Thậm chí, lúc Thái Hiên vừa mới nhìn thấy Tần Phàm thì còn bị khí tức
cường đại của hắn chấn nhiếp, hắn không khỏi giật mình, lộ ra có chút
thất thố.
- Trong cao cấp linh huyệt trên đỉnh núi Kính Phong
trăm xích này chỉ có một mình ngươi, ta tới đây không phải tìm ngươi thì tìm ai?
Một lát sau, Thái Hiên lắc đầu, dùng một loại ngữ khí có chút khoa trương nói ra để che dấu sự xấu hổ của mình.
- Ha ha, có thể Thái huynh đến đây để thưởng thức phong cảnh lắm chứ?
Tần Phàm nhún vai, nói đùa một câu. Hắn và Thái Hiên có chút quan hệ nên cũng không cần phải quá mức câu nệ.
- Ai, phong cảnh trên đỉnh Kính Phong này tuyệt đẹp, bất quá đáng tiếc...
Lúc này, Thái Hiện lại tựa hồ như không có tâm tư nói giỡn, hắn ngẩng đầu
nhìn đỉnh núi mà bản thân trèo lên mấy lần vẫn không thành công, khẽ thở dài một cái, nói ra.
Đỉnh Kính Phong này là chỗ Tần Phàm tu
luyện hiện giờ. Tần Phàm cũng giống như vậy, hiện giờ hắn đã không cách
nào vượt qua được rồi.
Thái Hiên không nói ra câu kế tiếp, chỉ là cảm giác có chút thất lạc nhàn nhạt.
Cùng xuất phát từ một điểm, thậm chí có lúc hắn còn bỏ rất xa nhưng hôm nay
Tần Phàm đã vượt qua hắn, không những thế còn bỏ lại một quãng rất xa,
xa đến nỗi thậm chí hắn không còn cách nào đuổi kịp nữa rồi.
-
Tần Phàm, ta rất hâm mộ ngươi. Ngươi đã lên được đỉnh rất cao, có thể
nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà ta không thể nhìn thấy.
Thái Hiên cúi đầu xuống, nhìn về phía Tần Phàm nói ra.
- Thái huynh, ta với ngươi bất đồng.
Tần Phàm cũng biết suy nghĩ của Thái HIên, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói ra.
- Có lẽ vậy.
Thái Hiên cũng chỉ biết cười khổ.
- Thái huynh, ngươi từ nhỏ lớn lên ở Chân Vũ thế gia Nhất phẩm, có gia
tộc che chở, được gia tộc ra sức bồi dưỡng. Vô luận có chuyện gì đi nữa
thì còn có trưởng bối trong gia tộc chống đỡ. Còn ta chỉ sống ở Chân Vũ
thế gia Cửu phẩm, người có thực lực cao nhất chính là ta nên gánh nặng
trên người ta vô cùng lớn, ta phải chịu đựng nhiều thứ hơn. Ta có rất
nhiều áp lực, những áp lực này khiến ta không thể không tăng tiến thực
lực lên nhanh hơn. Ta cần thực lực, cần mạnh hơn nữa để thủ hộ cho gia
tộc ta, những cái này đều là động lực của ta, khiến ta không sợ gian
hiểm khó khăn.
Tần Phàm vỗ nhẹ lên vai Thai Hiên, sau đó xoay người nhìn về biển mây dưới ngọn núi.
- Đứng trên đỉnh cao không thể không chịu đựng gió lạnh mãnh liệt.
Cảm thụ cơn gió lạnh thổi tới trước mặt, Tần Phàm bình tĩnh tiếp tục nói.
Theo thực lực tăng trưởng hắn càng lý giải được nhiều hơn về cảnh giới
của mình, càng minh bạch được sự chênh lệch của mình với Võ Thánh Càn
Kinh Tần gia kia.
Theo thực lực càng tăng lên, hắn biết được mình phải chịu đựng rất nhiều thứ, áp lực rất lớn. Lại có ước hẹn năm năm,
nếu đến lúc đó hắn không thể đột phá đến cảnh giới Võ Thánh thì xem như
toàn bộ Nam Phong Tần gia đều lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
-
Ha ha, đúng vậy. Nếu đổi lại là ta thì tuyệt đối không dám đối địch với
minh chủ Lục Minh để cướp đoạt Viễn cổ vũ khí . Tuy về sau ta không có
mặt ở đó nhưng có thể tưởng tượng được lúc ngươi tranh đoạt Viễn cổ vũ
khí rất hung hiểm. Nếu là người bình thường thì có lẽ sớm đã giao vũ khí ra rồi.
Thái Hiên thấy Tần Phàm lộ ra thần sắc như vậy thì cũng
minh bạch được áp lực trên người hắn. Tần Phàm nói không sai, với người
từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt như hắn thì sẽ không có loại
áp lực này và không thể gặp nhiều khó khăn như Tần Phàm.
