Bên ngoài lạnh đến nỗi anh hầu như không thể di chuyển được. Tuyết rơi ngày càng nhanh và dữ dội, và quá dày đặc đến nỗi anh không thể nhìn xa hơn một inch tính từ chóp mũi của mình. Ngay cả kính bảo hộ của anh cũng bị đóng băng.
Không có một người bình thường nào lại ra ngoài vào đêm nay.
May mà anh là một kẻ điên rồ.
Nghiến răng nghiến lợi, anh cố tiến về phía bắc. Chết tiệt, nhưng đây hẳn sẽ là một cuộc cuốc bộ dài và vất vả. Anh chỉ hy vọng là mình có thể tìm được một nơi trú ẩn trước khi bình minh lên.
Nếu không, Artemis và Dionysus sẽ là hai kẻ hạnh phúc nhất trong vài giờ tới và Acheron già nua sẽ được giảm đi một mối phiền toái trong cuộc đời của anh ta.
“Zarek ?”
Anh nguyền rủi khi nghe giọng của Astrid vang lên bên cạnh tiếng gió rít.
Đừng trả lời.
Đừng có nhìn.
Nhưng việc đó là bất khả thi. Anh liếc về phía sau trước khi anh kịp ngăn bản thân mình và anh nhìn thấy cô đang rời khỏi căn nhà gỗ mà ngay cả áo khoác cũng không mặc vào.
“Zarek!” Cô vấp phải tuyết và ngã nhào xuống.
Để mặc cô ta đi. Cô ta đáng ra nên ở yên bên trong nơi cô ta sẽ được an toàn.
Nhưng anh không thể làm được.
Cô bất lực và không có ai bên cạnh và anh không thể để cô chết ở bên ngoài này.
Lẩm bẩm những từ chửi rủa tục tĩu có thể khiến cả một tay thủy thủ phải nể phục, anh bước đến bên cạnh cô. Anh kéo cô đứng dậy một cách thô bạo và đẩy cô về hướng căn nhà. “Bước vào trong trước khi cô chết vì cóng ở ngoài này.”
“Còn anh thì sao?”
“Còn tôi thì sao?”
“Anh cũng không thể chịu nổi khi ở ngoài này.”
“Tin tôi đi, công chúa, tôi đã từng ngủ ở những hoàn cảnh còn tồi tệ hơn thế này.”
“Anh sẽ chết nếu ở ngoài này.”
“Tôi không quan tâm.”
“Nhưng tôi có quan tâm.”
Dù cô có tát anh cũng không thể làm anh choáng váng bằng việc nói những lời này. Vì ít nhất thì anh cũng đã mong đợi cô tát anh.
Trong nhiều phút anh không thể chuyển động khi mà câu nói đó cứ vang lên bên tai anh. Ý nghĩ có ai đó quan tâm đến việc anh sống hay chết quá đỗi xa lạ với anh đến nỗi anh không biết nên trả lời như thế nào.
“Vào trong đi.” Anh quát, đẩy nhẹ cô qua cửa.
Con sói gầm gừ với anh.
“Im đi, Sasha.” Cô cáu kỉnh nói trước khi anh có cơ hội đáp trả con sói. “Thêm một tiếng gầm gừ nào thì mình sẽ tống cậu ra bên ngoài.”
Con sói khụt khịt mũi một cách giận dữ như thể nó hiểu những gì cô nói, rồi phóng ra sau nhà.
Anh đóng cửa lại trong khi Astrid run lập cập vì lạnh. Tuyết dính trên người cô tan ra khiến cả người cô ướt sủng. Và anh cũng ướt, không phải là anh quan tâm. Anh đã quen với việc chịu khổ.
Nhưng cô thì không.
“Cô đã nghĩ cái gì vậy?” Anh hét lên với cô, dìu cô ngồi xuống cái ghế dài.
“Anh dám dùng cái giọng đó với tôi hả?”
Vì vậy anh gầm gừ với cô và hiên ngang bước vào phòng tắm lấy ra một cái khăn từ giá treo. Rồi anh hướng vào phòng ngủ của cô và lấy một cái chăn.
Anh quay lại với cô. “Cô ướt nhẹp rồi.”
“Tôi biết.”
Astrid bất ngờ khi đột nhiên được bao phủ bởi một tấm chăn ấm áp, đặc biệt là khi mà những câu nói mang đầy vẻ tức giận,gay gắt mà anh đã dùng để chỉ ra cô là một kẻ ngốc khi theo anh ra ngoài.
