ngu ngốc rồi.
Tần Phàm đoán chừng, coi như là thay đổi bất luận một ai trên bờ, kể cả Nhiếp Bá,
Viên Cảnh Thiên ở trong, cũng khó có thể chịu đựng được cổ tinh thần này trùng kích!
Bất quá dù sao Tần Phàm cũng là phục dụng Thái Hư
Tráng Hồn đan, hôm nay cường độ linh hồn cùng tinh thần ý chí đều xưa
đâu bằng nay, cho nên vào lúc này hắn rất nhanh liền ổn định lại, cũng
bắt đầu chậm rãi tiếp nhận một ít tin tức Viễn Cổ từ cổ tinh thần này
mang đến.
- Ta tên là Lục Phong, đệ tử thứ mười ba của Đao Vương, cả đời ta đều say tâm ở đao đạo, nhưng đồng thời cũng trầm mê ở ngũ vị.
- Người bên ngoài đều cho rằng ta bất chính đạo, chỉ có sư tôn của ta thì nói ‘đạo tuyệt đối, tâm thành đều có thể hướng’. Tuy tư chất của ta
không phải cực tốt, nhưng dùng năm trăm năm cũng ngộ ra Trù Đao.
- Dùng Trù Đao nhập đạo, liền thành châu báu. Sư tôn của ta cực kỳ vui
mừng, gia phong danh hiệu Vương Trù Đao, nói vạn vật đều có thể nấu,
thiên hạ đều có thể trù...
Tần Phàm cảm ngộ đến tin tức bên trong thanh Trù Đao kia truyền đến, trên mặt dần dần động dung, đối với chủ
nhân Lục Phong của thanh Trù Đao này kính nể thật sâu.
- Không
thể tưởng được thanh Trù Đao này quả nhiên là cùng Đao Vương có chút
liên quan, trách không được cùng ta sinh ra cảm ứng.
Đồng thời lúc này trong nội tâm Tần Phàm mới hiểu rõ ra.
Cái đoạn tin tức này có ý tứ là nói Lục Phong kia, vốn là đệ tử thứ mười ba của Đao Vương, vốn là tu tập đao đạo, nhưng đồng thời tính tình lại rất tham ăn, cho nên thường mang đồ nấu ăn để thỏa mãn tính tham ăn của
mình.
Đệ tử khác của Đao Vương đều nói Lục Phong không chuyên tâm tu luyện đao đạo mà đi lãng phí thời gian làm một ít thức ăn kia, thuộc về "Bất chính đạo". Đối với hắn rất có ý tứ xem thường.