- Không nói mấy cái này nữa. Giờ nói vấn đề chính, Thái Hiên ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
Tần Phàm lắc lắc đầu xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình, sau đó xoay đầu lại hỏi Thái Hiên.
- Lần này kỳ thật không phải ta tới tìm ngươi mà là ta được Càn Minh ủy thác đến tìm ngươi.
Thái Hiên nhìn Tần Phàm, nói ra.
- A? chẳng lẽ Càn Minh muốn tìm ta trả thù?
Tần Phàm giật mình hỏi, lúc này đây Càn Minh Minh Chủ Triệu Khang và Phó
Minh Chủ Tần Tinh Hà đều chết trong tay hắn, Càn Minh quả thật có động
cơ để làm như vậy.
- Điều này sao có thể?
Thái Hiên lắc đầu cười khổ, tiếp tục nói:
- Thực lực cao nhất Càn Minh như Triệu Khang cũng chết trong tay ngươi
thì còn ai là đối thủ của ngươi nữa? Hơn nữa kỳ thật Càn Minh cũng là
một tổ chức lợi ích mà thôi, cũng không có bao nhiêu cảm tình nên sẽ
không có người nào lấy danh nghĩa vì minh chủ mà đi báo thù.
- Vậy ý tứ Càn Minh kia là thế nào?
Tần Phàm có chút nghi hoặc.
- Bọn hắn muốn ngươi làm Minh chủ Càn Minh.
Thái Hiên giang tay nói ra.
- Nói đùa gì vậy?
Cơ trên mặt Tần Phàm không khỏi kéo ra.
- Ta không phải là thành viên Càn Minh, bây giờ trực tiếp lên làm minh chủ, điều này sao có thể?
- A, gần đây Đại Thần Tôn Chân Vũ Thánh Điện Đại Kiền Quốc chúng ta đã
từng nói qua, thực lực Chân vũ thánh địa Đại Kiền quốc chúng ta suy
nhược đã lâu, lúc đó ta mới biết được là đến tột cùng đã suy nhược đến
trình độ nào.
Thái Hiên thở dài, bất đắc dĩ nói ra:
- Sau
khi Triệu Khang và Tần Tinh Hà chết, hiện giờ trong Càn Minh thậm chí
còn không có một võ giả có cảnh giới vượt quá Linh vũ sư bát cấp.
- Cái này...
Tần Phàm có chút ngoài ý muốn, so sánh thực lực Càn Minh này với bọn người
Đại Ly Minh Đại Chấn Minh thì coi như không thể yếu hơn.
- Lúc
Triệu Khang còn tại vị thì Càn Minh coi như còn có một Linh Vũ sư đỉnh
phong trấn trụ tràng diện. Nhưng sau khi hắn chết thì Càn Minh chúng ta
đã chính thức trở thành thực lực yếu nhất tại Chân Vũ thánh địa rồi,
thậm chí so với Đại Đoái Minh còn yếu hơn. Ha ha, cho nên sau khi Triệu
Khang và Tần Tinh Hà chết thì hai cao cấp linh huyệt hai người bọn họ
lưu lại cũng bị Đại Đoái Minh cướp đi.
Thái Hiên bất đắc dĩ nói ra:
- Cho nên hiện giờ Càn Minh cần một cường giả đến trấn trụ tràng diện.
Triệu Khang đã chết trong tay của ngươi thì thực lực ngươi tự nhiên cao
hơn so với hắn, cho nên hiện giờ Càn Minh phái ta đến mời ngươi làm Minh chủ.
Nghe đến đó, Tần Phàm nhíu mày.
- Thái Hiên, không
dối gạt ngươi, ta không còn ở lại Chân Vũ thánh địa này bao lâu nữa. Chỉ một năm nữa hoặc nhiều nhất là hai năm thì ta sẽ rời khỏi đây rồi, cho
nên chức Minh chủ này không thích hợp với ta.
Một lát sau, hắn mở miệng nói.
- Một năm? Hai năm?
Thái Hiên giật mình, không hiểu Tần Phàm có ý gì.
- Ngươi cũng biết, ước hẹn giữa ta với Càn Kinh Tần gia chỉ có năm năm,
cho nên ta sẽ nhanh chóng tranh thủ thời gian tiến đến Thiên Cơ Đỉnh,
tranh thủ trong một, hai năm tới độ phá đến cảnh giới Võ Tôn. Sau khi
tiến vào cảnh giới Võ Tôn thì ta sẽ rời khỏi Chân Vũ thánh địa, đi ra
ngoài tìm kiếm biện pháp đột phá đến cảnh giới Võ Thánh.
Tần Phàm giải thích.
- 1, 2 năm nữa đột phá đến cảnh giới Võ Tôn?
Thái Hiên không khỏi mở to hai mắt, tuy rằng tốc độ tu luyện của Tần Phàm
nhanh đến mức có chút nghịch thiên nhưng khi hắn nghe Tần Phàm nói muốn
đột phá đến Võ Tôn trong 1, 2 năm nữa thì hắn vẫn cảm thấy có chút khó
tin.