Anh bọc cô thật chặc, rồi quỳ xuống trước cô. Anh cởi đôi dép lông ẩm ướt của cô ra khỏi chân cô và xoa bóp những ngón chân lạnh cóng của cô cho đến khi chân cô có lại cảm giác thay vì chỉ cảm nhận được cơn đau bỏng rát vì lạnh.
Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế này và cô tự hỏi đã bao nhiêu lần Zarek phải chịu đựng những cơn lạnh như thế này mà không có một ai bên cạnh để sưởi ấm cho anh.
“Cô đã làm một chuyện thật ngốc nghếch.” Anh gay gắt nói.
“Vậy sao anh lại làm vậy?”
Anh không trả lời. Thay vào đó anh thả chân cô xuống và đi vòng qua cô.
Cô không biết anh định làm gì cho đến khi cô cảm thấy một cái khăn đang phủ trên đầu mình. Căng thẳng, cô đã cho rằng anh sẽ mạnh tay.
Anh không làm vậy. Thực tế thì anh lau khô tóc cô một cách nhẹ nhàng đến kinh ngạc.
Chuyện này thật là lạ? Ai lại có thể nghĩ anh có thể chăm sóc cô dịu dàng như vậy?
Việc này hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Có lẽ anh là người phức tạp hơn vẻ bề ngoài.
Anh nghiên rắng khi cảm nhận được sự mềm mại từ mái tóc ẩm ướt của cô trên tay mình. Anh cố giữ cho cái khăn chắn giữa mái tóc của cô và da tay anh, nhưng nỗ lực đó không mang lại tác dụng. Những lọn tóc của cô cứ liên tục quét vào da thịt của anh, thiêu cháy anh.
Cảm giác sẽ như thế nào khi hôn một người phụ nữ?
Cảm giác sẽ như thế nào khi hôn cô?
Anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó. Mỗi khi một người phụ nữ thử hôn anh, anh dịch môi mình ra xa môi của cô ta. Đó là cử chỉ thân mật mà anh không muốn trải nghiệm với bất cứ ai.
Tuy nhiên giờ anh có thể cảm nhận được nỗi khao khát cử chỉ đó. Cảm nhận một cơn đói khác muốn được nếm thử đôi môi ẩm ướt, mọng đỏ của Astrid.
Mày là cái gì chứ? Một kẻ tâm thần?
Phải, anh là một kẻ tâm thần.
Trong cuộc đời anh, không có chỗ cho một người phụ nữ. Không có chỗ cho bạn bè hay đồng đội. Từ giây phút được sinh ra anh đã học được trong số phận của anh chỉ có một thứ.
Sự cô lập.
Dù cho anh có cố gắng để được thuộc về một cái gì đó, nhưng nỗ lực đó đã không thành. Anh là một kẻ ngoài cuộc. Đó là những gì anh biết.
Anh lấy cái khăn ra khỏi tóc cô và nhìn cô chằm chằm, muốn được luồn tay vào những lọn tóc thẳng của cô và chải chúng.tuy da cô vẫn còn tái xám vì lạnh. Nhưng cũng làm không giảm đi vẻ đáng yêu của cô. Không giảm đi vẻ hấp dẫn.
Trước khi kịp ngăn bản thân, anh đặt bàn tay trần của mình lên đôi má lạnh cóng của cô và để cho sự mềm mại từ làn da của cô thẩm thấu vào anh.
Chúa ơn, cảm giác thật tuyệt khi được chạm vào cô.
Cô không né người khỏi cái chạm của anh hay co rúm người lại. Cô ngồi đó và để anh chạm vào cô như một người đàn ông.
Như một người tình...
“Zarek?” Giọng nói của cô tràn đầy ngờ vực.
“Cô lạnh như băng vậy.” Anh càu nhàu, rồi rời khỏi cô. anh phải tránh xa khỏi cô và cảm giác xa lạ mà cô khuấy lên trong anh. Anh không muốn ở gần cô.
Không muốn bị thuần hóa.
Mỗi lần anh cho phép bản thân mình gắn kết với một người khác, thì anh lại nhận được sự phản bội.
Bởi mọi người.
Ngay cả Jess, người có vẻ là an toàn vì anh ta sống ở rất xa anh.
Một cơn đau ở lưng lại nhói lên.
Chắc chắn là Jess đã không sống đủ xa.
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp và thấy tuyết vẫn cứ rơi. Sớm muộn gì, Astrid cũng sẽ đi ngủ và lúc đó anh có thể rời đi.
Lúc đó, cô sẽ không thể ngăn cản anh.
Astrid định đi theo Zarek, nhưng rồi lại ngăn bản thân mình. Cô muốn thấy anh đang làm gì. Anh định làm gì.
Sasha anh ta đang làm gì?
