Đan Vũ Càn Khôn

Chương 110: Chương 110: Võ giả cửu cấp






Hiện giờ Tần Tiến là đệ nhất đạo khảm. Tuy dùng thực lực của hắn bây giờ, so với võ giả bình thường thì khí lực cường đại hơn. Cho dù đấu với một ít Võ sư ngũ cấp lục cấp bình thường thì hắn cũng có tự tin đánh một trận nhưng Tần Tiến cũng không phải võ sư bình thường. Hắn sinh ra ở Chân Vũ thế gia, từ nhỏ đã là thiên tài, lại được đại lực gia tộc bồi dưỡng, hơn nữa bản thân hắn cũng có cơ duyên lớn nên rất khó đối phó, cho nên hiện giờ Tần Phàm cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể đả bại hắn.

Mà gia tộc Triệu Thánh Tần Phàm thì ở đệ nhị đạo khảm, hơn nữa càng khó vượt cấp. Trong toàn bộ Chân Vũ thế gia tại Đại Kiền quốc, thiên tài có vô số, tụ tập dưới cùng một mái nhà, toàn bộ đều thông qua gia tộc Triêu tHánh mà tụ tập lại cùng một chỗ. Mặc dù mọi người đều là Chân Vũ thế gia nhưng trên thực tế Nam Phong Tần gia chỉ là Chân Vũ thế gia cửu phẩm, vốn ở trong hoàn cảnh xấu. Một ít thế gia lớn từ nhỏ đã bắt đầu chọn lựa ra đệ tử có thiên phú tốt rồi đại lực bồi dưỡng, công quyết vũ kĩ, luyện dược vũ ngọc, hết thảy cái gì cần thiết thì đều đáp ứng đầy đủ, thậm chí đến lúc 21 tuổi được xưng là thiên tài Tiên Thiên võ sư thì Tần Phàm cũng không cảm thấy kỳ lạ, càng quan trọng hơn là khởi điểm của bọn hắn so với bọn người kia thì thấp hơn rất nhiều.

Tóm lại, Nhị đạo khảm này kỳ thật là nguyên nhân chủ yếu Tần Phàm cảm thấy thiếu khuyết, mà hắn chỉ có một mực tăng thực lực của mình lên mới yên tâm được một ít.

Đối với hắn hiện tại mà nói thì luyện hóa ma chủng cường đại hơn chính là con đường tăng thực lực lên nhanh nhất, vì thế mà hắn không tiếc trả giá lớn.

Lắc đầu, Tần Phàm gạt bỏ hết những suy nghĩ phức tạp, khiến lòng thanh tĩnh lại, chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình, khí tức và nhịp tim đều đạt đến trạng thái ổn định, sau đó hắn mới lấy Sơ võ hoàn từ trong giới chỉ ra.

Từ kinh nghiệm hai lần trước thì một khỏa sơ võ hoàn có thể giúp hắn đề thăng một cấp, dùng thân thể của hắn tối đa có thể phục dục hai khỏa, bây giờ hắn đã là võ giả thất cấp, vũ khí trong vũ điền có được thất cách bán, nói cách khác, lần này có thể giúp hắn tăng tiến tới cảnh giới võ giả cửu cấp đỉnh cao, cách cảnh giới võ sư cũng chỉ một bước ngắn mà thôi.

Viên sơ võ hoàn thứ nhất tiến vào trong cơ thể, dược lực bắt đầu chậm rãi phát huy, lực trùng kích quen thuộc kia bắt đầu xuất hiện trong cơ thể. Một loại cảm giác xé rách thống khổ cũng truyền khắp toàn thân, nhưng Tần Phàm sớm đã quen với cảm giác này. Đối với hắn mà nói thì cường độ đau đớn cỡ này không thấm vào đâu, hắn rất dễ dàng tiếp thụ, thậm chí còn duy trì tư thế bình tĩnh như cũ, không có một tia dị động..

Lúc dược lực chậm rãi tiến vào trong huyết mạch cơ thể hắn, sau đó một đoàn võ khí như một dòng suối như dài hẹp liên tục không ngừng rót vào trong vũ điền của hắn. Vũ Điền của Tần Phàm nguyên vốn đã khô héo, lúc này chậm rãi tràn đầy trở lại. Bởi vì Vũ Điền cần thân vũ khí nên một ít dược lực bị lực hấp dẫn đặc thù của Võ Điền trực tiếp chuyển hóa thành võ khí, giảm bớt thời gian cần thêm để luyện hóa.

Rất nhanh, thất cách Vũ Điền dần dần tràn ngập, sau đó mượn nhờ dược lực phá vỡ bình chướng ô thứ tám, sau đó lại thêm vào khoảng nửa cách. Lúc này coi như đã luyện hóa sơ bộ một khỏa sơ võ hoàn, mà Tần Phàm cũng đã đột phá đến cảnh giới võ giả bát cấp.

