Nước mắt chảy dài trên má Astrid khi cô cảm nhận được bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của anh trong bàn tay cô; khi cô nhìn những ngón tay dài, búp măng của anh lồng vào những ngón tay của cô.
Bàn tay anh to bè, nam tính và nó bao phủ cô với sức mạnh.
Đôi tay đó đã giết chóc, nhưng chúng cũng đã bảo vệ. Chúng đã chăm sóc cô và tạo cho cô những khoái cảm.
Bằng hành động đơn giản này, cô biết mình cuối cùng cũng đã kết nối được với anh.
Cô vừa với tới thứ không thể với tới được.
Rồi sự kết nối đó biến mất.
Gương mặt của Zarek đanh lại khi anh giật tay mình ra khỏi tay cô. “Tôi không muốn bị thay đổi. Không phải bởi em. Không phải bất kỳ ai hết.”
Quát lên trong giận dữ, anh đẩy cô ra và bước thẳng ra khỏi cửa.
Astrid làm một việc mà cô chưa bao giờ làm trước đây.
Cô nguyền rủa.
Chết tiệt anh ta đi vì đã không ở lại. Chết tiệt anh ta đi vì đã hành động quá ngu ngốc.
“Anh đã nói rồi mà, hắn ta là một kẻ bất trị.”
Astrid quay đầu lại nhìn M’Adoc đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa theo bước của Zarek người đang ở trần và lê bước chậm chạp đi trong nền tuyết.
“Anh đã nghe lén câu chuyện trong bao lâu rồi?” cô hỏi vị thần Oneroi.
“Không lâu như thế đâu. Anh biết khi nào không nên xâm nhập vào một giấc mơ.”
Cô nheo mắt nhìn anh đầy ẩn ý. “Tốt hơn là anh nên biết thế.”
Phớt lờ cô và lời cảnh báo ngầm của cô, anh di chuyển để quan sát Zarek đi trong nên tuyết.
“ Vậy giờ em định làm gì đây?” Anh hỏi.
“Đánh anh ta bằng gậy cho đến khi anh ta biết hiểu lý lẽ.”
“Em không phải là người đầu tiên thử phương pháp đó đâu.” M’Adoc nói một cách khô khan. “Vấn đề là, hắn ta miễn nhiễm với việc đó rồi.”
Cô thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi. Đó là sự thật.
“Em không biết phải làm gì nữa.” Cô thú thật. “Em cảm thấy thật tuyệt vọng khi đụng đến chuyện liên quan đến anh ấy.”
Một vẻ gì đó thông thái lóe lên trong đôi mắt nhạt màu rực rỡ của M’Adoc. “ Em đã không nên bẫy hắn ta ở đây hay lôi bản thân mình vào vấn đề này. Sẽ rất nguy hiểm nếu ở lâu trong vương quốc này.”
“Em biết, nhưng em còn có thể làm gì nữa đây? Anh ấy không chịu ở lại và rất quyết tâm rời khỏi căn nhà gỗ của em. Anh biết là em sẽ không để chuyện đó xảy ra mà.” Cô dừng lại và hướng một cái nhìn nài nỉ về phía người Bảo vệ những giấc mơ. “Em cần được chỉ dẫn, M’Adoc. Em ước gì mình có thể nói chuyện với Acheron. Anh ấy là người duy nhất em biết có thể kể cho em nghe về Zarek.”
“Không. Zarek có thể tự kể cho em nghe.”
“Nhưng anh ấy sẽ không kể đâu.”
Anh bắt gặp ánh nhìn của cô. “Vậy là em bỏ cuộc à?”
“Không bao giờ.”
Anh tặng cô một nụ cười hiếm hoi, việc đó cho cô biết anh đang hấp thụ những cảm xúc của cô. “Anh cũng đã đoán vậy. Mừng là em không còn dửng dưng nữa.”
“Nhưng làm thế nào em có thể với tới anh ấy đây? Vào thời điểm này em sẽ chấp nhấn bất cứ ý tưởng nào được đề ra.”
M’Adoc giơ bàn tay anh ra và một quyển sách nhỏ, màu xanh đen xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Anh đưa nó cho cô.
Astrid nhìn vào bản in của cuốn sách Hoàng tử bé trong tay cô.”
“Nó cũng là cuốn sách ưa thích của Zarek.” M’Adoc nói.
Thảo nào Zarek có thể trích dẫn nó cho cô nghe.
M’Adoc bước lùi lại một bước. “Đó là cuốn sách của những trái tim tan vỡ và của sự đấu tranh sinh tồn. Một cuốn sách của phép màu, hy vọng và hứa hẹn. Lạ là nó có thể nói với anh ta, phải không?”
Rồi M’Adoc biến mất khỏi giấc mơ và để lại cô cùng cuốn sách, cô lướt tay qua những trang sách. Cô thấy M’Adoc đã đánh dấu những trang và đoạn văn nhất định.
Astrid đóng cánh cửa lại và mang cuốn sách đến một cái ghế tựa thoải mái, thứ đã đột nhiên xuất hiện trong căn nhà gỗ của cô.
Cô mỉm cười. Tất cả các vị thần của giấc mơ đều thích nói theo lối khó hiểu và ẩn ý. Họ hiếm khi nào nói thẳng một thứ gì đó, nhưng lại khiến cho người ta cố gắng tìm ra câu trả lời cho vấn đề của họ.
M’Adoc, thủ lĩnh của vị thần Oneroi, đã để lại cho cô những manh mối trong cuốn sách này.
Nếu như cuốn sách này có thể giúp cô thấu hiểu được Zarek, cô sẽ đọc những chỗ anh đã đánh dấu.
Có lẽ sau đó cô sẽ có một hy vọng trong việc cứu rỗi Zarek.
oOo
Jess khom người bước vào một cửa hàng tiện ích nhỏ và lắc lắc người mình như một con chó bị ướt bước vừa ra khỏi cơn mưa. Nơi này lạnh như quỷ, nó khiến anh không thể chịu đựng nỗi.
Làm thế nào mà Zarek có thể sống sót tại Alaska trước lúc có hệ thống sưởi ấm? Anh phải dành một lời khen ngợi cho bạn anh. Một người đàn ông phải rất cứng rắn và nguy hiểm mới có thể sống tại nơi đây mà không có sự giúp đỡ từ bạn bè và những Người cận vệ.
Chủ quan mà nói, anh thà bị bắn bởi một khẩu súng lục và bị quẳng vào một tổ răn chuông mà không có một mảnh vải che thân con hơn.
Có một quý ông lớn tuổi đứng đằng sau quầy tính tiền, người đã bắn về phía anh một nụ cười hiểu biết như thể ông hiểu tại sao Jess lại lầm bầm chửi rủa khi chỉ vừa mới bước vào tiệm. Người đàn ông có mái tóc bạc dày và một bộ râu nhuốm màu muối tiêu. Chiếc áo len tay dài màu xanh lục của ông có một vài lỗ thủng, nhưng nó vẫn có vẻ còn tốt và ấm áp.
“Tôi có thể giúp gì được cho anh?”
Jess kéo chiếc khằn choàng xuống khỏi gương mặt của anh và gật đầu dứt khoát và thân thiện với người đàn ông đó.
Theo phép lịch sự, anh cởi chiếc mũ cao bồi đen của mình ra trong khi đang ở bên trong nhà, nhưng khỉ thật nếu anh làm vậy thậm chí một gam hơi ấm trong người anh có thể thoát ra.
Mà anh thì cần từng chút hơi ấm một đó.
“Xin chào, ngài.” Anh gom hết tất cả phép lịch sự. “Tôi đang tìm một cốc cà phê đen hoặc bất cứ thứ gì khác mà ngài có miễn là nó nóng. Thực sự nóng.”
Người đàn ông cười to và chỉ vào bình đựng cà phê ở phía sau. “Anh hẳn là không phải là người ở nơi này.”
Jess tiến tới chỗ để cà phê. “Không, thưa ngài.”
Người đàn ông già lại cười. “Aa, ở lại đây thêm một khoảng thời gian và máu của anh sẽ đông cứng lại đến nỗi anh thậm chí không cảm thấy lạnh.”
Anh nghi ngờ việc đó. Máu của anh sẽ phải đông thành đá thì mới không cảm nhận được cái giá rét này.
Anh muốn vác cái mông của mình trở lại Reno trước khi anh trở thành người Thợ săn đêm đầu tiên trong lịch sử chết vì lạnh cóng.”
Jess rót đầy một cốc nhựa cỡ lớn và tiến lại chỗ quầy tính tiền. Anh đặt cái cốc xuống và lục lọi trong lớp vải dày gần năm triệu lớp từ lớp khoác, áo lót, áo len tay dài và quần dài để lấy cái bóp của mình ra khỏi chiếc túi sau để trả tiền. Ánh mắt của anh rời vào một cái tủ kiếng nhỏ nơi mà người nào đó đã đặt một bức tượng khắc bằng tay nhỏ về một chàng cao bồi ngồi trên một con ngựa hoang.
Jess cau mày khi anh nhận ra con ngựa, rồi đến người đàn ông.
Đó là anh.
Anh đã gửi mail cho Zarek một bức ảnh của anh đang cưỡi trên con ngựa hoang dã mới nhất của mình vào mùa hè vừa rồi. Khỉ thật nếu bức tượng này không phải là một bản copy chính xác từ bức ảnh đó.
“Này.” Quý ông lớn tuổi đó nói khi ông ta cũng để ý đến bức tượng. “Anh nhìn giống hệt như bức tượng của tôi.”
“Vâng, thưa ngài. Tôi cũng nhận thấy vậy. Ông có nó từ đâu vậy?”
Người đàn ông nhìn anh rồi lại nhìn bức tượng khi ông ta so sánh những nét giống nhau giữa họ. “Từ buổi đấu giá vào Giáng sinh hằng năm mà chúng tôi tổ chức vào cuối tháng mười một.”
Jess nhăn mặt trước câu nói đó. “ Buổi đấu giá vào Giáng sinh?”
“ Mỗi năm các thành viên câu lạc bộ Gấu bắc cực tập hợp lại với nhau để quyên góp tiền giúp đỡ những người nghèo và bệnh tật. Chúng tôi tổ chức buổi đấu giá hằng năm, và đã tổ chức được, ồ tôi không biết nữa, hai mươi năm hay cỡ vậy đó, Santa (ông già No-en) thường để lại một vài cái túi lớn một trong những cái túi ấy đựng những bức tượng nhỏ được khắc bằng tay. Chúng tôi cho rằng ông ta hẳn là một nghệ nhân trong địa phương hoặc là một ai đó không muốn người khác biết ông ấy sống ở đâu. Hằng tháng một số tiền lớn của một người giấu tên được chuyển đến bưu điện. Hầu hết chúng tôi suy đoán người làm những chuyện này là cùng một người.”
“Santa trong Santa Claus hả?”
Người đàn ông gật đầu. “ Tôi biết đó là một cái tên ngu ngốc, nhưng chúng tôi không biết gọi ông ta bằng một cái tên nào khác. Chỉ là một người đàn ông nào đó thường xuất hiện vào mùa đông và làm việc thiện. Cảnh sát đã thấy ông ta một hay hai lần mang những cái túi đặt tại trung tâm của thị trấn, nhưng họ đã để ông ta yên. Ông ta dọn tuyết trên đường đi cho người già và điêu khắc rất nhiều tác phẩm nghệ thuật bằng băng tinh tế mà anh chắc chắn đã thấy ở nhiều nơi trong thị trấn.”