Cô giữ cho bản thân mình bất động và dùng thị giác của Sasha. Zarek đang cởi nút áo khoát của mình ra. Hơi thở của cô nghẹn lại khi cô nhìn thấy bộ ngực trần của anh. Từng múi cơ trên người anh căn ra khi anh cởi chiếc áo khoác và máng nó trên đồ tựa lưng của một cái ghế.
Người đàn ông này tuyệt đẹp. Tấm lưng trần hơi ngâm và đôi vai rộng lớn của anh cực hấp dẫn.Ngon lành.
Nhưng điều làm cô choáng váng là cánh tay phải và vai của anh đầy những vết thương nham nhở do bị Sasha tấn công.
Astrid thở dốc khi nhìn thấy những gì mà người bạn đồng hành của cô đã gây ra. Mặt khác, Zarek không có vẻ gì là phiền lòng về những vết thương nghiêm trọng của anh. Anh vẫn tỏ ra bình thản như thể không có gì xảy ra.
“Tôi có phải nhìn cái này không?” Tiếng rên rỉ của Sasha vang lên trong đầu cô. “Tôi chắc chắn mình sẽ bị mù khi phải nhìn một thằng đàn ông khỏa thân.”
“ Cậu sẽ không bị mù và anh ấy không khỏa thân.” Không may làm sao.
Astrid có một chút ngạc nhiên với suy nghĩ không giống như tính cách của cô.Trước kia cô chưa bao giờ nhìn chòng chọc vào một người đàn ông, nhưng cô phát hiện mình đang sững người nhìn Zarek.
“Phải, tôi sẽ bị mù và phải hắn ta đang khỏa thân. Dù sao thì cũng đủ lõa thể để khiến tôi nôn hết cả bữa trưa của mình ra.” Sasha bắt đầu chạy ra khỏi nhà bên.
“Sasha, ở yên đó.”
“Astrid, tôi không phải là một con chó và tôi không nghe theo giọng điệu sai khái đó. Tôi ở bên cạnh cậu vì đó là sự lựa chọn của tôi chứ không phải vì quyết định của cậu.
“Sasha mình biết. Mình xin lỗi. Làm ơn ở lại vì mình đi.” Gầm gừ như muốn cảnh cáo Zarek , Sasha lon ton chạy trở vào trong bếp và nằm xuống quan sát anh.
Zarek không để ý đến Sasha trong khi anh đang bận rộn đi quanh nhà bếp tìm kiếm thứ gì đó.
Cô nhíu mày khi thấy anh lấy ra một cái chảo nhỏ. Khi anh bước đến chỗ cái tủ lạnh của cô, hơi thở của cô nghẹn lại trước hình con rồng cách điệu được xăm trên thắt lưng của anh. Và ngay trên nó là một vết thương nham nhở do một người nào đó đã bắn anh gây ra.
Cô rùng người trước cảm giác thông cảm bất ngờ. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài cô thực sự cảm thấy thương tiếc cho một ai đó. Vết thương có vẻ nặng và rất đau.
Zarek di chuyển như thể vết thương không có ở đó.
Anh đi đến tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa và một thanh keo Hershey lớn mà cô đã mua trong một cơn bốc đồng. Anh đổ sữa vào trong cái chảo rồi bỏ vài miếng socola vào trong đó.
Thật lạ lùng. Anh có thể cắn đứt đầu cô và dọa nạt cô, rồi lại chăm sóc cô, và giờ anh đang làm socola nóng.
“Nó không dành cho cậu đâu.” Sasha nói với cô.
“Hừ, Sasha.”
“Thật mà. Dám cá với tớ là hắn đang cố đầu độc tớ bằng socola nóng không?”
Zarek quay đầu lại và quẳng cho Sasha một nụ cười mỉa mai đầy vẻ nham hiểm. “Ê,Lassie, muốn ra ngoài giếng tìm Timmy không? Thôi nào, cô gái. Tao thậm chí còn mở cửa cho mày và quẳng thêm cho mày một cái bánh quy.”
(Lassie là tên một sê-ri phim truyền hình của Mỹ kể về cuộc phiêu lưu của một con chó cái giống Rough Collie được đặt tên là Lassie và những người bạn đồng hành của nó. Timmy là một nhân vật trong phim.)
“Ê tên Thợ săn-tâm thần, muốn thấy răng tao cắm vào_của mày_”
“Sasha!”
“Mình không thể nhịn được. Hắn làm phiền mình. Rất nhiều.”
Zarek nhìn qua khay đựng nước và thức ăn dành cho Sasha mà Astrid đã đặt chúng lên một cái khay nhỏ cách mặt đất khoảng bốn inch (1dm).
