Long Ngọ không ra ngoài vào ngày cuối, mà ở nhà để nghỉ ngơi cùng với Thi Sơn Thanh. Nhưng chẳng ai ngờ lại có khách không mời mà đến.
Lúc Nhạc Thư gõ cửa vẫn chưa đến giờ cơm trưa, Thi Sơn Thanh đang đeo tạp dề thử nấu cơm trong phòng bếp, còn Long Ngọ thì xem tivi ở phòng khách. Cô nghe tiếng chuông cửa thì do dự một lúc, rồi đặt điều khiển từ xa xuống để đi mở cửa.
Nhìn vào camera ở cổng có thể thấy được ai đang đứng bên ngoài. Chuông cửa vẫn đang vang, Long Ngọ chậm rãi mở cửa ra.
“A Thanh…” Nhạc Thư xách theo một cặp lồng giữ nhiệt trên tay, đang định nói chuyện với người bên trong cánh cửa với nụ cười má lúm, thì lại nhìn thấy cái mặt đơ của Long Ngọ.
“Cô, ở đây?” Nhạc Thư hỏi với vẻ mặt khó coi.
“Có việc gì thế?” Long Ngọ hỏi.
Nhạc Thư hít vào một hơi thật sâu, thu tất cả các loại biểu tình trên mặt về rồi nói: “Tôi tìm A Thanh.”
“Được, cô chờ chút.” Long Ngọ lạnh nhạt dứt câu, sau đó lui về một bước rồi đóng cửa lại.
Nhạc Thư đang định bước vào: “…”
Đi vào phòng bếp, Thi Sơn Thanh đã nấu xong mâm đồ ăn cho hai người, chuẩn bị bê ra. Long Ngọ nhận lấy rồi nói với cậu là bên ngoài có người.
Thi Sơn Thanh cởi tạp dề ra hỏi lại: “Trợ lý Trương à?”
“Không phải, là nữ sinh hôm trước gặp ở cửa hàng ấy.” Long Ngọ nói xong liền đặt đồ ăn lên bàn.
“Nhạc Thư? Cô ta tới làm gì chứ?” Nói xong, Thi Sơn Thanh mở cửa ra.
Nhạc Thư ngoài cửa đã tức đến mức mặt đỏ phừng phường. Cô ta thấy Thi Sơn Thanh thì lập tức mách lẻo: “A Thanh, cô ta mở cửa nhưng không cho tớ vào!”
Thi Sơn Thanh cũng như Long Ngọ, không hề chừa chỗ có Nhạc Thư vào. Cậu giống như không để lời cô ta nói lọt vào tai, vẫn đứng ở cửa hỏi: “Cô có việc gì không?”
Nhạc Thư nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thi Sơn Thanh, tức lắm nhưng không muốn cáu với cậu. Cô ta lại nhặt dáng vẻ thùy mị lên: “Dì cứ nhắc mãi sợ cậu không ăn được đồ ăn bên ngoài, nên tớ có nhờ mẹ Lý ở nhà nấu canh mang sang.”
“Không cần đâu, tôi vừa ăn xong.” Thi Sơn Thanh nói dối mà không thèm chớp mắt cái nào.
Nhạc Thư tiếp tục nói: “Có sao đâu mà, tớ dùng cặp lồng giữ nhiệt mang tới, lát nữa cậu uống cũng được.”
Thi Sơn Thanh nhíu mày. Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì vì Long Ngọ, nhưng không có nghĩa là đối với ai cũng đều khách khí.
“Tôi không cần, cô đừng tốn thời gian vào tôi nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.” Thi Sơn Thanh dừng lại một lúc mới nói tiếp, “Tâm ý của cô làm phiền tôi đấy, mang đồ về đi.”
Nhạc Thư cũng không ngờ Thi Sơn Thanh lại thẳng thắn như vậy, nước mắt liền tí tách rơi xuống. Cô ta chỉ vào nhà với ngón tay run run rồi hỏi: “Cậu thích cô ta đúng không?”
Giọng cô ta không cao, nhưng tiểu khu Cách An khá yên tĩnh nên Long Ngọ ở bên trong vẫn nghe được hết.
“Chuyện này đâu liên quan đến cô, về đi!” Thi Sơn Thanh hạ giọng cả giận nói, “Đừng để tôi phải gọi bảo vệ lôi cô đi.”