Jess cảm thấy quai hàm anh trễ xuống, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại trước khi anh để lộ răng nanh của mình cho quý ông kia thấy. Phải. Anh đã thấy những tác phẩm nghệ thuật đó.
Nhưng là Zarek làm sao?
Những việc như thế này có vẻ như không giống hành động của một người từng là nô lệ. Người bạn của anh luôn cộc cằn nhất và thẳng thắng đến nỗi khó ưa.
Nhưng mà, Zarek chưa bao giờ nói cho anh biết anh ấy làm gì ở đây để giết thời gian. Không bao giờ thực sự nói gì nhiều với Jess.
Jess trả tiền cho cốc cà phê , rồi đi ra ngoài đường.
Anh đi đến cuối đường, nơi một một tác phẩm nghệ thuật bằng băng được đặt giữa bùng binh. Đó là bức tượng về một con nai sừng tấm, bức tượng cao gần hai mét rưỡi. Ánh trăng rọi vào bề mặt được điêu khắc rất tinh xảo đó khiến cho bức tượng nhìn giống hệt như một con nai sừng tấm đang chuẩn bị thoát ra và chạy về nơi trú ẩn của nó.
Đây là tác phẩm của Zarek ?
Việc này có vẻ không đúng lắm.
Jess định uống thêm một ngụm cà phê rồi nhận ra ly cà phê đã lạnh ngắt rồi.
“Mình ghét Alaska.” Anh lẩm bẩm, đổ phần cà phê xuống đường và rồi vò cái ly lại.
Trước lúc anh có thể tìm thấy một cái thùng rác thì điện thoại của anh reo lên.
Anh kiểm tra tên người gọi và thấy đó là Justin Carmichael, một trong những Người cận vệ thi hành luật người được gửi đến đây để săn lùng Zarek. Có vẻ như một khi những Nhà tiên tri nghe phong phanh về việc Artemis và Dionysus muốn Zarek chết, họ ngay lập tức báo lại cho Hội đồng, những người đã lần lượt cử một đống những Người cận vệ thi hành luật lệ xấu tính săn lùng và giết chết người Thợ săn đêm vô lại đó.
Jess là người phải đứng giữa họ và Zarek.
Sinh ra và lớn lên tại thành phố New York, Justin là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi bốn tuổi, với những tính cách khó ưa mà Jess thường không quan tâm nhiều đến.
Anh trả lời điện thoại. “ Carmichael hả, anh cần cái gì?”
“ Chúng ta có một vấn đề.”
“Và đó là vấn đề gì?”
“ Anh biết về người phụ nữ đang giúp việc cho Zarek không? Sharon ?”
“Cô ta thì sao?”
“Chúng tôi vừa tìm thấy cô ta. Cô ta bị đánh đập khá nặng và nhà cô ta đã bị cháy trụi lũi. Mẹ của tôi nói đó là cách thức trả thù của Zarek.”
Máu của Jess trở nên lạnh cóng. “Nhảm nhí. Anh đã nói chuyện với cô ta chưa?”
“Tin tôi đi. Cô ta không ở trong tình trạng có thể nói được khi chúng tôi tìm thấy cô ta. Hiện giờ cô ta đang ở cùng mấy người bác sĩ và chúng tôi đã trở lại căn nhà gỗ của Zarek để xem nếu chúng tôi có thể tìm ra thằng con hoang đó và bắt nó trả giá cho chuyện này trước khi nó có thể làm hại những người khác.”
“Còn về con gái của Sharon thì sao?”
“Con bé đang ở bên nhà hàng xóm lúc việc này xảy ra. Cảm ơn chúa. Tôi đã cho Mike canh chừng con bé đề phòng Zarek lại xuất hiện.”
Jess không thể thở nổi và việc đó không phải do bầu không khí rét buốt này này gây ra. Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra chứ? Không giống như những Người cận vệ, anh biết Zarek không có liên quan đến chuyện này.
Một mình anh biết Zarek đang thực sự ở đâu.
Ash đã tin tưởng nói cho anh biết sự thật thì chuyện gì đang diễn ra và giao cho anh nhiệm vụ đảm bảo rằng sẽ không ai can thiệp vào việc này cho đến khi bài kiểm tra của Zarek kết thúc.
Vâng, mọi chuyện đang trở nên lộn xộn hơn cả việc một đàn ngỗng đi tìm chỗ trú đông.
“Đừng đi đâu hết cho đến khi tôi đến đó.” Anh nói với Người cận vệ. “Tôi muốn đi đến căn nhà gỗ của anh ấy cùng với mấy người.”
“Tại sao? Anh đang lên kế hoạch cản trở chúng tôi một lần nữa khi chúng tôi hạ gục hắn ta sao?”
Những từ ngữ đó đâm vào anh như một bầy nhiếm. “Này cậu bé, tốt hơn anh nên bỏ cái giọng đó đi. Tôi không phải là một Người cận vệ mà anh đang nói chuyện với; tôi tình cờ là một trong những người cậu phải tuân lệnh. Đó không phải là việc chết tiệt của anh tại sao tôi lại đến đó. Anh chỉ cần không đi đâu hết cho đến khi tôi bảo anh được đi hoặc tôi sẽ phải cho anh thấy cách tôi đã từng làm cho Wyatt Earp* đũng ra quần.”
(*)Wyat Earp một phó cảnh sát trưởng và con bạc khét tiếng của bang Arizona vào những năm 80 và 90. Ông được biết đến như một người thi hành luật pháp không biết sợ hãi là gì
Carmichae do dự trước khi anh ta trả lời. Khi anh ta trả lời giọng điệu anh ta mềm mỏng và lạnh nhạt. “Vâng, thưa ngài. Chúng tôi đang ở khách sạn đợi ngài.”
Jess cúp máy và nhét nó lại vào túi.
Anh cảm thấy tồi tệ cho Sharon. Cô ta lẽ ra không nên chịu bất kỳ nguy hiểm nào hết. Không một Người cận vệ nào dám làm tổn thương cô.
Và dù cho mọi người có nghĩ gì đi nữa, anh biết Zarek sẽ không làm chuyện đó cho dù anh ấy có cơ hội đi chăng nữa.
Zarek tạo cho anh ấn tượng anh ấy không phải là loại người tấn công những kẻ yếu hơn mình.
Nhưng mà, còn ai dám làm chuyện đó?
Astrid tìm thấy Zarek đúng một mình giữa một ngôi làng thời trung cổ đã bị cháy rụi.
Ở đó có những xác người, bị cháy và không bị cháy, nằm rải rác khắp mọi nơi. Đàn ông lẫn phụ nữ. Thuộc mọi lứa tuổi. Hầu hết cổ họng bọn họ đều bị xé toạt như thể một Daimon hay vài loài sinh vật tương tự vậy đã giết chết họ.
Zarek đi giữa những cái xác, gương mặt anh nhăn nhúm lại. Đôi mắt anh đầy vẻ thống khổ.
Anh vòng tay quanh người mình như thể bảo vệ bản thân anh trước cảnh tượng kinh khủng mà anh đang chứng kiến.
“Chúng ta đang ở đâu?” Cô hỏi.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh trả lời. “Taberleigh.”
“Taberleight?”
“Ngôi làng của anh.” Anh thì thầm, giọng anh đầy sự hối hận và nghẹn ngào. “Anh đã sống ở đây được ba trăm năm. Bà cụ này đã từng nhìn thấy anh khi bà ta còn là một cô bé. Bà ta hết lần này đến lần khác để các thứ lại cho anh. Một cái đùi thịt cừu khô, một túi rượu da chứa bia trong đó. Đôi lúc là một mẩu giấy nhỏ ghi lời cảm ơn anh vì đã trong chừng họ.” Anh nhìn vào Astrid, gương mặt anh như bị ám. “Anh được cho là phải bảo vệ họ.”
Trước khi cô có thể hỏi anh chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng này, cô nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt của một người phụ nữ lớn tuổi.
Zarek lao đến chỗ bà ta.
Người phụ nữ nằm trên nền đất được bao phủ bởi một bộ quần áo rách rưới, cơ thể già nua của bà ta bị gẫy nát. Khắp người bà ta toàn là máu và những vết bầm.
Astrid có thể khẳng định từ biểu hiện của Zarek đây chính là người phụ nữ mà Zarek đã nói đến.
Zarek quỳ xuống bên cạnh bà ta và lau vết máu trên miệng bà ta khi bà ta cố gắng thở.
Đôi mắt xám của người phụ đó rét buốc với sự buộc tội khi chúng chú mục vào anh. “Làm sao anh có thể?”
Sự sống nhạt dần trong đôi mắt bà cụ già đó, biến chúng trở nên mờ đục và đờ đẫn.
Bà ta lịm đi trong vòng tay của anh.
Zarek gầm lên trong cơn thịnh nộ. Anh buông người phụ nữ ra và đứng lên. Anh đi vòng vòng một vòng tròn lớn, cào tay vào mái tóc mình một cách giận dữ.
Thở dồn dập, anh nhìn hoàn toàn phát rồ như mọi người khẳng thường về anh.
Astrid đau lòng thay cho anh. Cô không hiểu chuyện này là sao. Anh vừa hồi tưởng lại cái gì.
Cô đi theo anh. “Zarek, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Gương mặt anh đầy vẻ thống khổ, anh quay lại đối mặt với cô. Thù hận và tội lỗi cháy rực trong đôi mắt như màn đêm sâu lắng của anh.
Anh vung tay chỉ những cái xác xung quanh họ. “Tôi đã giết họ. Tất cả bọn họ.” Những từ ngữ đó vang lên như xé toạt cổ họng anh. “Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy. Tôi chỉ nhớ đến cơn thịnh nộ, sự khát máu. Tôi thậm chí còn không nhớ đã giết họ. Chỉ những hình ảnh thoáng qua của những người đã chết khi họ đến gần tôi.”
Gương mặt anh nhợt nhạt, đôi mắt anh ngập tràng sự ghê tởm với chính bản thân mình. “Tôi là một con quái vật. Bây giờ em đã hiểu tại sao tôi không thể có em rồi chứ? Tại sao tôi không thể ở gần em? Nếu một ngày nào đó tôi cũng giết em thì sao?”
Ngực cô thắt lại trước lời nói của anh trong khi sự hoảng loạn và sợ hãi nhấn chìm cô.
Cô đã phán xét sai về anh sao?
“Tất cả đàn ông mang lại tội lỗi?” Đó là câu nói ưa thích của chị gái cô, Atty. “Người đàn ông trung thực duy nhất là những đứa trẻ sơ sinh, người vẫn chưa được học cách nói dối.”
Khiếp đảm, Astird nhìn những xác chết xung quanh...
Anh thực sự có khả năng làm những như thế sao?
Hiện giờ cô không biết phải nghĩ như thế nào. Bất cứ ai chịu trách nhiệm cho cuộc tàn sát này đều xứng đáng với cái chết. Điều này lý giải tại sao Artemis lại không muốn anh ở quanh những người khác.
Astrid dừng lại với ý nghĩ đó.
Đợi một chút...
Có điều gì đó không đúng.