Sasha nhe răng. “Thằng kia, không được làm bẩn thức ăn của tao. Mày mà dám bỏ độc vào đó, tao thề là tao sẽ cắn lủng quần mày.”
“Sasha,làm ơn đi.”
Zarek đi đến chỗ để những cái khay bằng thép không gỉ đó.
“Mình đã nói với cậu rồi mà, Astrid, thằng con hoang này đang cố đầu độc mình. Hắn sẽ nhổ nước bọt vào khay nước của mình hay làm cái gì đó còn tồi tệ hơn vậy.”
Zarek làm điều mà tất cả mọi người đều bất ngờ. Anh cuối người xuống, cầm lấy cái khay gần như trống rỗng, rửa nó tại bồn rửa và đổ đầy nước vào khay, rồi cận thận đặt nó trở lại cái giá để.
Astrid không chắc trong hai người họ ai là người bị sốc hơn. Cô hay là Sasha.
Sasha tiến lại chỗ cái khay nước của mình và đầy nghi ngờ ngửi ngửi nó.
Zarek bước lại bồn rửa và rửa tay mình. Khi socola sữa đã được đun nóng, anh rót nó vào trong một cái cốc và mang nó cho cô.
“Nè.” Anh nói, giọng anh vang lên với vẻ thô lỗ và thù địch như mọi khi. Anh cầm lấy tay cô và kéo nó tới chỗ cái cốc.
“Cái gì vậy?” Cô hỏi.
“Thạch tín và thuốc súc ruột.”
Cô nhăn mặt khi nghĩ đến những thứ kinh tởm đó. “Thật không? Dù sao thì anh cũng đã xoay sở chế biến chúng trong im lặng. Ai mà biết được chứ? Cảm ơn, trước đây tôi chưa bao giờ nôn mửa, nên tôi chắc rằng điều đó sẽ làm nó đặc biệt hơn.”
Ồ, dù sao cũng hơi quá khi cho rằng Zarek cũng có mặt ân cần, dịu dàng.
“Uống hay không thì tùy.” Anh càu nhàu. “Tôi không quan tâm.”
Astrid nâng cái cố lên. Mặc dù qua đôi mắt của Sasha cô đã tận mắt thấy anh chế biến nó và biết anh không bỏ độc vào trong cốc, cô vẫn không muốn nếm thử cốc socola sau khi nghe lời bình luận của anh.
“Hắn ta đang quan sát cậu.”Sasha nói với cô.
Cô chậm rãi nghiêng đầu. “Theo kiểu nào?”
“Theo kiểu hắn thách cậu dám thử cốc nước.”
Astrid nín thở, phân vân không biết nên làm thế nào. Đây có phải là bài kiểm tra đến từ anh? Anh đang yêu cầu cô tin anh?
Hít vào thật sâu, cô uống cốc socola, thức uống được đun ở một nhiệt độ hoàn hảo và rất ngon.
Zarek bị bất ngờ bởi sự can đảm của cô.Cô đã nhìn thấu được trò chơi của anh và tin tưởng anh. Anh sẽ không bao giờ uống bất cứ thứ gì mà một người lạ mặt đưa cho anh và anh thực sự bất ngờ vì cô đã dám uống.
Anh phải miễn cưỡng thừa nhận sự ngưỡng mộ của mình dành cho cô. Cô là một người phụ nữ can đảm, và cô xứng đáng có được sự ngưỡng mộ của anh.
Nhưng sau cùng, thì lòng can đảm cũng chẳng giúp ít gì nhiều, và nó chỉ khiến cho cô phải đối mặt với cái chết nếu như Thanatos tìm thấy họ trước khi anh có cơ hội rời đi.
Cái nhìn của anh tối sầm lại khi anh nghĩ đến con quái vật hay tên Daimon hay bất cứ thứ gì hắn đại diện, người đã được cử đến để kết liễu anh.
Đã có những lúc, một số Thợ săn đêm đã giả thuyết rằng Acheron là con chó săn được Artemis sử dụng để truy lùng và kết liễu những tên Thợ săn đêm vô lại.
Tất cả những người đàn ông biết được sự thật đó, hiện giờ đang đi lang thang trên trái đất như một cái Bóng. Họ là những kẻ không có linh hồn, không có cơ thể, là những kẻ luôn luôn cảm thấy đói khát và không bao giờ có thể thỏa mãn cơn đói khát ấy.
Họ có thể nhìn và cảm nhận thế giới,nhưng không một ai có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.
Anh có thể hiểu được cuộc sống đó. Trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời làm con người thường của anh, anh luôn sống cô độc một mình.