“Cậu!” Nhạc Thư đã cùng lớn lên với Thi Sơn Thanh từ khi còn nhỏ, nên biết cậu nói được thì làm được. Cô ta chỉ có thể xoay người, khóc sướt mướt rời đi.
Ngày xưa Thi Sơn Thanh cũng có thái độ, không muốn nói chuyện với cô ta thì sẽ không nói, mà có nói cũng cho có lệ. Nhưng khi đó Nhạc Thư vẫn vừa cười vừa bám lấy cậu, vì Thi Sơn Thanh đối với nữ sinh cũng đều như thế cả. Chẳng hề giống hiện tại, lần này Nhạc Thư có cảm giác nguy cơ rõ ràng, cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa từng thấy Thi Sơn Thanh cư xử với nữ sinh như vậy.
Tuy Long Ngọ không thấy được cảnh tượng ngoài cửa, nhưng vẫn có thể nghe được đã xảy ra chuyện gì.
“Cô ấy rời đi như thế sẽ không sao chứ?”
Thi Sơn Thanh lắc đầu: “Cô ta có xe đưa đón, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Chưa chắc cô ta đã thích mình nhiều như thế, chẳng qua là vì mình không theo ý của cô ta mà thôi.
“A Ngọ lại đây nếm thử đồ ăn tớ nấu đi.” Những thứ này là hai người đi mua vào sáng nay, một dĩa thịt kho tiêu, một dĩa cải thìa. Món ăn rất đơn giản, ít nhất thì với Thi Sơn Thanh là như vậy.
“Ừ.”
Hai người đều ăn ý không hề đề cập đến chuyện ban nãy, giống như cho tới giờ cũng chưa từng nghe câu ai thích ai kia.
Buổi tối Long Ngọ bắt đầu thu dọn đồ đạc, bản thân cô thì không mang gì nhiều, nhưng Thi Sơn Thanh lại mua không ít đồ cho Long Ngọ mang về.
“Sau khi về phải đến cục cảnh sát à?” Thi Sơn Thanh tựa vào cửa hỏi. Long Ngọ từng đề cập với cậu chuyện nghỉ hè phải đi theo Lôi Thật.
Long Ngọ gật đầu: “Chắc khoảng nửa tháng.”
Thi Sơn Thanh sợ cô bị thương, lại không muốn can thiệp quá sâu nên chỉ đành nói: “Cậu… Cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Sát ngày đi, hai người lại đặc biệt im lặng. Thi Sơn Thanh yên lặng nhìn Long Ngọ thu dọn hành lý xong xuôi, không biết nên nói điều gì. Cuối cùng cậu chỉ nói một câu dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì về phòng.
Long Ngọ nằm trên giường nhưng không ngủ được, mà mở to mắt nhìn lên trần nhà xuất thần. Mặc dù cô chậm chạp về mặt tình cảm, nhưng IQ lại cao. Long Ngọ nghe rõ rành mạch những lời nữ sinh kia nói trước cửa vào hôm nay, cô cũng đâu có ngốc đến mức không biết cô ta nói “Thích” là có ý gì.
A Thanh, cậu ấy thích mình ư? Là kiểu thích giữa con trai và con gái? Long Ngọ thở dài, nằm nghiêng người.
Thi Sơn Thanh ở phòng bên đương nhiên cũng không ngủ được. Cậu không biết sau khi Long Ngọ nghe được những lời Nhạc Thư thì sẽ có cảm nghĩ gì, thế nên mới trằn trọc. Không phải cậu không muốn cho cô biết, chỉ là… cậu không muốn ép Long Ngọ đối mặt với chuyện này, không muốn làm cô khó xử.
Nếu, nếu như cô ấy cũng thích mình thì tốt biết mấy.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tinh thần của hai người đều không tốt, nhưng vẫn làm bộ không biết tình huống của đối phương. Trợ lý Trương mở cửa xe đứng chờ dưới lầu, Thi Sơn Thanh giúp Long Ngọ xách túi lên xe.
Đến khi lên máy bay, Long Ngọ mới nhịn không được mà nói: “Cậu… Về nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.” Vòng màu xanh ở mắt Thi Sơn Thanh, rất rõ ràng.
“Được.”
Thi Sơn Thanh nhìn cái bóng cao ngất của Long Ngọ dần dần biến mất ở cổng lên máy bay, mới xoay người rời đi.
