- Con của ngươi không phải rất lợi hại sao? Dùng Võ Giả nhất cấp thắng
Võ Giả bát cấp, có lẽ chống lại Võ sư cũng có phần thắng đấy! Hơn nữa
lại nói tiếp, hai người bọn họ coi như là cùng thế hệ, sao lại nói là
khi dễ chứ?
Ngô Hồng Thiên nói, có chút chẳng biết xấu hổ.
- Ngươi!
Tần Hồng bị lời này làm nghẹn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không
biết phản bác thế nào, dù sao Ngô Hồng Thiên này có rất nhiều ngụy biện, nói sao cũng không lại hắn, liền muốn trực tiếp bảo Tần Phàm lui ra.
Lúc này, Tần Phàm mới nhìn rõ thiếu niên từ trên đài cao nhảy xuống, đúng
là con trai độc nhất của Ngô gia tộc trưởng Ngô Phong, nghe nói mới mười bảy tuổi đã đạt đến cảnh giới Võ sư, trong toàn bộ Nam Phong thành cũng rất có thanh danh.
Tần Phàm liếc nhìn vị thiếu niên tràn đầy tự tin trước mắt này, không khỏi mí mắt một phen, cười nói:
- Ngô thiếu gia, chẳng lẽ bộ dáng của ta lớn lên giống ngu ngốc lắm sao?
Ngô Phong khẽ giật mình, tùy theo hỏi:
- Có ý tứ gì?
"Ta đ*t con mẹ ngươi!
Tần Phàm đột nhiên nổi giận mà mắng:
- Đừng nói ta và ngươi chênh lệch một cảnh giới, huống hồ ta còn một thân bị tổn thương, ngươi nhưng lại dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt),
ngươi thật đúng là có da mặt đưa ra khiếu chiên vô sỉ như vậy! Chính
ngươi ngu ngốc, cũng đừng coi người khác ngu ngốc chứ! Chẳng lẽ Ngô gia
các ngươi chính là dạy bảo ngươi không biết xấu hổ như vậy sao.
Hắn vừa mới muốn hướng Tần Hồng đưa ra yêu cầu khôi phục hôn ước giữa hắn
và Tần Li, lại bị tên Ngô Phong ngu ngốc này đã cắt đứt, trong nội
tâm tự nhiên giận không chịu nổi, nếu như không phải hiện giờ cả người
tổn thương và thực lực không đủ, hắn đã sớm tiến lên đánh cho tên nhìn
như ngu ngốc này thành ngu ngốc thật sự rồi.
Nghe thấy tiếng mắng giận dữ thô lỗ của Tần Phàm, dưới đài nổi lên không ít tiếng cười như
lôi mình và thanh âm trầm trồ khen ngợi, nhao nhao cả lên. Lúc này đây,
dưới ức hiếp của người ở bên ngoài, tộc nhân Tần gia dù là những thiếu
niên có thành kiến với Tần Phàm đều trở nên đoàn kết nhất trí hơn rất
nhiều.
- Ha ha, hảo tiểu tử, chửi giỏi lắm! Mặt của người Ngô gia trời sinh đã dày rồi!
Tần Hồng trên đài cao cũng không khỏi thoải mái cười to, còn dùng ánh mắt
như có như không quét về phía Ngô Hồng Thiên sắc mặt âm trầm.
Nghe được tiếng mắng không chút lưu tình này của Tần Phàm, Ngô Phong cũng
không khỏi biến sắc, nhưng lập tức liền chế nhạo lạnh nhạt nói:
- Hừ, vô luận ngươi phân biệt sao, ngươi cái gọi là tuổi trẻ đệ nhất nhân của Tần gia cũng chỉ vậy thôi.
Vốn Tần Li còn có chút bận tâm Tần Phàm sẽ vì thắng lợi mà nhất thời lỗ
mãng, nghe thấy tiếng mắng thô lỗ này của Tần Phàm, nàng cũng yên tâm
phần nào. Tiếp theo nàng đi về phía trước một bước, liền muốn nhảy đến
trên đài thay Tần Phàm.
Nhưng ngay lúc này, lại có một đạo thân ảnh nhanh hơn nàng một bước nhảy tới trên đài.
- Ngô Phong, đối thủ của ngươi là ta.
Tiêu sái đứng trên đài, thân ảnh tử sam thiếu niên thong dong tự tin kia
đứng chắp tay, nhìn Ngô Phong ở đối diện, nhàn nhạt nói.
- Tần Tiến!
Tần Phàm không khỏi sắc mặt trầm xuống.
- Là Tần Tiến biểu huynh!
- Đây mới là tuổi trẻ đệ nhất nhân của Tần gia chúng ta!
- Ha ha, xem Ngô Phong này còn đắc ý thế nào!
Trông thấy Tần Tiến lên luận võ đài, tộc nhân dưới đài đều hưng phấn kêu lên, vừa rồi trầm trồ khen ngợi Tần Phàm xem như là ủng hộ hắn, còn lần này
bọn hắn lại chân chính thật sự ủng hộ!