Chỉ có như vậy, chỉ có một thế giới không nhận biết được sự tồn tại của anh mới là nơi thích hợp với anh. Vì một khi người ta nhận thấy anh đang ở quanh họ, họ sẽ cố gắng khiến anh khốn khổ hơn.
Cố gắng làm đau và làm nhục anh.
Làn sóng thịnh nộ tràn ngập trong anh khiến ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn. Anh nhìn quanh căn nhà gỗ sang trọng, nơi mà mọi chi tiết trong đó đều thể hiện sự giàu có của Astrid. Trong kiếp sống con người của anh, một người phụ nữ như cô sẽ nhổ nước bọt vào mặt anh chỉ với lý do anh dám đi ngang qua trước mặt cô ta. Thân phận của anh quá thấp kém so với cô nên anh sẽ bị ăn đòn nếu dám ngước mắt nhìn vào mặt cô.
Sẽ bị xử tử nếu dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tên nộ lệ này làm phiền quý bà đây à?”
Anh nhăn mặt khi những kí ức ùa về trong tâm trí của anh.
Lúc mười hai tuổi, anh đã quá ngu ngốc khi nghe lời của các anh mình khi họ chỉ vào một người phụ nữ đang đứng trong chợ.
“Bà ta là mẹ của mày đó, thằng nô lệ. Mày không biết à? Cậu tao đã trả tự do cho bà ta vào năm ngoái.”
“Sao không lại chỗ bà ta đi,Zarek? Có lẽ bà ta sẽ thương hại mày và giúp mày được trả tự do luôn.”
Còn quá non dại để có thể suy nghĩ thấu đáo, anh đã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mà họ chỉ anh. Bà ta có mái tóc đen giống như anh và đôi mắt xanh thẫm tuyệt đẹp. Trước đây, anh chưa bao giờ nhìn thấy mẹ. Và càng không biết là bà ấy xinh đẹp như vậy.
Nhưng trong tim anh, bà ta luôn luôn đẹp hơn cả nữ thần Venus. Anh đã hình dung bà ta cũng là nô lệ như anh, là người đã không có lựa chọn nào ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân. Anh đã dựng nên một giấc mơ anh đã bị tước khỏi vòng tay bà như thế nào lúc anh mới được sinh ra. Bà đã khóc nhiều như thế nào khi cầu xin trả anh lại cho bà.
Mỗi ngày bà đã đau buồn thương nhớ đưa con trai bị mất của mình nhiều như thế nào.
Trong khi đó, anh lại bị trao cho người cha tàn nhẫn của mình, người đã cố tình ngăn anh khỏi vòng tay yêu thương của bà.
Zarek chắc chắn là bà yêu anh. Những người mẹ luôn yêu con của mình. Đó là lý do tại sao những người phụ nữ nô lệ khác không quan tâm đến anh.Họ đã dành hết của cải và tình yêu của mình cho những đứa con của họ.
Nhưng người phụ nữ này....Bà là của anh.
Và bà sẽ yêu anh.
Zarek chạy đến chỗ bà và vòng tay ôm lấy bà, nói với bà anh là ai và anh yêu bà đến nhường nào.
Nhưng không có một vòng tay yêu thương nào. Không có biểu hiện nào của tình mẫu tử.
Bà ta nhìn anh như một sinh vật hạ đẳng, đáng ghê tởm. Môi bà ta cong lên đầy vẻ độc ác trong khi bà ta rít lên với anh. “Tao đã trả cho con điếm đó một số tiền khá lớn để giết chết mày.”
Các anh trai anh cười nhạo anh.
Zarek tan nát cả cõi lòng bởi sự từ chối của mẹ mình đến nỗi anh không thể di chuyển hay thở. Anh đau đớn khi biết mẹ mình mua chuộc một nô lệ khác để giết anh.
Khi một người lính tiến về phía họ và hỏi anh có làm phiền bà ta không, bà ta đã lạnh lùng nói. “
Tên nô lệ hèn hạ này dám chạm vào ta. Ta muốn nó bị ăn đòn vì hành vi đó.”
Thậm chí là sau hai ngàn năm những từ ngữ đó vẫn vang lên rõ mồn một trong tâm trí của anh. Cũng như vẻ mặt nhẫn tâm của bà ta khi bà quay đi và để anh lại với những tên lính, những kẻ đã rất hào hứng thi hành mệnh lệnh của bà ta...
“Mày là đồ vô dụng, nô lệ. Mày không làm được gì cả. Mày còn không xứng đáng nhận được một mẩu đồ ăn thừa để tiếp túc sống. Nếu tụi tao may mắn có lẽ mày sẽ chết vào mùa đông và tụi tạo sẽ tiết kiệm được phần ăn cho một tên nô lệ có giá trị hơn."