Một tháng sau.
“Thím ơi, thím có nhận ra gần đây tâm trạng của Tiểu Ngọ không được tốt không ạ?” Long Khắc Phương lén đi tìm Trần Tú, người vẫn đang bị rối bởi mớ len để hỏi.
Tay Trần Tú run lên, làm rối nửa cái tay áo mà Long Hoành mới đan được hôm qua, chột dạ liền nhét vào trong túi.
“Có hả? Chắc là vì chuyện ở cục cảnh sát rồi.”
“Thật ạ?” Long Khắc Phương sờ sờ đầu, quyết định đi thăm dò xem sao.
Bởi vì gần nhà, nên Long Ngọ thường về ăn cơm trưa ở nhà rồi lại đến cục cảnh sát. Bây giờ là chiều chủ nhật nên Long Ngọ không cần đi, thế là sáng nay Long Hoành mới ra chợ mua thức ăn, đợi cô về là có thể ăn một bữa ngon.
Long Ngọ không thích nói chuyện trên bàn cơm, chỉ vùi đầu vào ăn. Long Hoành và Trần Tú thương cô làm việc ở cục cảnh sát mệt, nên ăn xong liền bảo cô đi nghỉ, Long Ngọ cũng nghe lời mà về phòng.
Long Khắc Phương thấy Long Hoành và Trần Tú đã ra ngoài tán chuyện, lập tức gõ cửa phòng của Long Ngọ.
“Anh, có việc gì thế?” Long Ngọ mở cửa với khuôn mặt không cảm xúc.
Long Khắc Phương không nói gì mà trực tiếp lách vào trong, sau đó ngồi trên ghế của Long Ngọ rồi ngoắc tay về phía cô: “Tiểu Ngọ, hai chúng ta nói chuyện chút nào.”
“Anh nói đi.” Long Ngọ đóng cửa lại rồi nói.
“Dạo này em có chuyện gì phiền lòng à?” Từ sau khi Long Ngọ trở về từ thành phố A, thần kinh siêu nhạy siêu thính của Long Khắc Phương đã bắt đầu dò xét rồi.
“Không có.” Long Ngọ chợt không muốn nói ra tâm sự của mình.
Long Khắc Phương đã tính trước mọi việc, anh ấy bắt chéo chân rồi nói: “Có liên quan đến Tiểu Thi đúng không?”
“… Anh nghĩ nhiều rồi.” Long Ngọ vẫn nói kiểu lạnh nhạt.
“Tiểu Ngọ này, nếu thật sự không có, đổi lại là em trước đây thì sẽ không giải thích đâu.” Long Khắc Phương đắc ý nói. Anh ấy đứng dậy véo miếng thịt trên mặt Long Ngọ, “Cũng chỉ có anh của em là hiểu em thôi, anh có thể nhìn ra chút gì đó trên cái mặt đơ của em đấy.”
“…”
Long Khắc Phương thấy Long Ngọ vẫn nhìn mình với khuôn mặt không cảm xúc, đành phải đầu hàng trước. Anh ấy đè hai tay lên vai Long Ngọ, để cô ngồi xuống ghế rồi mới nói: “Nói ra xem. Anh của em có thể giúp em được không, không phải lúc trước em còn hỏi anh cách làm quen với bạn à?”
Long Ngọ cụp mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Có người nói cậu ấy thích em.”
“Vậy thì em nghĩ thế nào?” Long Khắc Phương không bất ngờ vì Long Ngọ biết được chuyện này, có điều… sao lại cứ như chuyện này không phải Thi Sơn Thanh tự mình nói ra nhỉ. Anh ấy còn tưởng Thi Sơn Thanh sẽ nhân lúc Long Ngọ đến thành phố A để tỏ tình nữa kìa.
Về được một tháng, hai người đều không gọi điện cho nhau một lần, nhiều nhất cũng chỉ có Thi Sơn Thanh gửi mấy tin nhắn. Cô bận, cậu cũng bận.
“Cậu ấy là bạn em.” Long Ngọ nói ngắn gọn.
Long Khắc Phương cười phì một tiếng: “Tiểu Ngọ này, từ nhỏ đến giờ em đã làm quen được mấy người bạn rồi?”
Long Ngọ không nói lời nào.
