Đan Vũ Càn Khôn

Chương 300: Chương 300: Tuyệt địa sống sót. (2)




Đi lên con đường cường giả thì không cách nào thuận buồm xuôi gió, cho dù là Cổ Mặc trước khi không có thành Võ Thánh, làm sao không gặp rất nhiều cửa ải sinh tử?

Tóm lại, đây là cơ hội thứ nhất.

Đồng thời, cũng là một hồi đánh bạc.

Bất quá dùng hiểu rõ của Cổ Mặc đối với Tần Phàm mà nói, tiểu tử này không phải loại người dễ dàng buông tha, hắn đầy đủ kiên cường!

Cho nên Cổ Mặc đối với Tần Phàm có lòng tin! Tin tưởng hắn nhất định có thể phá tan điểm tới hạn này, đến lúc đó đối với hắn mà nói, vô luận là thân thể hay là tinh thần, nhất định đều đề cao không nhỏ.

- Tiểu tử, hi vọng ngươi đừng cho bản Võ Thánh thất vọng.

Nhìn Tần Phàm y nguyên điên cuồng công kích kim liên, Cổ Mặc thầm nghĩ trong lòng. Đồng thời hắn cũng biết lúc này Tần Phàm hoàn toàn chính xác là cần một nơi phát tiết tâm tình thoáng một phát.

Cho dù là thay đổi bất luận kẻ nào khác, cũng không ai có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tiếp thu được chuyện mình bị khốn trăm năm!

Thậm chí lúc trước, thời điểm Cổ Mặc hắn bị nhốt trong dược đỉnh cũng giống như vậy! Hắn nhớ tới đoạn thời gian kia, khi đó hắn thật sự sắp điên mất rồi, khi đó hắn còn muốn trực tiếp hủy diệt linh hồn của mình! Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì xuống dưới, cho đến khi Tần Phàm xuất hiện.

Cho nên từ khi cùng Tần Phàm ở chung một chỗ, tính cách của hắn cũng cải biến rất nhiều, bởi vì ở trong dược đỉnh hai trăm năm thời gian, đầy đủ để cho hắn nghĩ thông suốt rất nhiều đồ vật, nếu không đổi lấy trước kia hắn là một Võ Thánh cao ngạo mà nói, sao có thể toàn tâm toàn ý đi bồi dưỡng một thiếu niên?

Lúc này, bên ngoài Tạo Hóa Kim Liên.

Thấy Tần Phàm bị nhốt ở bên trong Tạo Hóa Kim Liên, mọi người Trấn Yêu thành chỉ dừng lại một hồi, cũng không có phát sinh tranh đấu cùng đám người trung niên nhân họ Dư nữa, rất nhanh liền rời đi.

Mục tiêu lần này của bọn hắn là Tần Phàm, lại lấy không được Tạo Hóa Liên Chủng, bọn hắn và đám người trung niên nhân họ Dư đánh tiếp cũng chỉ là tăng thêm thương vong.

Mà lúc này bọn người trung niên nhân họ Dư trong nội tâm đều cảm thấy thập phần không cam lòng! Tân tân khổ khổ tìm tới nơi này, nhưng cuối cùng lại công dã tràng!

Bọn hắn vốn cũng muốn giận chó đánh mèo với người Trấn Yêu thành, nhưng thực lực của đối phương cũng không sai biệt nhiều, cho nên cuối cùng trung niên nhân họ Dư vẫn là buông tha.

- Dư ca, làm sao bây giờ?

Lúc này tráng hán mặt mũi tràn đầy vết sẹo kia hỏi.

- Hiện tại Tạo Hóa Kim Liên đã khép lại, còn có thể làm sao? Chỉ có thể đợi một trăm năm sau lại đến rồi! Chỉ là không biết đến lúc đó còn có ai có thể tới mà thôi.

Hàn Đương kia âm trầm đáp.

Đối với Linh Vũ sư mà nói, tối đa chỉ có thể sống đến hơn một trăm tuổi, trừ khi là đột phá đến cảnh giới Võ Tôn, có thể có được tuổi thọ nhiều hơn hai trăm năm!

Võ Tôn ở toàn bộ Vũ Thiên đại lục mà nói là cực kỳ cao quý, đều được gọi là Tôn giả! Cái kia cũng là bởi vì trở thành Võ Tôn cực kỳ khó khăn! Nếu không thì sao ngay cả nhất phẩm Chân Vũ thế gia đối với Chân Vũ thánh địa kia cũng hướng tới như thế! Cái kia đều là vì Chân Vũ thánh địa có thể trăm phần trăm cho ngươi trở thành Võ Tôn!

Võ Tôn mới được xưng tụng là cường giả chân chính, muốn trở thành Võ Tôn, thiên phú cùng cơ duyên đều thiếu một thứ cũng không được.