Zarek gầm gừ khi phát hiện những kí ức đó vẫn tác động lên anh.Không thể chịu đựng nỗi đau mà những kí ức đó mang đến,anh nỗi điên và phóng sức mạnh của mình ra. Tất cả bóng đèn trong phòng vỡ tung,ngọn lữa nổ bôm bốp trong lò sưởi, suýt chút nữa là làm phỏng Sasha, con vật đang nằm trước lò sưởi. Những khung ảnh thì rơi khỏi tường.
Tất cả những gì anh muốn là dừng nỗi đau này lại…
Astrid thét lên khi tai cô bị tấn công bởi những âm thanh xa lạ. “Sasha chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Thằng con hoang đó cố giết tôi.”
“Bằng cách nào?”
“Hắn bắng một quả cầu lửa từ lò sưởi vào chân sau của tôi. Trời ạ, lông của tôi bị cháy két hết rồi. Hắn ta đang lên cơn điên nào đó và sử dụng sức mạnh của hắn.”
“Zarek ?”Căn nhà gỗ rung chuyển dữ dội đến nỗi cô nửa cho rằng nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào
“Zarek !”
Hoàn toàn im lặng.
Tất cả những gì Astrid có thể nghe chính là trái tim của cô đang nện thình thịch trong lồng ngực.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy ?” Cô hỏi Sasha.
“Tôi không biết. Ngọn lửa đã bị dập tắt và tôi không thể thấy gì cả. Trong này hoàn toàn tối mịt. Hắn ta đã làm nổ hết mấy cái bóng đèn.”
“Zarek?” Cô thử gọi anh một lần nữa.
Anh ta có thể làm bất cứ việc gi với cô.
“Tại sao cô lại cứu tôi?”
Cô nhảy dựng cả người lên khỏi chiếc ghế dài khi nghe thấy giọng nói của anh ở ngay bên tai cô.Anh ở quá gần cô, cô có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh trên làn da mình.
“Anh bị thương.”
“Làm sao cô biết tôi bị thương?”
“Tôi không biết cho đến khi tôi mang anh vào nhà. Tôi....tôi đã nghĩ anh say rượu.”
“Chỉ có một kẻ hoàn toàn đần độn mới mang một người đàn ông xa lạ vào nhà của cô ta trong khi cô ta bị mù và sống một mình. Mà tôi thì không thấy cô giống một kẻ đần độn.”
Cô nuốt nghẹn. Anh thông minh hơn là cô đã nghĩ.
Và cũng đáng sợ hơn rất nhiều.
“Tại sao tôi lại ở đây?”Anh tra hỏi.
“Tôi đã nói với anh rồi.”
Anh đẩy mạnh cái ghế dài khiến nó trượt về phía trước vài inch. Rồi anh đứng trước mặt cô, ấn cô ngồi xuống cái ghế đệm. Cô run sợ trước hành động mạnh bạo của anh. “Làm sao cô mang tôi vào trong?”
“Tôi kéo anh vào.”
“Một mình cô?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cô không có vẻ khỏe như vậy.”
Cô thở hổn hển vì khiếp sợ.Anh ta muốn gì? Anh ta định làm gì với cô? “Tôi khỏe hơn là anh tưởng đó.”
“Chứng minh đi.” Anh nắm lấy cổ tay cô.
Cô chống trả anh trong vài giây. “Thả tôi ra.”
“Tại sao? Tôi làm cô sợ à?”
Sasha gầm gừ. Lớn tiếng.
Cô ngừng chống cự và liếc mắt đến nơi mà cô hy vọng cậu ta ở đó.
“Zarek.” Cô nói một cách cứng rắn. “Anh đang làm tôi đau. Thả tôi ra.”
Ngạc nhiên là, anh thực sự đã thả cô ra. Anh khẽ bước lùi lại nhưng cơn giận dữ của anh vẫn ngay đó. Gây áp lực cho cô. Đe dọa cô.
“Biết khôn thì hãy tránh thật xa tôi ra, công chúa.” Anh gầm gừ vào tai cô.
Cô nghe tiếng anh rời xa khỏi cô.
“Hắn ta có tội.” Sasha cáu kỉnh nói.
“Asrtid, kết tội hắn đi.”
Cô không thể.Chưa phải lúc. Mặc dù Zarek đã hù dọa cô. Thậm chí trong giây phút này anh ta có vẻ mất kiểm soát và đáng sợ.