Không chần chừ thêm, Tần Phàm lấy ra viên sơ võ hoàn thứ hai, hít sâu một hơi rồi nhét vào mồm. Lúc này, dựa theo kinh nghiệm những lần trước thì hắn biết rõ lực trùng kích sẽ mang lại thống khổ hơn lần trước gấp 4 lần.

Dược lực phát huy, lực trùng kích cường đại mãnh liệt va chạm với khí lực của Tần Phàm, rốt cục cũng khiến hắn có phản ứng, cơ bắp trên mặt đều kéo hết ra, hắn tựa hồ cảm giác được lực trùng kích lần này có chút vượt quá dự tính của hắn, mơ hồ đạt đến cường độ gấp 6 lần viên thứ nhất.

- Chuyện gì xảy ra?

Tần Phàm nhịn không được cắn chặt răng lại, trong nội tâm cũng hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá hắn đã trải qua ma chủng cải tạo khí lực nên cũng đủ đột phá đến võ sư rồi. Cho nên tuy lực trùng kích tăng cường thì hắn vẫn có thể chịu được.

Hai giọt mồ hôi lớn như hạt đầu xuất hiện trước trán hắn, có thể biết được hắn đang thống khổ như thế nào. Cái này chính là cảm giác khó chịu đến từ lục phũ ngũ tạng, giống như ruột gan bị đứt đoạn vậy.

- Hô...

Rốt cục, hết thảy cũng đã yên tĩnh lại, dược lực hóa thành võ khí toát lên bát cách Vũ Điền, sau đó chậm rãi chảy vào Cửu cách đến khi Cửu cách hoàn toàn tràn ngập.

Võ giả cửu cấp đỉnh phong!

Hoàn toàn luyện hóa dược lực, chỉ cần phục dụng một khỏa Tiểu linh vận hoàn là có thể đột phá đến cảnh giới võ sư!

Tần Phàm đứng lên khỏi giường đá, giãn gân cốt ra thoáng một phát, thanh âm thanh thúy không ngừng truyền đến. Tuy rằng hiện giờ quần áo của hắn bị mồ hôi lạnh vừa rồi làm ướt đẫm nhưng Tần Phàm lại cảm giác tinh thần sảng khoái vô cùng.

Cảnh giới tăng lên quả nhiên là một chuyện vô cùng khoái cảm.

Tần Phàm mỉm cười, từ lúc hắn rời khỏi gia tộc đến nay chỉ hơn nửa năm mà tốc độ tăng tiến đã không ai sánh bằng. Trong nội tâm hắn nhịn không được nổi lên một tia hào khí, theo thực lực tăng lên thì cảm giác bất an trong lòng cũng yếu đi bớt.

Nhìn Tần Phàm đột phá cảnh giới như hết sức dễ dàng nhưng trên thực tế, trước khi đột phá thì hắn đã nếm phải không ít đau khổ, riêng cái luyện hóa ma chủng thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn. Có thể nói khí lực cường đại của hắn lúc này chính là mạo hiểm tính mạng của mình để đánh đổi, cho nên có được tốc độ tăng tiến như thế này cũng xứng đáng.

Đương nhiên, đây cùng là cơ duyên của hắn, nếu đổi lại là những Luyện dược sư khác thì muốn như Tần Phàm, cơ hồ toàn bộ võ giả đều phải phục dụng Luyện dược để tăng tiến như hắn thì căn bản không có khả năng. Không thể không nói số mệnh cũng chính là một bộ phận trọng yếu cấu thành thực lực.

- Không biết Kỷ Huyên Nhi đã tỉnh chưa nhỉ?

Sau khi cảnh giới bản thân tăng lên, Tần Phàm không khỏi nghĩ tới Kỷ Huyên Nhi đã hôn mê, trong nội tâm vốn còn có chút bận tâm, liền đi ra khỏi thạch thất đi về phía đối diện.

- Ồ?

Lúc Tần Phàm đi đến thạch thất của Kỷ Huyên Nhi thì phát hiện nàng không còn ở đó, hắn không khỏi có chút nghi hoặc nhưng dược cốc này vẫn thập phần an toàn, cho nên hắn biết là Kỷ Huyên Nhi đã tỉnh lại và đi ra ngoài mà thôi.

Quả nhiên, ra khỏi sơn động, Tần Phàm liền trông thấy Kỷ Huyên Nhi đã thay đổi một thân quần áo trắng, duyên dáng yêu kiều đứng trong dược điền, nhìn nàng giống như là một thần nữ hàng lâm, phong thái trác tuyệt, không hề có chút phù hoa. Lúc này nàng đang cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, thần sắc lại có chút cô đơn. Gió núi quét qua khiến mái tóc dài của nàng phiêu động, quần áo trên người nàng gợn sóng lên phập phồng, nhìn rất hấp dẫn, lại hiện ra tư thái thướt tha yểu điệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.