Những cái chết này có gì đó không đúng.
Aastrid nhìn những cơ thể xung quanh họ. Những xác người. Một số những cái xác là của trẻ em, hầu hết là xác của phụ nữ.
Nếu Zarek đã làm việc này, Acheron sẽ ngay lập tức kết liễu anh. Acheron không chấp nhận dung thứ cho bất kỳ kẻ nào hại đến những người yếu đuối và không có khả năng tự vệ. Đặc biệt là những kẻ làm hại trẻ em.
Không bao giờ Acheron hy sinh cho mạng sống của một Thợ săn đêm, người có thể phá hủy và giết những người mà anh ta được cử đến để bảo vệ. Cô biết điều đó với từng tế bào trong cơ thể cô.
“Anh có chắc anh đã việc này không?” Cô hỏi.
Anh nhìn thất kinh trước câu hỏi của cô. “Còn ai có thể làm một việc như vậy chứ? Không có một ai khác ở đây. Em có biết người nào khác ngoài tôi có răng nanh không?
“Có lẽ là một con thú_”
“Tôi là con thú đó, Astrid. Không còn ai khác có khả năng làm chuyện này.”
Cô vẫn không tin chuyện đó. Phải có một lời giải thích nào khác. “Anh nói anh không nhớ đã giết họ. Có lẽ bởi vì anh đã không làm vậy.”
Sự thịnh nộ và đau đớn lóe lên trong đôi mắt của anh. “Tôi nhớ đủ. Tôi biết tôi đã làm chuyện này. Mọi người đều biết. Đó là lý do tại sao những Thợ săn đêm khác e sợ tôi. Tại sao họ không nói chuyện với tôi. Tại sao tôi bị đày đến một nơi mà không có một người nào để tôi bảo vệ. Tại sao tôi thức dậy hằng đêm lo sợ Artemis sẽ chuyển tôi khỏi Fairbanks đến một khu vực thậm chí còn thưa thớt người hơn.”
Một phần trong cô lo sợ anh đang nói sự thật, nhưng cô nén nó lại.
Trong trái tim mình cô biết người đàn ông đã chịu nhiều dày vò mà vẫn có thể nói ra những từ ngữ đầy văn thơ và tạo ra những mẫu nghệ thuật tuyệt đẹp bằng bàn tay mình, người có thể chăm sóc cho một con vật đã làm hại anh, sẽ không bao giờ, không bao giờ làm chuyện như thế này.
Nhưng cô cần có bằng chứng.
Bản năng mách bảo sẽ không phải là bằng chứng thuyết phục để trình ra trước mẹ cô hay Artemis. Họ sẽ yêu cầu bằng chứng chứng minh sự trong sạch của anh.
“Tôi ước tôi biết lý do khiến mình làm vậy.” Anh gầm gừ. “Điều khiến tôi điên tiết là việc tôi có thể đã giết họ và thậm chí còn không nhớ về chuyện đó.”
Anh nhìn vào cô, đôi mắt anh đầy vẻ trống trải. “Tôi là một con quái vật. Artemis đã đúng. Tôi không nên ở gần người thường.”
Nước mắt tuôn ra từ mắt cô. “Zarek, anh không phải là một con quái vật.”
Cô không chấp nhận tin vào chuyện đó.
Astrid kéo anh vào trong vòng tay mình, trao cho anh sự an ủi mà cô không chắc anh sẽ nhận.
Lúc đầu, anh cứng người như thể anh chuẩn bị đẩy cô ra, rồi anh thư giãn dần. Cô thở ra chậm rãi, biết ơn vì anh đã chấp nhận cái ôm của cô.
Đôi tay rắn chắc, mạnh mẽ của anh ôm cô tựa vào cơ thể cân đối cuồn cuộn cơ bắp. Cô chưa bao giờ cảm thấy như thế này. Anh quá cứng rắn nhưng cùng lúc đó lại rất mong manh. Má cô tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, ngực cô tựa vào vùng bụng cơ bắp của anh.
Cô chạy dọc tay mình xuống lưng anh, khiến anh run rẩy trong vòng tay của cô.
Astrid mỉm cười trước sức mạnh mới của cô lên anh. Vì cô là một tiên nữ của công lý, những nhu cầu phụ nữ của cô thường không được ưu tiên. Cô không có thời gian để cảm nhận mình nữ tính và quyết rũ.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy chúng.
Bởi vì anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời cả cô, cô có nhận thức về cơ thể của mình. Nhận thức được cách trái tim cô ngay lập tức đập vì anh. Cách máu cô sôi lên trước cảm giác đôi tay anh quanh người cô.
Trong giây phút đó, cô muốn làm một điều gì đó cho anh.
Cô muốn làm anh cười.
Miễn cưỡng, cô lùi khỏi anh và đưa tay ra. “Đi cùng em.”
“Đi đâu?”
“ Nơi nào đó ấm áp.”
Zarek do dự. Anh chỉ tin người khác sẽ làm hại anh. Và họ đã không bao giờ khiến anh thấy vọng trong khía cạnh đó.
Tin tưởng người nào đó sẽ không làm hại anh lại là một việc hoàn toàn khác biệt.
Sâu thẳm bên trong, anh muốn tin tưởng cô.
Không, anh cần tin tưởng cô.
Chỉ một lần thôi.
Hít một hơi thật sâu, anh đặt bàn tay đầy vẻ miễn cưỡng của mình vào tay cô.
Cô biến anh khỏi ngôi làng đến một bãi biển tươi sáng. Zarek chớp mắt và nheo mắt trước sự chói lóa xa lạ của ánh sáng.
Anh đưa tay lên, để che bớt ánh sáng chói lóa của mặt trời mà anh đã quên mất.
Trước đây, anh chưa bao giờ ở ngoài biển. anh chỉ nhìn chúng thấy trên tạp chí và ti vi.
Và cũng đã hàng thế kỷ rồi kể từ lần cuối anh nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời thực sự.
Mặt trời chiếu vào da anh, nóng ran. Châm chích.
Anh để sức nóng ấy ngấm vào cơ thể lạnh giá của mình. Để mặt trời mớn trớn làn da anh và làm tan chảy đi hàng thế kỷ của sự khốn khổ và cô độc.
Chỉ mặc mỗi cái quần da màu đen của mình, Zarek bước đến chỗ bãi cát, nhìn mọi thứ xung quanh mà không tập trung vào một thứ nhất định nào cả.
Điều này còn tuyệt hơn lúc anh ở New Orleans. Những cơn sóng biển gầm rống xung quanh họ khi chúng vỗ vào bờ, những ngọn gió thổi tung tóc anh. Còn cát thì ấm áp và dính vào chân anh.
Astrid chạy ngang qua anh, đến rìa nước.
Anh quan sát cô cởi đồ ra khỏi người chỉ còn lại bộ bikini nhỏ màu xanh biển.
Cô quẳng cho anh một cái nhìn tinh quái và nóng bỏng khiến anh rùng mình mặc dù nhiệt độ hiện giờ. “Anh có muốn tham gia cùng em không?”
“Anh nghĩ mình nhìn rất quái dị trong một bộ bikini.”
Cô cười với anh. “ Đó là một lời nói đùa à? Anh cũng có thể nói đùa hả?”
“Phải, anh hẳn cũng sở hữu khiếu hài hước hay một thứ gì đó chứ.”
Do thực sự bị bỏ bùa. Bởi một nàng tiên của biển cả.
Cô tiến thẳng về phía anh với những bước đi quả quyết.
Zarek chờ đợi, gần như không thể thở nỗi. Không thể nhúc nhích. Như thể sự sống và cái chết của anh đều phụ thuộc vào những cái lắc hông điệu đà của cô.
Cô dừng lại trước anh và tháo nút quần anh ra. Cảm giác những ngón tay cô lướt qua mảng lông mỏng chạy từ rốn đến háng khiến anh hóa đá. Anh ngay lập tức cương cứng, kháo khát được thưởng thức cô một lần nữa.
Cô chậm rãi kéo khóa quần anh xuống trong khi cô ngước nhìn anh qua hàng lông mi của mình.
Chỉ một milimet nữa thôi cô sẽ giải phóng vật đang cương cứng của anh, và cô dường như đang đánh mất lòng can đảm của mình. Căn môi, cô lướt bàn tay mình theo hướng ngược lại, thẳng đến vòm ngực của anh.
“Tại sao em lại chạm vào anh trong khi không ai khác làm thế?” Anh hỏi.
“Bởi vì anh cho phép em. Em thích được chạm vào anh.”
Anh nhắm mặt lại trong khi sự mơn trớn dịu dàng của cô thiêu cháy anh. Làm thế nào mà một hành động đơn thuần như vậy lại tạo ra cảm giác quá đỗi tuyệt vời?
Cô bước vào vòng tay anh và theo bản năng anh ôm lấy cô. Ngực cô tựa vào bụng anh khiến anh thậm chí còn cứng hơn nữa, khiến anh nhức nhối.
“Anh đã bao giờ làm tình trên bãi biển chưa?”
Hơi thở của anh nghẹn lại trước câu hỏi của cô. “Anh chỉ làm tình với một mình em thôi, công chúa.”
Cô nhón chân lên để có có thể chiếm lấy môi anh với một nụ hôn vừa ngọt ngào vừa đầy như tra tấn.
Lụi lại, cô ngước mặt lên và mỉm cười với anh trong khi cô kéo phần dây kéo quần còn lại của anh xuống và giữ lấy anh trong tay cô “ Vậy thì, Người – tuyết – Zarek – băng – giá, anh sắp được trải nghiệm rồi đó.”
Ash ngồi một mình trong điện thờ của Artemis, trên bậc thềm ngay bên ngoài căn phòng để ngai vàng của cô ta, nơi anh có thể nhìn ra thác nước tuyệt đẹp và đầy sắc màu. Mái tóc vàng của anh được buộc lại ở phía sau, anh ngồi ngay đầu lang cang cẩm thạch với tấm lưng trần dựa vào một cây cột lượn sóng.
Nhờ có sự bảo vệ của Artemis, cuộc sống hoang dã, được an toàn trước những người thợ săn và những mối nguy hiểm khác, anh nhìn chằm chằm vào một cái sân, nơi mà nền sân là những đám mây. Chỉ có duy mỗi tiếng nước chảy và thỉnh thoảng là tiếng kêu của một con chim hoang dã.
Anh nên cảm thấy bình yên và mặc dù được bao phủ bởi sự tĩnh lặng Ash lại tràng đầy sự khích động.
Artemis và những người hầu của cô ta để anh ở lại đây và đi đến Theocropolis, nơi mà Zeus triệu tập tất cả những vị thần Olympus khác. Cô ta sẽ đi trong vài tiếng đồng hồ.
Thậm chí việc đó cũng không khiến anh vui vẻ.
Anh muốn biết bài kiểm tra của Zarek đang diễn ra như thế nào. Có điều gì đó không ổn đang diễn ra, anh có linh cảm như vậy. Anh có thể cảm nhận thấy điều đó, nhưng anh không dám dùng sức mạnh của mình để tìm hiểu.
Anh có thể chịu đựng cơn phẫn nộ của Artemis, nhưng anh sẽ không bao giờ để cơn phẫn nộ đó đổ lên đầu Astrid hay Zarek.