Anh chưa thực sự làm đau cô. Anh chỉ đe dọa cô, và đó không phải là một lý do khiến một ai đó phải chết.
Sau sự kiện này, cô đã hiểu rõ làm sao anh ta đã có thể phát khùng vào đêm đó và tàn sát hết mọi người trong ngôi làng mà anh được giao trách nhiệm phải bảo vệ.
Liệu anh có tấn công cô như thế không?
Bởi vì cô là một người bất tử, nên anh sẽ không thể giết cô, nhưng anh có thể làm đau cô.
Một người phán xét thiếu kinh nghiệm hơn có lẽ đã rút ra kết luận và đưa ra lời phán quyết dựa trên hành động của anh vào đêm nay. Cô thuyết phục bản thân mình nên làm vậy, nhưng cô không thể. Chưa phải lúc.
“Cậu ổn chứ?”Sasha hỏi cô sau khi cô đã không có phản ứng gì với yêu cầu đưa ra lời phán quyết của cậu ấy.
“Ổn.”
Nhưng cô đang nói dối và cô có cảm giác là Sasha biết điều đó.Zarek đã làm cô hoảng sợ theo cách mà trước đây chưa ai từng làm với cô.
Trong suốt nhiều thế kỷ qua, cô đã phán xét không biết bao nhiêu là đàn ông và phụ nữ. Những kẻ giết người,phản bội, báng bổ thần linh. Chỉ cần kể tên.
Nhưng không một ai trong bọn họ khiến cô sợ hãi. Không một ai trong bọn họ đã từng khiến cô muốn chạy đến nương nhờ vào sự bảo vệ của các chị mình.
Zarek đã làm được điều đó.
Có một điều gì đó không bình thường ở Zarek. Cô đã từng đối phó với nhiều người cố che giấu đi sự điên rồ của họ. Nhưng người đàn ông có thể đóng vai vị anh hùng hào hiệp trong khi bên trong họ là những kẻ tàn nhẫn và độc ác.
Zarek đã nỗi giận và dù vậy anh ta chưa làm đau cô.
Ít nhất là vẫn chưa làm.
Nhưng những hành vi bát nạt của anh sẽ phải biến mất.
Cô nhớ đến lời Acheron nói với mình. “Người ta chỉ thấy rõ nó bằng trái tim...”
Trong tim Zarek có thứ gì?
Phát ra một tiếng thở dài, Astrid mở rộng các giác quan của mình và cố định vị Zarek.
Như trước đây, cô không thể tìm thấy anh. Như thể anh đã quen với việc che giấu bản thân đến nỗi anh không hiện lên trong tầm ngắm của bất cứ ai. Thậm chí là trong tầm ngắm cả cô.
“Anh ta đang ở đâu?” Cô hỏi Sasha.
“Tôi nghĩ là trong phòng của hắn ta.”
“Cậu đang ở đâu?”
Sasha đến ngồi kế bên chân cô.
“Artemis đã đúng. Vì sự bình yên của toàn nhân loại, hắn nên bị diệt trừ. Ở hắn ta có cái gì đó hoàn toàn không ổn.”
Astrid cọ cọ tai của cậu ấy trong khi cô xem xét lời bình luận đó. “Mình không biết nữa. Acheron đã phải trao đổi với Artemis để mình có thể phán xét Zarek. Anh ấy sẽ không làm vậy mà không có lý do. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới trao đổi với Artemis vì thứ gì đi chăng nữa. Và Acheron còn lâu mới là một tên ngốc.Có lẽ có điều gì đó tốt đẹp bên trong Zarek hoặc_”
“Acheron luôn luôn hy sinh vì những người lính của anh ta. Đó là nhiệm vụ của anh ta.” Sasha mỉa mai.
“Có lẽ vậy...”
Nhưng cô biết nhiều hơn thế. Acheron luôn luôn hành xử vì lợi ích của tất cả mọi ngời. Trước đây anh chưa bao giờ can thiệp vào một cuộc phán quyết hay hành hình một Thợ săn đêm vô lại nào, và tuy nhiên đích thân anh đã nhờ cô phán xét người đàn ông này...
Anh đã không cho phép giết chết Zarek vào chín trăm năm trước vì tội phá hủy ngôi làng của anh ta và giết chết những người vô tội.
Nếu như Zarek thực sự là một mối nguy hiểm, Acheron sẽ không bao giờ mặc cả với họ một buổi điếu trần hay cho phép người Thợ săn đêm đó được sống. Phải còn cái gì đó trong chuyện này.
Cô tin tưởng vào Acheron.
Cô phải tin tưởng vào anh.