“Tiểu Thi ở trường rất xuất sắc à?” Long Khắc Phương lại hỏi.
“Ừ.” Điều này đã được công nhận, lúc Long Ngọ quay lại trường toàn nghe thấy tên của cậu.
“Người như Tiểu Thi bất luận ở đâu cũng đều xuất sắc.” Long Khắc Phương thức tỉnh Long Ngọ, “Em bằng lòng nhìn cậu ta thân thiết với những nữ sinh khác à?”
Long Ngọ nghĩ ở trong đầu cảnh Thi Sơn Thanh giúp nữ sinh khác lau tóc, thì cái mặt đơ càng thêm khó coi.
“Bạn bè không thể bên nhau cả đời đâu, chỉ có kiểu quan hệ khác mới đủ khả năng gắn kết cả đời.” Long Khắc Phương tổng kết.
Long Ngọ do dự mới hỏi: “Em thích cậu ấy, thích kiểu nào?”
“Em có biết là chú được thím theo đuổi không?” Long Khắc Phương đột nhiên nói, “Thím nói lần đầu tiên thím nhìn thấy chú đã ưng rồi, vì chú rất đẹp trai. Thích có rất nhiều nguyên nhân, nhưng cũng có lúc chẳng biết tại sao lại thích, không có lý do.”
…
Long Ngọ chỉ ra cửa, “Em biết rồi, anh ra ngoài đi, em muốn đi nghỉ.”
“Tự em nghĩ lại xem, đừng nên bỏ qua cơ hội nhé.” Long Khắc Phương bí hiểm nói.
Vừa ra khỏi cửa, Long Khắc Phương đã đắc ý hất đầu, thấy mình thật thích hợp làm bậc thầy về tình yêu. Chẳng qua chưa đến nửa phút sau anh ấy đã suy sụp, bậc thầy thì có ích lợi gì chứ, vẫn độc thân đấy thôi.
Trong phòng, Long Ngọ ngồi ngẩn người trên giường, cố gắng làm rõ tình cảm của mình với Thi Sơn Thanh. Cô thích Thi Sơn Thanh là thật, từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích rồi, sau đó quan hệ dần tốt lên, tình cảm càng sâu sắc hơn. Rất khó để không thích một người như thế, chỉ cần cậu ấy cười, bạn sẽ cảm thấy xung quanh nở đầy hoa.
Lần đầu tiên Long Ngọ sinh ra nghi ngờ tính cách của mình, kiểu người không thích nói chuyện như cô, nếu ở cùng với A Thanh, có thể khiến cậu khó xử hay không. Có nghĩ nữa cũng không ra, dù sao Long Ngọ cũng là người chỉ biết đánh bóng thẳng.
Thi Sơn Thanh rất bận. Trong tháng này, cậu bận đổ phân lớn nguồn lực của thành phố A vào thành phố Hải, còn phải gặp mặt những khách hàng lớn, bay đi khắp nơi. Thỉnh thoảng rảnh rỗi mới nhớ tới Long Ngọ, nhưng cậu không dám nghĩ sâu, sợ sau khi về trường quan hệ của hai người sẽ lại lạnh nhạt tiếp. Thế là cậu không dám gọi điện thoại, chỉ gửi mấy tin nhắn dặn Long Ngọ chú ý an toàn.
Cuối tuần này không phải đến công ty, cậu mới được nghỉ ngơi. Cậu vừa về đến nhà, nằm xuống thì di động reo.
Là Long Ngọ!
Thi Sơn Thanh không nói được cảm giác bây giờ của mình là gì, cậu vừa mong chờ Long Ngọ sẽ gọi, muốn nghe giọng cô, nhưng lại sợ cô nói về chuyện ngày ấy, sau đó hai người sẽ tách ra.
“A Ngọ à, sao thế?” Giọng Thi Sơn Thanh mang theo cảm giác nhớ nhung triền miên mà chính cậu cũng không hề nhận ra.
Long Ngọ ở đầu bên kia điện thoại nói rất lưu loát: “Cậu thích tôi à?”
Thi Sơn Thanh run lên, cho rằng từ bây giờ Long Ngọ sẽ ghét mình.
“A Ngọ, tớ…” Thi Sơn Thanh nói giọng khàn khàn, “Thích.”
Bàn tay cầm di động của Long Ngọ giật giật, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi: “Tớ cũng thích cậu!”