Vì vậy anh ngồi đây, sức mạnh của bản thân thì bị hạn chế, trong khi sự giận dữ và bực tức của anh ngày càng dâng trào.
“Akri, con có thể ra khỏi cánh tay của ngài một lát được không?”
Giọng nói của Simi làm dịu đi một phần cảm xúc dữ dội của anh. Bất cứ khi nào cô là một phần của cơ thể anh, cô không thể nhìn hay nghe bất kỳ điều gì trừ khi anh gọi tên cô và ra lệnh cho cô. Cô thậm chí còn không nghe được những suy nghĩ của anh.
Cô chỉ cảm nhận được những xúc cảm của anh. Thứ cho phép cô nhận biết khi nào anh gặp nguy hiểm, đó là thời điểm duy nhất cô được phép rời khỏi anh mà không cần sự cho phép.
“Ừ, Simi. Con có thể hóa thành hình người.”
Cô thoát ra và an tọa bên cạnh anh. Mái tóc vàng và dài của cô được bện lại. Đôi mắt của cô mang một màu xám như bão tố và đôi cánh của cô lại mang màu lam nhạt.
“Tại sao người lại buồn vậy, arki?”
“Simi, ta không buồn.”
“Không người đang buồn. Con hiểu người mà, arki, người mang những nỗi đau trong tim giống như những cơn đau mà Simi có mỗi khi cô ấy khóc.”
“Simi, ta không bao giờ khóc.”
Nhắm mắt lại, anh ôm chặt lấy cô, khúm lấy cái đầu nhỏ nhắn của cô bằng một tay.
“Con biết.” Cô xích lại gần anh hơn để cô có thể tựa đầu vào vai anh. Một bên sừng của cô làm xước má anh, nhưng Ash không để tâm. Cô vòng tay quanh anh và ôm chặt lấy anh. Cái ôm của cô làm dịu đi những cảm xúc rối loạn của anh. Chỉ có Simi mới có thể làm như thế. Cô là người duy nhất chạm vào anh mà không đặt ra những đòi hỏi về thể xác đối với anh.
Cô không bao giờ muốn bất cứ thứ gì ngoại trừ là “con” của anh.
Trẻ con và ngây thơ, cô là niềm an ủi mà anh cần đến.
“Vậy, bây giờ con có thể ăn ả thần tóc đỏ không?”
Anh mỉm cười trước câu hỏi thường – xuyên – được – đặt ra của cô. “Không, Simi”
Cô ngẩn đầu lên và lè lưỡi với anh, rồi nhảy cỡng lên ngồi bên dưới bàn chân trần của anh
“Akri, con muốn ăn ả. Ả ta là một người xấu xa.”
“Hầu hết các vị thần đều như vậy.”
“Không, họ không như vậy. Một vài vị thần, đúng là có xấu xa, nhưng con thích những vị thần Atlanean. Họ rất tốt. Hầu hết họ đều tốt. Ngài đã gặp Archon rồi, phải không?”
“Không.”
“Bây giờ, ngài ấy có thể đã trở nên xấu xa. Ngài ấy có tóc vàng, giống như ngài, vâng, cao hơn ngài, và điển trai như ngài vậy, những không điển trai bằng ngài. Con không nghĩ có người nào có thể điển trai bằng người. Thậm chí những vị thần cũng không bằng. Xét về bề ngoài người chắc chắn là đứng thứ nhất... Oh.” Cô ngập ngừng khi nhớ lại người anh trai của anh. “Vâng... dù ngài không phải là người duy nhất với vẻ ngoài này, đúng không? Nhưng ngài dễ thương hơn người kia. Hắn ta là một bản sao xấu xa của ngài. Hắn ta chỉ mong ước hắn ta dễ thương giống như ngài vậy.”
Nụ cười của anh nở rộng.
Cô đặt tay lên cằm mình và dừng lại trong vài giây như thể cô đang tập trung những suy nghĩ của mình lại vậy. “Giờ thì con nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ, con nhớ ra rồi. Archon không thích nhiều người cho lắm, không như ngài. Ngài biết những việc mà ngài làm mỗi khi ngài rất là giận dữ không? Cái lúc mà ngài có thể thổi bay tất cả mọi thứ và khiến cho nó bốc cháy và móp méo và hỗn độn, tất cả những thứ đó? Ngài ấy cũng có thể làm như vậy nữa chỉ là không khéo léo như ngài thôi. Ngài có rất nhiều sự khéo léo, akri. Hơn tất cả những người khác.
Nhưng mà con lạc đề rồi. Archon thích con. Ngài ấy đã nói ‘ Simi, ngươi là một con ác quỷ ưu tú’ Ngài đã từng thấy một con ác quỷ không ưu tú chưa? Đó là thứ mà con muốn thấy.”
Thích thú, anh lắng nghe cô nói huyên thuyên về những nam thần và nữ thần được tôn sùng trong cuộc đời phàm tục của anh. Những nam thần và nữ thần đã chết cách đây rất lâu. Anh yêu việc lắng nghe những sự tích đầy lộn xộn và lý lẽ của cô.
Việc đó giống như quan sát một đứa trẻ nhỏ trong khi nó cố gắng tìm hiểu cả thế giới và nhớ ra cái gì đó. Sẽ không thể nào đoán được điều gì được thốt ra từ miệng cô trong phút tiếp theo. Cô nhìn thấy mọi vật rạch ròi, như một đứa trẻ.
Nếu bạn có một rắc rối, bạn triệt tiêu nó.
Rắc rối kết thúc.
Sự xảo huyệt và quan niệm chính trị là những thứ xa khỏi tầm hiểu biết của cô.
Simi chỉ là thế, cô không vô đạo đức hay xấu xa, cô chỉ là một ác quỷ cực kỳ trẻ tuổi với những sức mạnh giống các vị thần, và là người không có nhận thức về sự dối trá và phản bội.
Anh ghen tị với cô vì việc đó đến nhường nào. Đó là lý do tại sao anh lại che chở cô quá cận thận. Anh không muốn cô phải học những bài học khắc nghiệt mà anh đã từng nếm trải.
Cô xứng đáng có một tuổi thơ mà anh chưa bao giờ biết đến. Một tuổi thơ được che chở và bảo vệ. Một tuổi thơ mà không ai được phép làm tổn thương cô.
Anh không biết mình sẽ như thế nào nếu không có cô.
Cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh khi cô được trao cho anh. Anh vừa bước vào lứa tuổi hai mươi mốt, hai người bọn họ giống như cùng nuôi nấng lẫn nhau. Cả hai người bọn họ đều là những người cuối cùng trong giống loài của mình còn sót lại trên trái đất.
Hơn mười một ngàn năm hai người bọn họ chỉ có nhau.
Cô giống như một phần thiết yếu của cơ thể anh.
Nếu không có cô, anh có thể đã không sống nỗi.
Cánh cửa đền thờ mở ra. Simi rít lên, nhe răng của cô ra, như để báo cho anh biết Artemis đã trở về sớm.
Ash quay đầu để xác nhận thông tin đó. Chắc chắn là vị nữ thần đó đang sải bước về phía anh.
Anh tống ra một hơi thở dài mệt mỏi.
Artemis đột ngột đứng lại khi cô ta nhìn thấy Simi ngồi dưới chân anh. “Nó làm gì mà lại ra khỏi cánh tay của anh?”
“Trò chuyện với tôi, Artie à.”
“Lệnh cho nó đi đi.”
Simi gắt lên. “ Tôi không phải làm theo lời cô nói, cô đồ bò cái già nua. Và cô cũng già. Rất rất già nua là đằng khắc. Và còn là đồ con bò.”
“Simi.” Ash nói, nhấn mạnh tên cô. “Làm ơn trở về với ta.”
Simi quẳng cho Artemis một cái liếc mắt độc địa, rồi biến thành một một cái bóng đen. Cô nhập vào giữa ngực anh và biến thành hình một con rồng khổng lồ trên phần thân trên của anh với những vòng xoắn lửa dữ dội bao bọc khắp cả hai cánh tay của anh.
Ash bật cười cay độc trước hình ảnh đó. Đó là cách Simi ôm anh và đồng thời là cách để chọc tức Artemis. Artemis rất ghét mỗi khi Simi phủ lấy quá nhiều phần trên người anh.
Artemis tạo ra một âm thanh kinh tởm. “Lệnh cho nó di chuyển đi.”
Anh khoanh tay trước ngực mình. “Tại sao cô lại trở về sớm vậy?”
Cô ta lập tức trở nên lo lắng.
Linh cảm có chuyện chẳng lành của anh tăng lên gấp ba lần. “Đã có chuyện gì ?”
Artemis bước đến chỗ cái cột bên dưới chân của anh, vòng tay ôm lấy nó và tựa người dựa vào bề mặt đá cẩm thạch. Cô ta nghịch nghịch phần tà áo xiêm được viền vàng của mình trong khi cô ta cắn môi đầy lo lắng.
Ash đứng dậy, bụng anh như thắt lại. Nếu như cô ta tỏ vẻ lấp lửng như thế này thì chắc chắn chuyện gì đó kinh khủng đang xảy ra. “Nói cho tôi biết, Artemis.”
Cô ta có vẻ cau có và tức giận. “Tại sao em phải nói cho anh biết chứ? Anh chỉ sẽ bực tức với em thôi và thực tế thì anh đang bực tức rồi còn gì. Nếu em nói cho anh biết, thì anh sẽ muốn rời khỏi đây mà anh thì không thể rời khỏi đây và thế là anh lại hét lên với em.”
Bụng anh như quặng thắt lại dữ dội hơn. “ Cô có ba giây để nói hoặc tôi sẽ bỏ qua nỗi lo sợ của cô về việc một thành viên nào đó trong gia đình cô sẽ phát giác ra việc tôi đang sống trong ngôi đền của cô. Tôi sẽ dùng sức mạnh của mình và tự bản thân tôi sẽ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Không.” Cô ta quát lên và quay lại nhìn anh. “Anh không thể làm thế.”
Quai hàm anh co giật.
Cô ta lùi lại, biến cây cột thành vật ngăn cách giữa hai người họ. Cô ta hít vào một hơi thật sâu như thể lấy thêm can đảm, rồi nói với giọng điệu của một đứa trẻ nhỏ bé đang sợ hãi.
“ Thanatos đã trốn thoát.”
“Cái gì!” Anh gầm lên, gập chân thấp xuống phía nền nhà và đứng thẳng dậy.
“Thấy chứa! Anh đang thét lên.”
“Ồ, tin tôi đi.” Anh nói qua kẽ rắng. “ Đây chưa phải là thét lên đâu. Tôi thậm chí còn chưa gần đến mức đó nữa.” Ash đẩy người ra khỏi lang cang và đi qua đi lại dọc hành lang dài một cách giận dữ. Anh dùng hết tất cả sức mạnh của bản thân để kiềm chế việc lao vào tấn công cô ta. “Cô đã hứa với tôi cô sẽ triệu hồi hắn về.”
“Em đã làm thế, nhưng hắn đã trốn đi.”
“Bằng cách nào?”
“Em không biết. Em không có mặt ở đó và giờ thì hắn không chịu tuân lệnh nữa.”
Ash liếc nhìn cô ta.
Thanatos đã trốn thoát và người duy nhất có thể chặn hắn ta lại thì đang bị giam cầm trong đền thờ của Artemis.
Chết tiệt cô ta vì những mưu mẹo và lời hứa của cô ta đi. Anh không có cách nào rời khỏi nơi này được. Không như những vị thần đỉnh Olymus, một khi anh đưa ra lời hứa, anh sẽ bị trói buộc bởi lời hứa đó.
Anh sẽ chết nếu tự ý phá bỏ lời thề của mình. Theo đúng nghĩa đen.
Cơn tức giận cuộn trào trong anh. Nếu như ngay từ đầu cô ta chịu nghe theo anh, bọn họ sẽ không phải trải qua cơn ác mộng này một lần nữa. “Chín trăm năm trước khi tôi giết tên cuối cùng, cô đã hứa với tôi rằng cô sẽ không tạo ra một Thanatos khác nữa. Tên kia đã giết bao nhiêu người? Bao nhiêu Thợ săn đêm rồi ? Cô không nhớ sao?”
Cô đông cứng người lại và đáp trả cái nhìn trừng trừng của anh. “Em đã nói anh rồi, chúng ta cần ai đó để áp chế người của anh. Anh sẽ không chịu làm việc đó. Anh thậm chí còn không kiểm soát được con ác quỷ của mình. Đó là lý do duy nhất em tạo thêm một tên khác. Em cần một ai đó xử tử chúng một khi chúng càn quấy. Anh chỉ luôn biện hộ cho bọn chúng. ‘Em không hiểu đâu, Artemis.Waa, waa, waa.’ Được rồi, em hiểu mà. Ngoại trừ em ra, anh có xu hướng bao che cho những kẻ khác vì vậy em tạo nên một ai đó, người sẽ lắng nghe mỗi khi em nói.” Cô ta liếc nhìn anh đầy ẩn ý. “Một người thực sự biết tuân lệnh em.”
Ash phải đếm đến ba mươi trong khi anh nắm chặt rồi lại thả lỏng nắm đấm của mình ra. Cô ta có cách cư xử khiến anh muốn vồ đến và làm đau cô ta, mà điều đó gần như sắp vượt qua sự kiểm soát của anh theo một cách nguy hiểm.
“Artie, đừng có bắt đầu chuyện đó. Tôi có thể thấy rằng ‘ tuân lệnh’ không phải là từ nằm trong cùng một câu khi nói đến tên đao phủ của cô đâu.”
Điên loạn vì bị giam cầm và khao khát trả thù, khiến cho tên Thanatos gần đây nhất đã càn quét cả nước Anh điên cuồng đến độ Ash phải dựng lên những câu chuyện về ‘bệnh dịch’ để tránh cho loài người và những Thợ săn đêm phát hiện ra sự thật về cái thứ đã thực sự phá hủy hơn bốn mươi phần trăm dân số của đất nước này.
Ash lấy tay che mặt mình trước ý nghĩ về cái thứ mà Artemis một lần nữa đã thả ra ngoài thế giới. Anh đáng ra nên biết khi anh yêu cầu cô ta triệu hồi thứ đó thì cũng đã quá trễ cho cô ta làm việc đó.
Nhưng như một thăng ngốc, anh đã tin tưởng cô ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Anh đáng ra phải biết hơn thế.
“Chết tiệt cô đi, Artemis. Thanatos có sức mạnh có thể tập hợp bọn Daimon lại và buộc chúng phải tuân theo mệnh lệnh của hắn ta. Hắn ta có thể triệu hồi chúng từ khoảng cách cả trăm dặm. Không như những Thợ săn của tôi, hắn ta có thể đi lại trong ánh sáng mặt trời và giết hắn là việc bất khả thi. Điểm yếu duy nhất của hắn ta lại là một điều bí ẩn với bọn họ.”
Cô ta chế giễu anh. “Ồ, vậy thì đó là lỗi của anh. Anh đáng ra nên nói cho bọn chúng biết về hắn ta.”
“Nói cái gì với họ hả Artemis? Cư xử cho tốt hoặc con khốn nữ thần đó sẽ thả tên giết người tâm thần của ả ra để trừng trị ngươi?”
“Em không phải là con khốn!”
Anh di chuyển đến đứng trước mặt cô ta, ấn lưng cô ta vào cột. “Cô không biết mình đã tạo ra thứ gì, đúng không?”
“Hắn ta không là gì cả ngoài trừ là một tên đầy tớ. Em có thể triệu hồi hắn.”
Anh nhìn đôi tay đang run lên của cô ta và những giọt mồ hôi lắm tấm trên trán của cô ta.
“Vậy tại sao cô lại run rẩy?” Anh hỏi. “Nói tôi biết hắn ta đã thoát ra bằng cách nào.”
Cô ta nuốt nghẹn. Nhưng vẫn biết khôn mà cung cấp những thông tin anh yêu cầu. “Dion đã làm việc đó. Anh ta đang khoác lác về chuyện đó ngay trước khi em trở về để nói cho anh biết chuyện đó.”
“Dionysus?”
Cô gật đầu.
Lần này anh nguyền rủa chính bản thân mình. Anh đáng ra không nên lấy đi ký ức của vị thần đó về cuộc chiến của họ tại New Orleans. Anh đáng ra nên để cho tên đần đó biết chính xác hắn đang đương đầu với cái gì. Để cho Dionysus kinh hãi anh đến nỗi tên thần Olymus đó sẽ không bao giờ dám đe dọa anh hay những người của anh nữa.
Nhưng không, anh đã cố bảo vệ Artemis. Cô ta không muốn gia đình mình biết anh là ai và là cái gì.
Với họ anh chỉ là con thú cưng của cô ta thôi. Một tên người hiếu kỳ, dễ dàng bị vứt bỏ và lãng quên.
Nếu như bọn họ mà biết...
Anh đã xóa một phần ký ức của mọi người vào đêm hôm đó đủ để họ chỉ nhớ mang máng rằng đã có một cuộc chiến xảy ra và ai là người đã dành chiến thắng.
Thậm chí ngay cả Artemis cũng không nhớ hết mọi chuyện đã xảy ra.
Artemis đã hứa với anh Dionysus sẽ không săn lùng Zarek để trả thù. Nhưng rồi Artemis lại nghĩ đến việc tự cô ta sẽ giết chết Zarek.
Khi nào thì anh mới rút ra được bài học đây?
Cô ta không bao giờ đáng tin cậy.
Ash dịch chuyển ra xa cô ta. “ Cô không hề biết một kẻ bị giam cầm, bị tống vào một cái lỗ nơi mà họ bị lãng quên sẽ biến thành thứ gì.
“Và anh biết sao?”
Ash rơi vào im lặng khi những ký ức về một thời bị đàn áp tràn về trong anh. Những ký ức cay đắng, đau đớn vẫn còn ám ảnh anh mỗi khi anh dám nghĩ về quá khứ.
“Cô tốt nhất nên cầu nguyện mình sẽ không bao giờ phải nếm trải những cảm giác đó. Cơn điên cuồng. Cơn khát. Và sự căm phẫn. Artemis, cô đã tạo ra một con quái vật và tôi là người duy nhất có thể giết nó.”
“Vậy thì chúng ta đang gặp một rắc rối nhỏ, phải không? Anh không thể rời khỏi đây.”
Anh nheo mắt.
Cô ta lại bước lùi lại. “Em đã nói anh rồi, em sẽ liên lạc với những Nhà tiên tri và lệnh cho họ mang hắn ta trở về.”
“Cô tốt hơn nên làm thế, Artemis à. Vì nếu cô không kiểm soát được hắn ta, cả thế giới này sẽ biến thành cái thứ mà đêm nào cô cũng phải choàng tỉnh trong kinh hoàng.”
Zarek nằm trên bãi biển, anh vẫn còn ở bên trong Astrid, trong khi từng cơn sóng vỗ vào người họ. Giấc mơ này quá thực, quá mãnh liệt đến nỗi anh không bao giờ muốn tỉnh dậy.
Cảm giác sẽ như thế nào nếu có được cô trong đời thật.
Nhưng thậm chí khi anh nghĩ về nó, anh vẫn nhận thức được một sự thật. Một người phụ nữ như Astrid sẽ không cần hay có dính líu tới một người đàn ông như anh.
Chỉ duy nhất trong giấc mơ của mình anh mới được khao khát. Được cần đến.
Mới là con người.
Anh lăn qua một bên để chiêm ngưỡng từng cơn sóng chảy trên vào cơ thể trần trụi của cô, mái tóc của cô ẩm ướt, dáng dính vào làn da của cô. Cô nhìn như một tiên nữ của biển cả vừa mới trồi lên trên bờ để tắm nắng và quyến rũ anh bằng những đường cong gợi cảm và lan da mềm mại như lụa của cô.
Cô nhìn lên phía anh với một nụ cười ngọt ngào khiến trái tim anh nện thình thịch trong khi cô lần bàn tay của mình trên cánh tay và ngực anh.
Astrid im lặng nằm đó ngắm nhìn anh. Giờ trông Zarek rất mơ màng như thể việc làm tình của họ khiến anh bối rối.
Cô tự hỏi cái giá phải trả để chế ngự được người đàn ông này, dù chỉ chế ngự một ít thôi. Chỉ một phần đủ để những người khác có thể nhìn thấy điều mà cô đã thấy.
Ít nhất thì giờ anh đã để cô chạm vào anh mà không phát ra ra lời nguyền rủa hay né tránh cô.
Đó là một khởi đầu.
Cô lần bàn tay mình xuống phần ngực bằng phẳng rắn chắc của anh, xuống phần bụng hoàn mỹ của anh. Sự đói khát như rực cháy trong mắt anh khi cô di chuyển tay mình xuống thấp hơn nữa.
Astrid liếm môi mình, tự hỏi liệu cô dám có những hành động táo bạo hơn đối với anh không. Cô vẫn không chắc về cách anh sẽ phản ứng lại với những thứ khác.
Cô chơi đùa với mảng lông hẹp, xoăn tít chạy dài xuống rốn anh, luồng những ngón tay của mình vào chúng. Anh đã cứng lại...
Zarek nín thở trong khi anh ngắm nhìn cô. Bàn tay của cô mang lại cảm giác tuyệt vời trên cơ thể anh trong khi cô vẽ những đường tròn quanh rốn anh và lần ngón tay của cô theo mảng lông ngắn nhạt màu ở phía bụng dưới của anh.
Anh lại ham muốn cô một lần nữa.
Rồi cô dịch chuyển tay mình xuống thấp hơn.
Anh gầm gừ khi cô khi cô khúm lấy vật đàn ông của anh trong tay cô. Bàn tay ấm áp của cô bao bọc ấy anh, nhẹ nhàng siết chặt anh.
Háng anh phản ứng lại, tất cả máu trong người anh đổ dồn về bộ phận đó, khiến anh cương cứng và nhức nhối vì cô.
Cô lần ngón tay mình xuống phần đỉnh nhọn của anh, nơi cô chơi đùa cùng anh. “Em nghĩ anh thích em làm như vậy.”
Anh trả lời cô bằng một nụ hôn.
Astrid rên rỉ trước đam mê mà anh đã thể hiện. Anh túm lấy tay cô trong khi lưỡi anh nhảy múa cùng lưỡi của cô, kích thích cô đến đỉnh cao của sự khao khát.
Cô bất đắc dĩ lùi ra khỏi anh, khao khát được mang đến cho anh những thừ mà anh chưa bao giờ nhận được.
Lòng tốt.
Sự chấp nhận.
Tình yêu.
Từ ngữ đó như mắc kẹt trong tâm trí cô. Cô biết mình không yêu anh. Cô gần như không biết gì về anh, và dù vậy...
Anh khiến cô một lần nữa có lại những xúc cảm. Chạm đến những cảm xúc mà cô sợ mình đã mãi mãi đánh mất. Cô nợ anh rất nhiều vì điều đó.
Hôn lướt qua môi anh, cô lỉnh xuống phần cơ thể phía dưới của anh.
Anh nhăn mặt trước hành động của cô. Anh không biết cô có ý định gì cho đến khi cô nằm lên bụng dưới của anh. Tấm lưng trần của cô phơi bày trước anh trong khi cô tiếp tục vuốt ve anh bằng tay mình.
Anh luồng bàn tay mình vào mái tóc dài vàng rực và ẩm ướt của cô, lần bàn tay xuống tấm lưng trần của cô trong khi hơi thở cô cù vào hông của anh. Làn da cô quá mềm mại, quá mịm màng. Không có một khuyết điểm nào trên làn da ấy.
Cô di chuyển xuống thấp hơn.
Zarek thở hổn hển khi cô ngậm lấy phần đỉnh nhọn của anh vào cái miệng ấm áp của cô.
Anh đông cứng người lại vì khoái cảm. Cảm giác môi và lưỡi cô mơn trớn anh không giống như bất kỳ cảm giác nào khác mà trước đây anh từng trải nghiệm. Không một người phụ nữ nào khác ngoài Astrid đã từng chạm vào nơi đó của anh. Anh sẽ không bao giờ cho phép việc đó.
Nhưng anh nghi ngờ việc anh có thể từ chối cô bất cứ việc gì sau chuyện này. Cô sở hữu anh theo cái cách mà trước đây chưa từng ai có thể làm được.
Astrid rên rỉ trước hương vị mằn mặn của anh. Khi chị cô kể cho cô nghe về những chuyện này, cô đã luôn cho rằng việc đó là một chuyện bẩn thỉu. Vào lúc đó cô đã không nghĩ hàng thế kỷ sau bản thân cô có thể làm chuyện giống như thế này với một người đàn ông.
Nhưng cô làm việc này vì Zarek; không có bất kỳ một cảm giác bẩn thỉu nào bên trong cô. Không có bất kỳ sự bẩn thỉu nào về mùi vị của anh.
Cô đang mang đến cho anh một giây phút thoải mái hiếm hoi, và kỳ lạ là, cô cũng đang tận hưởng việc này.
Anh bấu chặt lấy vai cô và rên rỉ phản ứng lại với từng cái liếm láp, từng cái mút và nhấm nháp của cô. Phần nóng hổi của anh phản ứng lại với cô một cách dữ dội. Cô thực sự muốn làm anh hài lòng. Muốn trao cho anh tất cả những thứ mà anh xứng đàng được có.
Zarek cong lưng lên, cho phép cô điều khiển anh. Anh ngạc nhiên trước việc bản thân mình cho phép cô làm điều đó.
Trước đây chưa bao giờ anh tin tưởng cho phép một người tình kiểm soát cơ thể anh. Anh luôn luôn là người nắm quyền kiểm soát.
Một người phụ nữ không chạm vào anh. Không bao giờ.
Cô ta không vuốt ve hay hôn anh.
Anh đè cô ta xuống, giải tỏa nhu cầu của mình rồi bỏ đi.
Nhưng với Astrid mọi chuyện trở nên khác biệt. Anh có cảm giác như thể anh đang chia sẻ cơ thể mình với cô. Như thể cô đang chia sẻ cơ thể cô với anh.
Điều này thật tuyệt vời.
Astrid run rẩy khi cô cảm nhận Zarek trượt những ngón tay của anh vào sâu bên trong cô. Mở rộng chân ra cho anh, cô để anh tiến sâu vào trong khi cô tiếp tục dùng miệng mình để mang anh đến khoái lạc.
Zarek lăn về một bên trong khi những ngón tay của anh mơn trớn và tiến vào sâu hơn.
Cô rùng mình trước sự ấm áp từ những cái vuốt ve của anh trong khi những cơn sóng mạt lạnh vỗ xung quanh họ. Sức nóng của mặt trời trên da thịt không là gì cả so với sức nóng từ sự vuốt ve của anh mang lại.
Anh khiến cô như bị thiêu cháy.
Anh tách chân cô rộng ra hơn nữa.
Cô rên rỉ trước cảm giác miệng anh bao phủ lấy cô.
Tâm trí cô đắm chìm trong khoái cảm trong khi anh lướt lưỡi mình trên vùng trung tâm của cơ thể cô nơi đang khẩn cầu anh chạm vào nhiều hơn nữa. Lưỡi anh liếm láp cô. Đâm vào cô. Khiêu khích cô.
Tay anh bám chặt lấy hông cô trong khi anh ấn chặt xương chậu của cô lại gần anh hơn nữa để anh có thể tra tấn cô bằng nhiều khoái cảm tinh quái hơn nữa.
Zarek run rẩy trước cảm giác được thưởng thức cô trong khi cô thưởng thức anh. Họ không chỉ chia sẻ tình dục với nhau.
Cô đã đúng, họ đang làm tình với nhau.
Nó khiến cho linh hồn đã đánh mất của anh phải rung rẩy.
Họ dành thời gian của mình thưởng thức nhau, mơn trớn, vuốt ve, đảm bảo rằng cả hai người họ đều thỏa mãn. Họ cùng nhau lên đỉnh với những cảm xúc bùng nổ.
Astrid lùi người lại khi Zarek tiếp tục trêu ghẹo cô.
Quá chú mục vào cô, Zarek không để ý đến những cơn sóng. Cho đến khi một cơn sóng khổng lồ đổ ập vào họ.
Anh thở phì phì trong khi anh nuốt phải một ngụm nước lớn.
Nước biển rút xuống, để lại hai người bọn họ ho sặc sụa và thở hổn hển.
Astrid phá cười, một âm thanh êm dịu và sống động. “Giờ thì chuyện đó thú vị rồi đây.”
Anh hôn dọc lên cơ thể cô rồi mỉm cười nhìn xuống cô. “Theo anh thì có nhiều kịch tích hơn.”
Cô vươn tay ra chạm vào má anh. “Hoàng tử quyến rũ có lúm đồng tiền.”
Anh ngay lập tức ngừng cười và nhìn đi nơi khác.
Cô kéo đầu anh về phía cô. “Đừng ngừng mỉm cười,Zarek à. Em thích phần này trong anh.”
Đôi mắt anh lóe lên sự tức giận. “Nghĩa là em không thích những phần khác của tôi?”
Cô tạo ra một âm bực bội trước anh. “ Anh thật là cáu kỉnh.” Cô lần bàn tay mình dọc xuống lưng anh cho đến khi cô có thể ôm lấy cặp mông trần của anh trong bàn tay mình.
“Sau ngày hôm nay, anh vẫn không nhận ra em yêu thích tất cả các khía cạnh khác nhau của anh sao? Dù cho một vài khía cạnh có phần gai góc hơn những phần khác.” Cô mơn trớn vùng má râu ria mới mọc của anh bằng bàn tay mình để nhấn mạnh quan điểm của cô.
Anh có vẻ thư giản hơn một chút. “Anh không nên ở cùng em.”
“Và em cũng không nên ở cùng anh. Dù vậy chúng ta đang ở đây và em hạnh phúc vì điều đó.” Cô ngọ nguậy phần thân dưới của mình trên người anh, khiến anh rên rỉ đáp trả lại.
Anh nhìn cô như thể anh không thể tin cô là thật, và trong tâm trí anh cô không là thật. Cô chỉ là một giấc mơ.
Cô tự hỏi anh sẽ phản ứng thế nào khi anh tỉnh dậy. Liệu việc này có giúp tạo nên những dấu hiệu tích cực nào không hay thậm chí anh sẽ lẩn tránh cô quyết liệt hơn nữa.
Cô ước mình có thể lấy những cơn ác mộng ra khỏi anh. Trao cho anh một tuổi thơ hạnh phúc tràn đầy tình yêu và lòng nhân ái.
Một cuộc sống vui vẻ và chan chứa tình bạn.
Anh nằm đó với đầu anh đặt giữa ngực cô và đắm chìm trong sự tĩnh lặng như thể chỉ để tận hưởng cô bên dưới anh trong khi mặt trời sưởi ấm cả hai người bọn họ.
“Kể cho em nghe một kỷ niệm hạnh phúc của anh đi, Zarek. Một điều gì đó tốt đẹp trong cuộc đời của anh.”
Anh lưỡng lự một lúc lâu đến nỗi cô nghĩ anh sẽ không trả lời. Khi anh cất tiếng nói, giọng anh quá đỗi dịu dàng đến nỗi nó khiến cô nhức nhối. “Em.” (Vivian: so sweet)
Nước mắt đong đầy trong mắt cô. Cô ôm anh bằng cả cơ thể của mình, vỗ về anh và hy vọng rằng bằng cách nào đó cô có thể xoa dịu linh hồn bấn loạn, không yên của anh.
Astrid biết rằng cô sẽ chiến đấu vì người đàn ông này, và tận sâu trong tâm trí của cô lóe lên một nhận thức đáng sợ.
Cô đã yêu anh rồi.
Trong một khoảnh khắc, cô không thể thở nỗi khi mà nhận thức ấy treo lơ lửng trong suy nghĩ của cô như một bóng ma đáng sợ.
Nhưng không thể nào phủ nhận cảm giác cô dành cho anh, chặng đường mà cô sẽ đi chỉ để thấy anh an toàn và hạnh phúc.
Hơi thở anh trêu ghẹo đầu nhũ hoa của cô trong khi trái tim anh nện thình thịch bên trên bụng cô.
Chưa một ai từng chạm vào cô như cái cách mà anh đã chạm và nó không chỉ là tình dục. Anh khiến cô cảm thấy mềm mại và nữ tính. Đáng khao khát.
Anh không cư xử như cô là một đứa trẻ và mặc dù anh có một số hành động chuyện quyền khi chăm sóc cô.
Nhắm mắt lại, cô để cho sức nặng của anh và sóng nước nhấn chìm lấy cô. Để làn da bóng loáng, mát lạnh của anh xoa dịu cô.
Cô sẽ phải làm gì đây? Zarek không phải là loại đàn ông cho phép người khác yêu anh.
Đặc biệt không phải là một người phụ nữ được gửi đến để phán xét anh.
Nếu như anh phát hiện ra cô là ai, anh sẽ căm ghét cô.
Nhận thức đó như xé toạc cô, lấy đi niềm hạnh phúc trong ngày.
Nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ nói cho anh biết.
Jess ra khỏi chiếc Ford Bronco và lấy khẩu súng ngắn của mình bên dưới ghế ngồi ra.
Chỉ để đề phòng.
Cơn gió đêm rét buốt, ánh trăng sáng rực và kỳ quái như thể đó phản chiếu lại từ nền tuyết. Anh chỉnh lại chiếc kính mát của mình, dù cho nó không tạo ra khác biệt là mấy.
Khí hậu vùng Alaska quá khắc nghiệt cho đôi mắt nhạy cảm của một Thợ săn đêm.
Ngôi nhà của Zarek tối tăm và trống rỗng, nhưng có một chiếc xe trượt tuyết màu đỏ nhạt đang đậu phía trước nó. Người cận vệ của Jess, Andy Simms, người đã đến nơi này cùng anh từ thành phố Reno, bước thong thả ra khỏi chiếc Bronco và nhìn chiếc xe trượt tuyết một cách khả nghi.
Cao gần 1.8 mét với mái tóc đen và đôi mắt nâu, Andy chỉ vừa bước sang tuổi hai mươi mốt. Cậu ta chỉ vừa mới làm việc cho Jess được một vài tháng, thay thế cho cha của Andy, người đã nghỉ hưu vào mùa xuân vừa rồi.
Jess đã biết cậu nhóc kể từ ngày cậu ta được sinh ra, và có xu hướng coi cậu ta như một đứa em trai nhỏ.
Hay phiền nhiễu, chỉ vậy thôi.
“Đó là một người cận vệ khác à?” Andy hỏi, hướng về phía chiếc xe trượt tuyết với một cái gật đầu.
Jess lắc đầu. Những Người cận vệ đang bước ra từ hai chiếc SUV ở phía sau họ.
Bọn họ còn ồn ào hơn cả một đàn bò đang chạy tán loạn trong khi bọn họ rời khỏi chiếc xe bốn bánh của mình và tụ tập xung quanh anh.
Có tất cả hai mươi Người cận vệ đến cùng nhau, nhưng Jess chỉ biết vài người trong họ.
Otto Carvalletti là người cao nhất trong nhóm. Cao 1.9 mét, anh ta có một mái tóc đen láy hơi dài một chút, nhưng được chải rất kiểu cách, như thể người đàn ông này đã tốn rất nhiều thời gian vào mái tóc của mình.
Anh ta lúc nào cũng chưng ra cái nhìn trừng trừng lạnh giá, và Jess hình dung nếu người đàn ông này có cố gắng mỉm cười, thì nỗ lực ấy có thể khiến cho khuôn mặt anh ta nứt ra.
Một bên gia đình của Otto là mafia Ý trong khi một bên còn lại là một trong những dòng họ có truyền thống làm Cận vệ lâu đời nhất. Là người có dòng dõi quý tộc, ông của Otto từng là người đứng đầu Hội đồng của những người Cận vệ.
Tyler Winstead đến cùng bọn họ từ Milwaukee. Cao gần 1.7 mét, người đàn ông này có vẻ ngoài khỏe mạnh cho đến khi bạn nhìn vào mắt anh ta. Ánh mắt anh ta không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự lạnh mạnh. Chỉ có sự dữ tợn.
Người còn lại là Allen Kirby. Lại một người xuất thân từ gia đình có nhiều thế hệ làm Cận vệ, Allen đã được triệu tập từ Toronto cho cuộc đi săn này. Vì Otto không bao giờ nói quá hai từ nên Allen là người có miệng mồm nhất trong nhóm người này.
Nhưng, có cái gì đó mách bảo Jess, Otto có thể dễ dàng đánh bại những lời nhận xét cay độc của Allen nếu anh ta muốn.
“Tôi biết hắn ta sẽ ở đây.” Allen nói trong khi mắt anh ta dán chặt vào chiếc xe trượt tuyết với sự ác ý rõ rành rành.
Jess quẳng cho anh ta một cái nhìn biếng nhát. “Nó không phải của Zarek. Tin tôi đi, đỏ không phải là màu yêu thích của anh ấy.”
Nhưng anh suy đoán chiếc xe trượt tuyết đó thực sự thuộc về một Thợ săn đêm. anh có thể cảm nhận sức mạnh của mình đang dần bị hút cạn.
“Làm sao anh biết nó không phải của hắn ta?” Tyler hỏi.
Jess đặt khẩu súng ngắn lên vai mình. “Tôi chỉ biết.”
Anh ra lệnh cho những Người cận vệ đứng yên ở đó và thong thả đi đến chỗ chiếc xe trượt tuyết. Dùng răng mình tháo găng tay bên tay trái ra và đặt tay lên động cơ xe.
Tuy động cơ đã nguội lạnh nhưng ở một nơi nhiệt độ đạt đến âm độ C như nơi này điều đó không nói lên điều gì cả. Chiếc xe trượt tuyết này có thể đã ở đây được năm phút hoặc năm giờ. Với cái lạnh như thế này, thậm chí cả một đám cháy dữ dội cũng sẽ bị đông cứng lại trong vòng vài phút.
Vậy cái xe này thuộc về ai?
Anh nhìn trái phải và không thấy dấu hiệu của bất kỳ ai.
Cho đến khi anh nghe một tiếng sột soạt nhỏ phía bên trái của mình. Anh gần như không đủ thời gian rút khẩu súng từ vai mình ra trước khi bốn tên Daimon vụt ra từ những tán cây.
Bọn chúng dừng lại khi thấy anh, rồi cuối đầu xuống và cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về phía anh.
Jess khiến một tên ngừng lại bằng một phát súng thẳng vào ngực hắn ta, rồi nhấc tên thứ hai lên khỏi rồi dùng đến khẩu súng của mình.
Một phát súng bắn sượt qua mặt anh, sượt qua anh trong đường tơ kẽ tóc và xuyên qua một tên Daimon trong khi Jess vừa giết tên hiện giờ đang nằm dưới chân anh. Tên cuối cùng định tấn công, nhưng hắn tiến xa chưa quá một bước đi thì một phát đạn khác đáp xuống vuông góc trước ngực hắn và hắn ta biến thành một đám bụi.
“Lũ chuột cống hút máu bẩn thỉu.”
Anh nhướng một bên mày khi nghe một giọng nói dịu dàng, nữ tính vang lên cùng với sự xuất hiện của một người phụ nữ cao ráo, với thân hình khỏe mạnh.
Mái tóc dài đen nhánh của cô ta xõa sau vai và cô ta mặt một bộ đồ da đen ôm sát người khiến anh nhớ đến nhân vật Emma Pell trong loạt truyện Biệt đội siêu anh hùng (The Avengers). Chỉ là người phụ nữ đang tiến lại chỗ anh mang nhiều vẻ chết chóc hơn thôi.
Một Thợ săn đêm thứ hai bước ra khỏi khu rừng đằng sau cô ta. Anh ta cao hơn hẳn Jess 10 centimet với mái tóc bạch kim và vẻ ngoài hung tợn dư truyền đạt thông điệp. “ gây chuyện với tao thì chỉ có chết”. Anh ta mặt một chiếc áo lông thú dài và anh ta có vẻ hoàn toàn thoải mái với những cơn gió rét đến thấu xương.
Người phụ nữ dừng lại bên cạnh Jess và đưa tay ra cho anh. “Syra của xứ Antikbe.”
Jess nghiêng đầu và bắt tay cô ta. “Jess Brady, thưa cô, rất vui được gặp cô.”
“Sundown.” Người Thợ săn đêm kia nói khi anh ta bước đến chỗ họ. Anh ta giữ hai tay mình trong túi quần. “Tôi đã nghe rất nhiều về anh. Anh còn một chặng đường dài để về tới nhà.”
Jess nhìn anh ta một cách khả nghi. “Và anh là?”
“Bjorn Thorssen.”
Anh nghiêng đầu chào người chiến binh Viking. Có những tin đồn rằng Bjorn là một trong những người Na Uy nguyên thủy đầu tiên đã khởi đông cuộc xâm chiếm tạo ra thời kỳ đen tối cho xứ Normandy.
“Tôi đã nghe về anh.” Anh nói với Bjorn, rồi quay sang nhìn Syra . “Không có ý xúc phạm gì đâu, thưa cô, nhưng tôi đã không nghe được gì về cô cả.”
“Chắc chắn là anh không nghe thấy rồi. Mấy thằng khốn nạn trong nhóm gọi tôi là Yukon Jane.”
Anh mỉm cười trước câu nói đó. Yukon Jane là một chiến binh vùng Amazon sống vào thế kỷ thứ ba hay thứ tư trước công nguyên. Cô ta bị đồn thổi là có tính khí xấu gần bằng Zarek. Cô ta thích đi săn và giết chóc và bị đóng đinh tại Yukon vì cô ta đã từng biến một vị vua, người đã chọc tức cô ta, thành kẻ tàn tật.
“Giờ, thì tôi biết cô rồi.” Jess cười ranh mãnh khi anh phô ra một điệu bộ thể hiện sự tôn kính đối với cô ta. “ Tất cả những gì tôi có thể nói là những kẻ đã sỉ nhục cô toàn là những kẻ đã chưa từng có vịnh dự được diện kiến cô, Tiểu thư Syra. Nếu không, bọn họ đã xưng tôn cô là Nữ hoàng Jane rồi.”
Cô ta mỉm cười ấm áp trước câu nói đó. “Anh cũng rất quyến rũ và lịch thiệp. Zoe đã nói rất đúng.”
Jess cười toe toét hơn nữa.
Allen hắng giọng. “Ồ vâng, thưa Đức ngài Debonair và Tiểu thư Lethal, nếu chúng tôi có vài phút thời gian của hai người, chúng ta còn phải đi săn một tên tâm thần.”
Jess liếc nhìn Allen qua vai anh, nhưng trước khi anh có thể đưa ra một lời bình luận, Syra đã bắn một viên đạn khác từ cái nỏ của cô ta.
Allen bị hất bay lên và hạ cánh bằng cái lưng anh ta trên nền tuyết.
Syra bước tới chỗ anh ta và trừng mắt nhìn xuống. “Tôi đặc biệt không thích những Người cận vệ và tôi thực sự rất ghét những tên Cận vệ thi hành luật. Vì vậy để tránh làm đau bản thân thì anh không nên mở miệng nói chuyện với tôi một lần nữa. Hoặc lần sau tôi sẽ dùng một viên đạn dành cho lũ Daimon trên anh đó.”
Cô ta cúi xuống và nhặt viên đạn đầu bằng mà cô đã dùng lên.
Jess phá cười. Anh thích một người phụ nữ có sự táo bạo.
Và mang theo vũ khí gây chết người.
“Vậy.” Cô ta nói, quanh người nhìn hết tất cả bọn họ. “Tôi đang săn đuổi một nhóm Daimon trong bốn ngày nay khi bọn chúng tiến về hướng Fairbanks. Bjorn lần theo một nhóm bọn chúng hướng lên đây từ Anchorage. Điều đó lý giải tại sao chúng tôi lại ở đây. Còn mấy người các người thì sao? Jess, anh cũng lần theo dấu vết của bọn Daimon từ Reno đến Alaska à?”
Otta bước ra khỏi nhóm những Người cận về và đứng trước mặt Syra. “Chúng tôi đến đây để giết Zarek của xứ Moesia, và nếu như cô cản đường chúng tôi, cô gái bé nhỏ, chúng tôi cũng sẽ xử cô luôn.”
“Tôi không chịu nỗi nữa rồi.” Jess nói, kéo chiếc kính mát của anh thấp xuống sóng mũi và nhìn trừng trừng vào Otto. “Hắn ta đang nói. Hay đang sủa vậy.”
“ Những hắn không sủa được lâu nữa đâu nếu hắn không trông trừng cái miệng của mình.” Syra tặng cho Otto một cái nhìn đầy ẩn ý và chết người. “ Nói cho người biết, Cận vệ à, sẽ cần rất nhiều gã giống ngươi mới có thể làm ta xây xát nhẹ.”
Otto lại cái nhìn trừng trừng của cô ta bằng một nụ cười ve vãn. “Tôi thích loại phụ nữ hay cào cấu *. Chỉ đảm bảo là em giữ mấy vết cáo của mình trên lưng tôi ấy, cưng à. Tôi không thích những sẹo.”
(Chỗ này Otto đang chơi chữ vì lúc đầu Syra dùng từ scratched với nghĩa là xây xát nên anh Otto mới dùng lại từ scrach với nghĩa là cào cấu)
Otto lướt qua cô ta.
“Tôi thực sự rất ghét những tên Cận vệ.” Syra quát lên. Cô ta lấy ra một viên đạn đầu bằng khác và lên đạn rồi bắng vào Otto.
Di chuyển nhanh đến nỗi gần như không thể nhìn thấy anh ta, Người cận vệ quay người lại và bắt lấy viên đạn mà không đổ một giọt mồ hôi nào cả. Anh ta đưa viên đạn lên mũi và ngửi nó một cách âu yếm. “Mmm.” Anh ta nói. “Hương hoa hồng. Mùi hương yêu thích của tôi.”
Jess trao đổi một cái nhìn biết nói với Andy. “Có lẽ chúng ta nên để hai người họ ở lại với nhau.”
“Phải.” Allen nói với một tiếng cười ngắn. “ Chuyện này gợi tôi nhớ đến nghi thức giao phối của những kẻ khó chịu và gắt gỏng. Giờ chúng ta chỉ cần Nick Gautier nữa là đủ.”
Otto ném viên đạn vào Allen người đã kêu the thé lên khi viên đạn đập vào bụng anh ta.
Gương mặt của Syra đỏ ửng lên như củ cải đường khi cô ta liếc nhìn Otto, người đã phớt lờ cô và ung dung tiến về phía căn nhà gỗ.
“Anh có một tên Cận vệ không Jess?” Cô ta hỏi khi cô ta và Bjorn đi bên cạnh anh.
Anh gật đầu về phía Andy. “Nuôi lớn cậu ta từ khi còn là một đứa trẻ.”
“Hắn ta có nghe lời không?”
“Hầu hết thì có.”
“Anh thật may mắn. Tôi đã phải bắn ba Người cận vệ gần đây nhất của mình.” Khi cô ta hướng về phía căn nhà gỗ, Syra thêm vào. “Và tôi đã không dùng đạn đầu bằng.”
Vâng, ít nhất thì cũng có một tạo vật nhỏ bé thú vị từ hai người mới tham gia vào nhóm người của bọn họ.
Nhưng khi Jess bước vào căn nhà gỗ của Zarek phía sau Bjorn, Syra và ba người Cận vệ khác, khiếu hài hước của anh chết lặng.
Phần còn lại của nhóm phải đợi bên ngoài vì không gian vuông chật hẹp này không thể chứa thêm một ai nữa.
Đây không phải là loại căn nhà gỗ nhìn bên ngoài có vẻ nhỏ bé nhưng bên trong lại rộng lớn. Mà là loại ngược lại.
Bên trong, căn nhà được giữ gìn cẩn thận, nhưng nó chật chội và u ám.
Những Người cận vệ đốt lòng đèn halogen lên, rọi sáng những vật dụng bên trong. Có một cái nệm rơm trên sàn nhà với một cái gối cũ, sờn rách và một vài tấm chăn rách rứi và vài bộ lông thú. Chiếc ti-vi được đặt trên sàn nhà và những bức tường là những tủ sách nối tiếp nhau. Vật dụng duy nhất trong nhà là hai cái tủ để chén bát.
“Chúa trên cao.” Allen nói. “Hắn ta sống như một con thú.”
“Không.” Syra nói khi cô ta bước đến chỗ tủ sách và nhìn lướt qua tựa đề những cuốn sách. “Anh ta sống như một tên nô lệ. Đối với anh ta, đây là một bước tiến bộ từ thân phận trước đây của anh ta.”
Cô bắt gặp ánh mắt của Jess. “Anh biết người đàn ông này?”
“Phải và cô nói đúng.” Anh tránh cây quạt trên trần nhà khi anh đi vòng quanh căn nhà. Anh nhớ Zarek cao hơn anh hẳn 2 centiment.
“Chết tiệt.” Anh nói khi anh quay cánh quạt bằng ngón tay của mình và nhớ một thứ khác mà Zarek đã từng nói với anh.
“Gì vậy?” Bjorn hỏi?
Jess nhìn người Thợ săn vùng Alaska người đang kiểm tra tủ đựng thức ăn của Zarek, nơi chỉ chứa một vài lon đồ hộp và một chục chai rượu vodka vẫn còn chưa khui. “Vào mùa hè nơi này sẽ nóng cỡ nào?”
Bjorn nhún vai. “Trong sức nóng của mùa hè nhiệt độ có thể từ 26 độ °C đến 32 độ °C. Thì sao?”
Jess nguyền rủa một lần nữa. “ Tôi nhớ có lần từng nói chuyện với Zarek. Tôi hỏi anh ấy hiện giờ như thế nào rồi. Anh ta nói ‘ Đang nướng’ .” Jess gật đầu trước cây quạt trần.
“Giờ thì tôi đã hiểu anh ấy có ý gì rồi. anh có thể tưởng tượng nỗi bị mắt kẹt ở nơi này trong suốt mùa hè mà không có bất kỳ khung cửa sổ hay máy điều hòa nhiệt độ không?”
Syra phát ra một tiếng huýt sao nhỏ. “ Chúng ta bị cấm bước ra khỏi ánh mặt trời. Anh rất may mắn nếu có thể bước ra ngoài mười phút trong một ngày.”
“Hắn ta tắm như thế nào?” Allen hỏi.
Syra nghiêng đầu về phía căn phòng nhỏ trong gốc trái.
“Anh ta đã ở đây bao lâu rồi?” Syra hỏi. “Tám, chín trăm năm rồi sao?”
Jess gật đầu.
Syra phát ra một tiếng huýt sáo nhỏ. “Hèn gì anh ta phát khùng.”
Allen mỉa mai. “Với số tiền hắn ta được trả công, tên ngốc đó có thể tự xây cho hắn ta một lâu đài.”
“Không.” Jess. “Đó không phải là cách của anh ấy. Tin tôi đi, khi anh đã quen không có của cải nào hết, thì anh sẽ không mong đợi bất cứ thứ gì.”
Syra bước đến một góc phòng nơi chất một núi tượng điêu khắc nhỏ. “Mấy cái này là thứ gì vậy?”
Jess nhăn mặt khi anh chú ý đến những bức tường trong căn nhà gỗ và nhận thấy từng centimet trên tường đều đầy những họa tiết chạm khắc tinh xảo trùng với những bức tượng điêu khắc.
Bỗng nhiên anh nhớ đến bức tượng bằng gỗ mà anh đã nhìn thấy trong cửa hàng tiện lợi.
Những tác phẫm điêu khắc bằng băng mà anh đã nhìn thấy trong khắp thị trấn.
Zarek đáng thương chắn hẳn đã có những giây phút điên rồ và buồn chán trong suốt những tháng anh bị giới hạn trong cái lỗ chật hẹp này.
Qủy thật, Jess còn có một nhà kho lớn hơn nơi này ở nhà. “Tôi phải nói đó là nỗ lực của Zarek duy trì một chút tỉnh táo còn lại trong khi anh ấy bị nhốt trong đây.”
Bjorn nhặt một bức tượng được sơn màu lên, bức tượng nhìn giống như một con gấu bắc cực với những đứa con của nó. “Những bức tượng này thật đáng kinh ngạc.”
Syra gật đầu. “Tôi chưa bao giờ thấy cái gì như những bức tượng này. Việc nay có vẻ không đúng khi chúng ta giết một ai đó người đã phải sống như thế này trong suốt nhiều thế kỷ.”
Allen khịt mũi. “Có vẻ không đúng khi cho phép hắn ta được sống sau khi hắn ta sát hại tất cả người dân trong ngôi làng hắn ta có nhiệm vụ phải bảo vệ.”
Otto quẳng một cái nhìn thích thú về phía Người cận vệ. Nếu Jess không hiểu rõ hơn, anh hẳn sẽ nghi ngờ người Cận vệ đó đang suy nghĩ lại việc giết chết Zarek.
Ánh nhìn của họ khóa chặt vào nhau.
Không, không nghi ngờ gì. Thực sự thì anh ngờ rằng Otto có lẽ được cử đến vì những lý do khác... lý do giống anh chẳng hạn.
“Ồ, các chàng trai, chuyện đó sẽ vui lắm đây.” Bjorn nói. “Nhưng sức mạnh của tôi đang suy yếu đi bởi Jess và Syra và chúng ta vẫn còn một rắc rối nhỏ về cuộc hành quân của lũ Daimon đến đây. Ai có bất kỳ ý kiến nào về lý do bọn chúng làm vậy không?”
Họ đều nhìn về phía Syra người già nhất trong nhóm.
“Cái gì?” Cô ta hỏi.
“Cô đã từng nghe hay nhìn thấy thứ gì giống như vậy chưa?”
Cô lắc đầu. “Tôi đã nghe bọn Daimon từng hợp tác với nhau. Đó là vài thế kỷ trước khi các anh được sinh ra, bọn chúng từng có các chiến binh Daimon. Nhưng không ai từng thấy một chiến binh Spathi ít nhất cũng một thiên niên kỷ rồi. Tất cả chuyện này khiến tôi nhận ra. Thật đáng tiếc chúng ta không thể liên lạc với Acheron. Anh ấy hẳn có nhiều thông tin về chuyện này.”
Bjorn tiến ra bên ngoài.
Jess bực bội bước ra ngoài và nhìn vào trong căn nhà nhỏ một lần nữa.
Chết tiệt. Anh thực sự thấy đáng tiếc cho người bạn của anh và cuộc đời mà Zarek đã trải qua.
Anh không thể hình dung nỗi việc một mình mắc kẹt trong rừng với nhiệt độ có khi xuống tới 4 độ °C có khi lại lên đến 32 độ °C.
Thảo nào Ash lại cảm thấy tội nghiệp Zarek.
Sáu người trong đám Người cận vệ đi đến chỗ chiếc SUV và khiêng ra mấy can xăng.
“Các anh định làm gì đó?” Jess hỏi đầy nghi hoặc.
“Đốt nhà buộc hắn phải chạy ra.” Một tên Cận vệ tóc đỏ nói. “Anh muốn đi săn, anh_”
“Qủy thật!” Jess giựt can đựng xăng từ tay người đàn ông đó và quẳng nó vào trông rừng. “Đây là thứ duy nhất anh ấy có trong thế giới này. Tôi sẽ không để cho các anh phá hủy nó đâu.”
Allen chế nhạo anh. “Hắn ta đã đánh đập người phụ nữ đó.”
Jess nheo mắt. “Anh vẫn chưa chứng minh được việc đó.”
Allen đảo mắt, như thể không thể nào tin nỗi làm sao anh có thể đứng lên bênh vực cho người bạn của anh. “Nếu Zarek không làm việc đó? Vậy ai làm?”
“Ta làm.”