Zarek ngồi một mình trong căn phòng của anh, ngắm nhìn tuyết đang rơi bên ngoài qua tấm rèm để mở. Anh ngôi trên chiếc ghế bập bênh nhưng cả người anh bất động. Sau khi anh ‘bình tĩnh’ lại, anh đã đi khắp căn nhà để thay lại những cái bóng đèn và dọn dẹp những khung ảnh bị vỡ. Bây giờ mọi thứ trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Anh phải rời khỏi đây trước khi anh nổi điên lên một lần nữa. Tại sao cơn bão vẫn chưa tan?
Đèn trong hành lang sáng lên khiến anh tạm thời bị mù.
Anh nhăn mặt vì chuyện đó. Tại sao Astrid lại dùng đèn trong khi cô ấy bị mù?
Anh nghe tiếng bước chân cô phía cuối hành lang đang hướng đến phòng khách. Một phần trong anh muốn tham gia cùng cô, muốn nói trò chuyện với cô.Nhưng anh chưa bao giờ là người thích hợp cho những cuộc trò chuyện nhàn rỗi.
Anh không biết làm sao để có một cuộc trò chuyện ngắn. Chưa có ai tỏ ra có hứng thú với những gì anh nói.
Vì vậy anh giữ những lời đó cho bản thân và nó phù hợp với anh.
“Sasha ?”
Âm thanh từ giọng nói du dương của cô xuyên qua anh khiến anh có cảm giác mình giống như mẩu thủy tinh bị nghiền nát.
“Ngồi ở đây trong khi mình nhóm ngọn lửa khác.”
Anh gần như đã đứng lên đi đến giúp cô, nhưng anh ép bản thân mình ngồi yên trên ghế . Những ngày sống như kẻ hầu cho bọn người giàu của anh đã qua lâu rồi.Nếu như cô muốn một ngọn lửa, thì cô có thể tự nhóm lửa như anh chẳng hạn.
Dĩ nhiên là anh có thể nhìn để nhóm củi mồi và bàn tay anh đã chai sạn vì làm những công việc nặng nhọc.
Bàn tay cô mềm mại. Tinh tế.
Bàn tay mảnh dẻ đó có thể vuốt ve....
Trước khi ý thức được thì anh đã hướng vào phòng khách.
Anh nhìn thấy Astrid đang quỳ trước lò sưởi, cố gắng đẩy một khúc gỗ mới vào trong cái lò sắt. Cô đang vật lộn với cái lò sưởi và cố hết sức tránh không để bị bỏng.
Không nói lời nào,anh kéo cô ra sau.
Cô thở hổn hển vì cảnh giác.
“Tránh khỏi đường của tôi.” Anh quát.
“Tôi không có ngáng đường anh. Anh đi vào đường của tôi.”
Khi cô không chịu di chuyển, anh bế cô lên và đặt cô ngồi trên chiếc ghế bành màu xanh lá đậm.
“Anh đang làm gì đó?” Cô giật mình hỏi.
“Không có gì.” Anh quay lại lò sưởi và nhóm ngọn lửa lên. “Tôi không thể tin được với tất cả số tiền mà cô có, cô không thể mướn một người nào đó giúp đỡ mình sao.”
“Tôi không cần người khác giúp.”
Anh ngừng lại khi nghe câu nói của cô. “Không à? Làm sao cô có thể tự mình xoay sở mọi thứ?”
“Tôi chỉ làm thôi. Tôi không thể chịu đựng người khác đối xử với tôi như thể tôi là một kẻ vô dụng. Tôi tình cờ có khả năng làm mọi việc như những người khác.”
“Hoan hô công chúa.” Nhưng anh cảm thấy một làn sóng ngưỡng mộ khác dành cho cô. Trong thế giới mà anh lớn lên, phụ nữ như cô sẽ không để bản thân mình làm bất cứ việc gì. Họ mua những kẻ như anh để phục vụ ý thích của họ.
“Sao lúc nào anh cũng gọi tôi là ‘công chúa’ vậy?”
“Không phải cô là vậy sao? Đưa con cưng của cha mẹ.”
Cô nhăn mặt. “Làm sao anh biết?”
“Tôi có thể ngửi nó từ cô. Cô là loại người không bao giờ có một giây lo lắng cho tương lai của mình. Mọi thứ cô muốn, cô đều có được.”
“Không phải mọi thứ.”
“Không à? Vậy cô thiếu cái gì?”
“Thị giác của tôi.”
Zarek rơi vào im lặng khi câu nói của cô vang lên bên tai anh. “Phải, thật là tồi tệ khi bị mù.”
“Làm sao anh biết chứ?”
“Bị rồi, được chưa.”