Mà tuy hiện tại những người bọn hắn đã là Linh Vũ sư, nhưng giữa Linh Vũ sư cùng Võ Tôn giống như là một rãnh trời, muốn đột phá đến Võ Tôn nói dễ vậy sao, trong bọn hắn ai cũng không có tin tưởng.

Trung niên nhân họ Dư kia cũng cau mày, trong khoảng thời gian ngắn trầm mặc không nói.

Mà trong đội ngũ đã trầm mặc một thời gian ngắn, lúc này Lâm Hồng do dự một hồi, rốt cục vẫn mở miệng nói:

- Dư ca, ta ở trong một bản điển tịch, đã từng xem qua một đoạn miêu tả đặc thù về Tạo Hóa Kim Liên này, nhưng không biết chân thật hay không...

Lúc này tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Hồng.

- Nói nghe một chút.

Trung niên nhân họ Dư cũng ngẩng đầu lên nói.

- Theo ghi lại, trong lịch sử cũng từng có người bị nhốt bên trong Tạo Hóa Kim Liên, nhưng người kia không có đợi đến lúc một trăm năm sau mới đi ra, mà chỉ chờ chín chín tám mươi mốt ngày mà thôi, trong sách nói nếu như Tạo Hóa Kim Liên cảm ứng được bên trong có những sinh vật khác, nó sẽ ở trong chín chín tám mươi mốt ngày sau mở ra một lần nữa. Bất quá trong điển tịch nói, người kia sẽ bị điên...

Lâm Hồng tiếp tục nói.

- Chỉ cần chín chín tám mươi mốt ngày liền mở ra lần nữa? Nếu như là thật sự, ngươi sẽ nói cho chúng ta biết?

Lúc này Hàn Đương hoài nghi nói.

- Có tin hay không là tùy ngươi, bất quá ta cũng đã nói người kia là bị điên, cho nên lời nói của tên điên có thể tin hay không, ta không dám cam đoan

Lâm Hồng tức giận trừng mắt nhìn Hàn Đương, trên thực tế hắn cũng nghĩ qua tự mình độc chiếm bí mật này, nhưng mà cân nhắc đến chiến lực vừa rồi của Tần Phàm, hắn không biết đến lúc đó mình có thể đánh qua được hay không, hơn nữa hắn cũng không tin rằng một mình có thể an toàn ly khai vòng trong.

- Tốt, chúng ta ở chỗ này chờ thêm tám mươi mốt ngày.

Trung niên nhân họ Dư kia trầm tư một hồi nói:

- Nếu như việc này chân thật, Lâm Hồng ngươi chiếm hai hạt sen.

- Đa tạ Dư ca.

Lâm Hồng ngay lập tức vui vẻ.

Mà những người khác tuy trong nội tâm cũng có chút khó chịu, nhưng mà không có dị nghị gì, dù sao nếu như không phải Lâm Hồng đưa ra vấn đề này, bọn hắn có lẽ sẽ buông tha cho. Chỉ là sau khi Lâm Hồng đạt được hạt sen, sẽ phát sinh chuyện gì, bọn hắn đều là tâm hoài quỷ thai.

Trong không gian Kim liên.

Tần Phàm rốt cục công kích mệt mỏi, chậm rãi dựa vào tường hoa ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, hai mắt có chút vô hồn.

Tuy trong không gian kim liên này đã khép lại, nhìn không tới ánh mặt trời bên ngoài, nhưng bên trong lại y nguyên kim quang tỏa sáng, khắp nơi tràn ngập sương trắng nhàn nhạt, thần bí, xa hoa, tựa như tiên cảnh.

Bất quá lúc này Tần Phàm lại không có tâm thưởng thức.

Nghĩ đến phải ở lại chỗ này một trăm năm thời gian, trong óc của hắn trống rỗng.

...

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Phàm rốt cục đứng lên, ánh mắt dường như cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều.

- Tiểu tử, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai của hắn, thời gian Tần Phàm hồi phục so với hắn đoán chừng thì ngắn hơn rất nhiều.

- Hiện tại ta vẫn không thể oanh nát Tạo Hóa Kim Liên, nhưng mà ta có thể cường đại hơn! Khi ta trở thành Linh Vũ sư, Võ Tôn, thậm chí Võ Thánh! Ta cũng không tin không thể đánh vỡ!

Tần Phàm trở nên bình tĩnh nói:

- Tóm lại ta sẽ không ở chỗ này ngây ngốc một trăm năm! Từ nay về sau ta sẽ một mực tu luyện, cho đến khi mở ra vách tường này mới thôi! Ta cũng không tin ta tu luyện tới Võ Thánh còn cần một trăm năm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.