Tần Tiến, mới được là đệ nhất nhân một đời trẻ tuổi chính thất của Tần gia!
- Ân, không tệ, Ngô Phong thiếu gia, Tần Phàm chỉ có cảnh giới võ giả, mà ngươi là cảnh giới Võ sư, khiêu chiến như vậy đối với Tần Phàm thập
phần không công bình, mà Tần Tiến với tư cách là đối thủ của ngươi lại
có thực lực tương đương, có thể phân cao thấp được.
Lúc này tộc nhân phụ trách trọng tài kia cũng nhẹ gật đầu nói.
Nói xong, sau đó hắn chuyển hướng Tần Phàm nói:
- Tần Phàm, ngươi đi xuống trước đi, cho sau này tộc vụ viện sẽ tiến hành khen ngợi ngươi!
Ánh mắt Tần Phàm trầm xuống, có chút kháng cự, bất quá lại không thể phản bác được.
Võ Giả bát cấp đã là cực hạn hắn có thể ứng phó, cảnh giới Võ sư quả thật
không phải hiện giờ hắn có thể chống lại. Thực lực không bằng người,
thật sự hắn không có lý do gì ở lại chỗ này nữa, coi như là cưỡng ép lưu lại, cũng là tự rước vũ nhục thôi.
Cắn răng một cái, chăm chú
nắm lấy nắm đấm, trong nội tâm Tần Phàm lộ ra vô cùng khó chịu, thậm chí đau đớn của thân thể còn chưa tiêu tán còn không bằng một nửa của cái
này! Chỉ kém một bước cuối cùng, hắn đã có thể khôi phục hôn ước giữah
hắn và Tần Li rồi!
Hắn không cam lòng! Thập phần không cam lòng!
Mà tất cả cái này đều là vì thực lực không đủ ah!
- Nếu hiện giờ thực lực của ta đủ, nếu như ta bây giờ một Tiên Thiên Võ
sư hoặc là cảnh giới cao hơn nữa, như vậy một quyền đã có thể đánh bay
Ngô Phong này xuống đài rồi, đâu cần phải nén giận như giờ! Đâu cần phải cảm thấy bất lực như giờ!
Thực lực ah!
Trong nội tâm Tần
Phàm đang khàn cả giọng mà la lên, hai mắt đỏ bừng, hắn hiện giờ khát
vọng đối với thực lực càng ngày càng mãnh liệt, hận không thể khiến mình lập tức có thể biến thành một tuyệt đỉnh cao thủ! Không để cho bất luận kẻ nào đứng trên hắn, không cần phải nén giận như vậy nữa!
- Aizz, tiểu tử, ngươi vẫn nên đi xuống trước đi...
Cổ Mặc lúc này cũng hơi than nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi hôm nay căn bản không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai
người bọn họ, chỉ cầng ngày sau càng cố gắng đuổi theo bọn hắn là được
rồi!
- Chỉ cần chúng ta tìm được Ma Chủng, ngày đó sẽ không xa nữa!
Hắn có thể cảm thấy sự khó chịu của Tần Phàm hiện giờ, nhưng giờ năng lực
hắn có hạn, căn bản không cách nào khiến Tần Phàm đánh thắng hai người
trên đài được.
Thay vào đó còn không bằng đả kích!
Sắc mặt âm trầm, bộ pháp trầm trọng, mỗi một bước đều phảng phất giống như
ngàn cân, mỗi một bước phảng phất giống như đi ngàn năm, Tần Phàm cuối
cùng vẫn chậm rãi đi xuống khỏi luận võ đài.
Tần Hồng trên đài
cao, nhìn bóng lưng cô đơn của Tần Phàm, trong lòng không khỏi tê rần,
hôm nay biểu hiện của Tần Phàm đã sâu sắc vượt ra khỏi ngoài dự liệu của hắn, nhưng dù sao chỉ là Võ Giả nhất cấp ah!
Trong lòng của hắn hơi ngâm, cũng có chút trầm trọng.
- Tiểu Phàm, không việc gì đâu, đệ đã làm rất khá rồi.
Nhìn xem Tần Phàm chậm rãi đi xuống luận võ đài, Tần Li tiến lên trước, đau
lòng mà an ủi Tần Phàm, trông thấy Tần Phàm như vậy, nàng rất đồng cảm.
- Tỷ tỷ, thực xin lỗi.
Tần Phàm ngẩng đầu lên ra, thanh âm khàn khàn nói, lời hứa hẹn của hắn với
Tần Li trước khi tranh tài hắn không làm được, hơn nữa hiện giờ cơ hội
đã bị Ngô Phong và Tần Tiến phá hư, đã rất khó đưa ra lần nữa.
- Ân, còn lại cứ giao cho tỷ tỷ a.
Tần Li mỉm cười, chậm rãi dời ánh mắt lên người hai người trên đài, ánh mắt dần dần trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng...