Trong văn phòng của bộ phận kế hoạch Hoàng Hải, sắc mặt ai
nấy đều buồn thảm, trên bàn đặt vài tờ báo viết về tỉ giá cổ phiếu Hoàng Hải.
Tố Tố chau mày, “Lần này thì hỏng thật rồi. Cổ phiếu công ty
liên tục sụt giảm năm ngày liền, nghe nói sắp triệu tập cuộc họp đại hội đồng,
bỏ phiếu bầu lại chủ tịch.”
Mắt Trịnh Phàm sáng bừng, “Như vậy có nghĩa là chủ tịch Thang
sẽ quay về nắm quyền phải không? Vậy chủ nhiệm Thang cũng sẽ quay lại?”
Tô Lợi bình tĩnh: “Triệu tập đại hội cổ đông cũng vô ích,
người của chủ tịch Tăng nắm nhiều cổ phần hơn người của chủ tịch Thang. Hơn
nữa, chủ tịch Tăng nhiều mưu mô thâm hiểm, là một tên cáo già, chẳng chịu thua
dễ dàng thế đâu.”
Trịnh Phàm hơi thất vọng, “Vậy à, tôi vẫn đang chờ ông ta gặp
phải báo ứng.”
Tố Tố thở dài, “Chà, các lãnh đạo đấu đá, chúng ta chẳng làm
được gì! Điều tôi lo lắng vẫn là bát cơm của chúng ta. Tin tức cổ phiếu tụt dốc
được truyền đi khiến nhữngnhà cung cấp lúc đầu định ký hợp đồng cũng quyết định
tạm thời lùi thời hạn. Trời ơi! Năm nay công ty rốt cuộc bị sao thế? Suốt ngày
xảy ra chuyện!”
Người này nhìn người kia, đều lắc đầu thở dài, mặt mũi cau
có.
Hiểu Khiết vui vẻ đi vào, cất lời chào tất cả.
Cả phòng chìm đắm trong bầu không khí nặng nề, Hiểu Khiết
nhìn thấy mấy tờ báo trên bàn, hiểu ra cười cười: “Mọi người... lấy lại chút
tinh thần được không?”
Tố Tố chề môi, “Giờ công ty thế này, chúng tôi sắp thất
nghiệp rồi.”
Hiểu Khiết không thấy người ngoài, mỉm cười an ủi, “Đừng lo,
đang là thời kỳ quá độ, rồi sẽ tốt đẹp thôi! Chỉ cần tin tưởng công ty là
được.”
Cô đập đập chỗ báo trên bàn ám chỉ: “Những rắc rối trước đây
chẳng phải đều giải quyết được, nên có niềm tin! Hiểu chưa hả?”
Tố Tố thắc mắc: “Hành động nào thể hiện niềm tin?”
Hiểu Khiết cười bí hiểm, “Mua cổ phiếu.”
Tất cả ngơ ngác, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cô. Hiểu Khiết nhẹ
bẫng trở về chỗ.
Tố Tố và Trịnh Phàm nhìn nhau.
Tố Tố suy đoán, “Đây không phải là...”
Trịnh Phàm tiếp lời: “Cái gọi là tin tức nội gián?”
Cả đám lập tức lao về chỗ mình, lặng lẽ đặt mua cổ phiếu.
Hiểu Khiết bất giác mỉm cười.
Trong sân nhà họ Thang, ba mẹ con vui vẻ ngồi uống trà.
Thang Mẫn cười: “Chiều nay sẽ được xem màn kịch cổ đông bầu
lại chủ tịch. Lần này uncle sẽ trở thành chủ tịch đoản mệnh nhất trong lịch sử
Hoàng Hải. Em này, chuyến đi Anh bay cũng hay mà làm cũng rất tốt.”
“Chị cũng chẳng kém mà. Số tiền bán nhà bỏ hết vào thị trường
cổ phiếu, mua vào lúc thấp điểm nhất. Em thấy chúng ta nắm chắc phần thắng
rồi!”
Hai chị em nhìn nhau cười.
“Có thể cho ông ta một trận, nghĩ thế đã thấy phấn chấn.”
Thang Mẫn uống một ngụm.
Thang Lan tỏ thái độ thận trọng, “Hai đứa đừng vui quá sớm.
Sự việc vẫn chưa kết thúc, ai thắng ai thua còn chưa biết.”
Thang Tuấn cười: “Mẹ căng thẳng quá. Uncle chẳng còn gì mà
nói nữa! Dù ông ta muốn đảo ngược thế cục cũng chẳng phải dễ dàng! Hơn nữa,
chiều nay bầu chủ tịch xong, chúng ta sẽ đưa ra một loạt các tin tốt để cổ
phiếu tăng trở lại. Đến lúc đó, số cổ phiếu trong tay chúng ta sẽ tăng giá trị
với biên độ lớn.”
Thang Mẫn bật cười, “Tới lúc đó, uncle nhất định sẽ tức giận
đến bất tỉnh. Ông ta lấy hết tiền của nhà ta, nhưng chớp mắt chúng ta lại kiếm
được gấp mấy lần chỗ đó.”
“That’s right!” Thang Tuấn vỗ tay, sung sướng.
Thang Lan thấy các con vui vẻ, chậm rãi uống trà, mỉm cười,
“Tóm lại, cái gì thuộc về nhà họ Thang thì không chạy đi đâu được.”
Thang Mẫn đồng ý: “Mẹ nói đúng.”
Thang Lan nhìn Thang Mẫn, vô tình nhắc nhở: “Việc công ty kết
thúc rồi, con cũng nên nghiêm túc tìm một người kết hôn thôi chứ?”
Thang Mẫn sửng sốt.
“Cái anh bạn trai hồi học đại học đâu? Hiện giờ sống thế nào,
hai đứa còn liên lạc không?” Thang Lan thấy Thang Mẫn kinh ngạc, cố ra vẻ bình
thản, che giấu sự quan tâm, “Mẹ không muốn sau này lại bị người ta dùng chuyện
hôn nhân của con để uy hiếp Hoàng Hải nữa.”
Thang Mẫn hơi thất vọng, “Con sẽ không để mẹ lo lắng nữa
đâu.”
Thang Tuấn nói thầm với chị gái: “Mẹ lo cho chị nhưng làm cao
đấy.”
Thang Mẫn lúc này mới hiểu được tấm lòng bà, tâm tình ấm áp
trở lại.
Thang Lan trừng con trai, “Đều là con nói đấy! Đến lúc phải
tới công ty tham gia hội đồng cổ đông rồi, không thể để lỡ cơ hội tiễn uncle
của các con lần cuối đâu.”
Thang Lan chầm chậm đứng lên, hai chị em vội đỡ bà.
Ba người phấn khởi và tự tin.
Đại hội cổ đông chuẩn bị triệu tập, Đổng sự Tăng lại có tranh
chấp với các thành viên hội đồng quản trị.
“Tại sao các ông lại tự ý bán cổ phiếu chứ!”
Ông A xua tay bất lực, “Nếu không thì chúng tôi phải làm thế
nào?! Mấy ngày nay cổ phiếu rớt giá, chủ tịch Tăng, chúng tôi còn chưa bắt ông
giải thích đấy!”
Các thành viên khác thi nhau góp lời:
“Phải phải! Tại sao lại thế này chứ!”
“Rớt giá liên tiếp năm ngày liền, còn ngồi yên được ư?”
Đổng sự Tăng điên tiết, “Giải thích?! Tôi có gì mà phải giải
thích?! Tôi cũng là người bị hại! Toàn bộ việc này đều do Thang Tuấn đã thao
túng sàn chứng khoán! Giá cổ phiếu sớm muộn cũng sẽ quay lại đúng giá thị
trường.”
Ông A nói: “Với tư cách là chủ tịch, tại sao ông lại thiếu đề
phòng như vậy? Lần này thì hay rồi, chúng ta không chỉ phải bù vào số tiền lấy
được từ nhà họ Thang, ngay cả lương hưu cũng ở trong đó! Chúng tôi đương nhiên
phải bán những cổ phiếu đang giữ rồi!”
Đổng sự Tăng vô cùng tức giận, “Các ông đúng là quá dễ kích
động! Tóm lại, lát nữa triệu tập đại hội cổ đông, chúng ta phải vững vàng,
không được để bọn Thang Lan đắc ý. Các ông phải tin tưởng tôi.”
Ông ta cố gắng khuyên giải các thành viên trong hội đồng quản
trị nhưng ai cũng mang bộ mặt lo lắng.
Ông B lo lắng: “Nhưng hiện nay tỷ lệ cổ phiếu của chúng ta
còn đủ sức chống đỡ không?”
Đổng sự Tăng tính toán: “Thêm cổ phiếu trong tay Tử Tề thì tỷ
lệ mà chúng ta nắm giữ sẽ nhiều hơn nhà họ Thang. Mọi người hãy nhớ, chỉ cần
vượt qua nguy cơ này, chỉ cần tôi vẫn còn ngồi ở vị trí chủ tịch, tôi sẽ có
cách tăng giá cổ phiếu. Nhất định phải cố gắng, các vị hiểu chưa?”
Thành viên A đảo mắt, “Thôi nói sau. Đến lúc rồi, bắt đầu
họp!” Ông ta quay người bỏ đi, các thành viên khác áy náy nhìn Đổng sự Tăng rồi
cũng rời đi.
Đổng sự Tăng nghiến răng, cất bước.
Phòng họp của Hoàng Hải đã ngồi đông đủ, đại hội cổ đông
chuẩn bị bắt đầu, không khí khẩn trương nghiêm túc.
Cửa phòng mở ra, Thang Lan dẫn Thang Mẫn và Thang Tuấn bước
vào, ba người ngẩng cao đầu, bản lĩnh phi phàm.
Thang Lan nhiệt tình chào hỏi các thành viên hội đồng quản
trị và cổ đông, tất cả đều nhiệt tình đáp lại.
Đổng sự Tăng lạnh lùng quan sát.
Thang Lan bắt gặpĐổng sự Tăng, mỉm cười tự nhiên: “Đổng
sự Tăng, lâu lắm không gặp.”
Đổng sự Tăng chẳng vui vẻ gì: “Đúng là lâu lắm rồi, lâu đến
mức chủ tịch Thang đã quên tôi đã không còn là Đổng sự Tăng, mà là chủ tịch
Tăng mới phải ư?”
Thang Lan giả vờ bất ngờ, “À không sai, vào giờ phút này ông
vẫn còn là chủ tịch Tăng. Nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, còn là chủ tịch nữa
hay không, tôi cũng không chắc!”
Thang Lan cố tình châm biếm. Đổng sự Tăng nổi điên, tức giận
đập tay xuống bàn, “Các người đừng đắc chí! Ta đã trúng kế, nhưng cổ phiếu có
thể sụt giá bao lâu, một ngày hai ngày? Một tuần hai tuần? Hừ! Chỉ cần Hoàng
Hải 2 khai trương, giá cổ phiếu lập tức sẽ ổn định, bà có tin không hả?!”
Thang Lan mỉm cười: “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, thực
tế chủ tịch Tăng kinh doanh không tốt, giá cổ phiếu hạ xuống tận đáy. Tôi đã
nói với ông rồi, làm chủ tịch và Đổng sự là hoàn toàn khác nhau, không phải chỉ
đi đánh golf là sẽ thấy tiền lãi tự động hiện ra.”
Đổng sự Tăng bực bội: “Nói nhiều như thế chẳng phải bà vẫn
muốn quay về vị trí chủ tịch Hoàng Hải sao? Đừng có mơ! Tôi sẽ không nhường nó
cho bà đâu!”
Thang Lan mặc kệ ông ta, chậm rãi đi tới vị trí của mình,
ngồi xuống; Thang Mẫn và Thang Tuấn lần lượt ngồi xuống hai bên mẹ.
Ba người yên chỗ rồi, Thang Lan điềm tĩnh phản bác Đổng sự
Tăng, “Việc này không đến lượt chủ tịch Tăng quyết định. Nếu không thì hôm nay
đã chẳng phải triệu tập đại hội cổ đông rồi!”
“Hừ! Cổ phần của Đổng sự Lý đã bị Tử Tề mua hết rồi! Bất luận
thế nào, hôm nay số phiếu người của tôi cũng sẽ đều qua bà, cho dù có bỏ phiếu
cả trăm lần bà cũng không thắng nổi tôi chứ đừng nói tới việc trở về Hoàng
Hải.” Đổng sự Tăng có vẻ chắc ăn.
Thang Tuấn và Tử Tề nhìn nhau, ánh mắt Tử Tề sâu thăm thẳm,
không thể nhận ra anh đang nghĩ gì.
Thang Lan lên tiếng: “Những lời thừa thãi đó nào có tác dụng?
Cứ bỏ phiếu đi rồi sẽ biết!”
Sau đó, Đổng sự Tăng thuyết phục các cổ đông đến bã bọt mép.
Thang Lan như nắm chắc phần thắng, cũng làm như thế.
Bắt đầu bỏ phiếu. Trước phòng họp đặt một thùng phiếu, người
mở phiếu đứng bên cạnh lần lượt hô:
“Đổng sự Vương lên bỏ phiếu.”
“Đổng sự Trương lên bỏ phiếu.”
...
Các đổng sự đứng dậy theo thứ tự, bỏ phiếu vào thùng.
Tấm bảng trắng phía trước chia thành hai cột “Tăng” –
“Thang”, lần lượt được đánh dấu kết quả mở phiếu. Số phiếu của hai cột bằng
nhau, bất phân thắng bại.
Thang Tuấn hạ giọng, “Chị, làm thế nào bây giờ? Nếu bỏ phiếu
xong, số phiếu của nhà mình và ông ta ngang ngửa...”
Thang Mẫn cắn môi, “Chị thấy, số phiếu quyết định thắng thua
nằm ở Cao Tử Tề.” Cô lo lắng đưa mắt nhìn về phía Cao Tử Tề. Thang Tuấn cũng
vậy. Hai chị em nhìn nhau, nhăn mặt lại, thầm lo lắng.
Lúc này, người mở phiếu nói: “Số phiếu của hai bên ngang
bằng, chỉ còn lại một lá phiếu cuối cùng của cổ đông Cao Tử Tề.”
Tất cả đều im lặng.
Đổng sự Tăng đắc ý, vỗ vai anh. “Trông cả vào cháu đó!”
Tử Tề mỉm cười với ông ta. Chiến thắng đang ở phía trước,
Đổng sự Tăng ngạo mạn nhìn Thang Lan.
Người mở phiếu nhìn khắp hội trường, hít sâu một hơi, tuyên
bố: “Các vị cổ đông, kết quả bầu chủ tịch của đại hội cổ đông như sau: Cổ đông
Tăng giành được 37% số phiếu bầu; cồ đông Thang giành được 41% số phiếu...”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã ồ cả lên, kẻ vui người buồn.
Thang Tuấn vui vẻ: “Mẹ! Chúng ta thắng rồi!”
Cả Thang Lan và Thang Mẫn đều sung sướng.
Thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc, thở hắt ra, rồi nhao
nhao.
“Cái gì? Sao lại thế được?!”
“Lá phiếu của Cao Tử Tề đã thay đồi cục diện?”
“Cao Tử Tề chẳng phải là người của Đổng sự Tăng ư?”
Đổng sự Tăng tức giận đứng lên, đập mạnh xuống bàn, chỉ vào
Tử Tề, gào lên: “Khốn nạn! Lá phiếu này không đúng! Tôi yêu cầu kiểm lại!”
Tử Tề cắt ngang, “Không cần đâu. Số phiếu không sai, lá phiếu
cuối cùng tôi bỏ cho bà Thang Lan!”
Đổng sự Tăng kinh ngạc: “Anh đang nói gì vậy? Tử Tề, anh đang
làm cái gì?! Tại sao lại giúp người nhà họ Thang?”
Thang Tuấn cũng kinh ngạc không kém.
Tử Tề nhún vai, “Cháu không phải giúp người nhà họ Thang,
cháu giúp Hiểu Khiết.”
Đổng sự Tăng tức đến choáng váng, lảo đảo ngồi xuống ghế.
Trong phòng làm việc của bộ phận kế hoạch, ai nấy đều hồi hộp
chờ đợi kết quả.
Tố Tố hổn hển chạy tới, “Bỏ... bỏ phiếu xong rồi!”
Trịnh Phàm lo lắng đứng dậy, “Kết quả thế nào?!”
Mọi người nhìn chằm chằm vào Tố Tố, lo lắng nắm chặt tay lại,
chờ đợi chị công bố kết quả.
Tố Tố vui vẻ: “Chủ tịch Thang thắng rồi.”
“Thật vậy ư? Chủ tịch Thang thắng rồi!”
Hiểu Khiết hân hoan: “Thật hả? Thắng rồi? Tốt quá! Đúng là
thắng rồi!”
Cả phòng náo nhiệt.
Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Tử Tề rảo bước rời khỏi
phòng họp. Chợt Hiểu Khiết kéo anh lại. Anh bất ngờ, “Hiểu Khiết? Là em
à?”
Hiểu Khiết thắc mắc: “Tại sao anh lại làm vậy?”
“Hả?” Tử Tề không hiểu.
“Em nghe nói hết rồi. Cuối cùng anh đã bỏphiếu cho chủ tịch
Thang, để bà giành lại Hoàng Hải. Tại sao anh lại làm vậy? Chẳng phải anh là
người của Đổng sự Tăng?”
Tử Tề nheo mắt, “Anh nói mình là người của Đổng sự Tăng à?”
Hiểu Khiết sững người.
Tử Tề mỉm cười, “Chẳng phải anh luôn nói mình tới đây để giúp
em ư? Anh không muốn thấy em phải vất vả thế này nữa, nghĩ đi nghĩ lại thì biện
pháp duy nhất có thể giúp em là đưa Thang Lan trở lại, Thang Tuấn phục chức.
Điều này với em có lẽ là tốt nhất, nhỉ?”
“Phải, nhưng em không ngờ anh...”
Tử Tề đùa: “Lại giúp đỡ tình địch?! Anh cũng bất ngờ. Thật
lòng thì lúc bỏ phiếu xong anh đã hối hận. Anh để tâm đến nhà họ Thang nhiều
như vậy làm gì? Nhà họ Thang sụp đổ rồi anh mới có cơ hội giành lại em.”
Hiểu Khiết đột nhiên không biết phải nói sao, “Em...”
“Hiểu Khiết sẽ không theo anh trở về Đài Bắc đâu!” Phía sau
hai người vang lên giọng nói bực bội của Thang Tuấn.
Anh đi tới, kéo Hiểu Khiết ra sau mình, đứng trong tư thế
người bảo vệ cô.
Tử Tề hào hứng: “Tôi vừa mới giúp nhà anh một việc lớn, vậy
mà đã trở mặt nhanh như vậy?”
Thang Tuấn tuyên bố, “Cao Tử Tề, tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ
của anh. Nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới mối quan hệ giữa anh, tôi và
Hiểu Khiết. Cô ấy vẫn là bạn gái tôi, tôi sẽ không nhường Hiểu Khiết cho anh.”
“Ha ha, vậy sao? Tôi lại có dự cảm, rất nhanh thôi, hai người
sẽ lại phải đến tìm tôi đấy.” Tử Tề mỉm cười bí hiểm, ám chỉ sau này sẽ có vấn
đề phát sinh.
Ngày hôm sau, trước cửa trung tâm thương mại Spirit Hoàng
Hải, rất nhiều quản lý đứng đợi trước cổng. Khi chiếc xe hơi màu đen sang trọng
đi tới, một vị vội tới mở cửa.
Thang Lan quý phái xuống xe, Thang Mẫn theo ngay phía sau.
Tất cả mọi người cúi xuống, đồng thanh: “Chào mừng chủ tịch,
chào mừng giám đốc.”
Hai người bước vào sảnh lớn, phía sau là một loạt các quản
lý. Nhân viên nhìn thấy Thang Lan và Thang Mẫn đều cúi người xuống chào.
Hai mẹ con mỉm cười đáp lại.
Đoàn người bước lên thang cuốn, kiểm tra các tầng lầu. Thang
Mẫn báo cáo với bà, “Các nhà thiết kế muốn vào Hoàng Hải 2 đều lần lượt ký hợp
đồng với chúng ta rồi, coi như chúc mừng chủ tịch Thang. Hiện nay việc mời
cácnhà cung cấp vào Hoàng Hải 2 đã đạt tỷ lệ khoảng 90%.”
“Rất tốt, hãy chọn mấy chai rượu vang hảo hạng đáp lễ.” Thang
Lan hài lòng.
Thang Mẫn nhìn tài liệu trên tay, “Về kế hoạch Giáng sinh,
các trung tâm thương mại khác đưa ra ý kiến muốn Hoàng Hải làm chủ, mô phỏng
mùa mua sắm ở Thượng Hải, tổ chức một Giáng sinh liên hợp.”
Thang Lan ngẫm nghĩ: “Được, vậy phải làm quy mô lớn. Ngoài
Thượng Hải thì Hàng Châu cũng tham gia đi, hãy liên hệ với các trung tâm thương
mại mà chúng ta có hợp tác.”
Thang Mẫn gật đầu, “Con biết rồi, sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
Quay trở về phòng làm việc, Thang Lan đàng hoàng ngồi lên ghế
chủ tịch, ngồi lại vị trí này thể hiện bản lĩnh hơn người.
Trong bản tin, giá cổ phiếu đã tăng trở lại với tốc độ rất
nhanh.
Bà an tâm hết thảy, cuối cùng cũng nhấc được tảng đá trong
lòng.
Một tiếng “Bùm” vang lên, Thang Tuấn vừa bước vào phòng kế
hoạch đã bị âm thanh này làm giật mình.
“Chào mừng chủ nhiệm Thang trở lại!”
“Lâu lắm không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai đấy!”
Mọi người đều đang cầm ống pháo, hoàn thành ý định làm Thang
Tuấn bất ngờ.
Anh vui vẻ nhìn tất cả, trên người vẫn còn dính các dây giấy
màu. Hiểu Khiết đi ngay bên anh cũng cười rạng rỡ, như thể đã biết trước.
Trịnh Phàm vui vẻ nịnh bợ: “Chủ nhiệm, cuối cùng anh cũng
quay lại, đợt anh không ở đây, phòng làm việc thiếu đi một tác phẩm nghệ thuật
đáng chiêm ngưỡng, làm việc chẳng có hứng thú gì cả!”
“Đúng thế đấy, Cao Tử Tề suốt ngày ôm bộ mặt cau có khiến
chúng tôi áp lực lắm.” Tố Tố bắt chước, “Cầm cái này đi photo, làm lại cái này
cho tôi.”
Cả phòng cười ầm lên.
Thang Tuấn nghiêm túc trở lại, áy náy, “Vừa qua việc kinh
doanh của công ty bất ổn, cảm ơn các bạn đã cùng chung hoạn nạn với chúng tôi,
không lựa chọn ra đi. Hôm nay lại được nhìn thấy mọi người, tôi rất cảm động,
cũng rất vui nữa.”
Trịnh Phàm ngân ngấn nước mắt nhìn Thang Tuấn, “Đừng nói thế.
Chủ nhiệm, sáng nay chúng tôi nhìn thấy giá cổ phiếu của Hoàng Hải cũng rất
cảm-động-đấy! Bất ngờ tăng lên điểm cao nhất trong lịch sử, số tiền tôi còn nợ
coi như có thể nói say goodbye rồi.”
“Đúng thế! Có chút tiền này thì con trai tôi được làm phẫu
thuật thôi!” Tố Tố phụ họa, chớp chớp nhìn Hiểu Khiết, “Cũng phải cảm ơn sự
nhắc nhở của giám đốc nữa.”
Hiểu Khiết nhoẻn cười: “Là các bạn có niềm tin ở Hoàng Hải,
cùng vượt qua khó khăn. Thông báo thêm một tin tốt lành nữa, vị trí gian lớn
nhất của Hoàng Hải 2 đã có một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đang đàm phán,
tôi tin rằng rất nhanh thôi, tỷ lệ cácnhà cung cấp vào sẽ đạt 100%, lúc đó
chúng ta mở tiệc mừng công thật lớn nhé!”
Tất cả sung sướng hoan hô. Thang Tuấn chợt sững lại, lúng
túng nhìn Hiểu Khiết, “Khoan đã, tạm thời đừng ký hợp đồng với họ. Vị trí gian
này anh đã tìm được nhà cung cấp khác rồi.”
Hiểu Khiết ngơ ngác: “Sao em không nghe nói gì hết?”
Thang Tuấn tỏ vẻ bí mật, “Hợp đồng đã làm rồi, đến lúc đó sẽ
biết.”
Đúng là tin mừng.
Tố Tố thốt lên: “Oa, tốt quá. Cuối cùng cũng happy ending.”
Hiểu Khiết phát hiện thấy Tô Lợi bên cạnh lại bất an bèn hỏi:
“Tô Lợi, đợt vừa rồi cô cũng vất vả, mọi chuyện ổn chứ?”
Tô Lợi định thần lại, “Rất ổn, sao ạ?”
Tố Tố cười thầm, trêu chọc Tô Lợi, “Ái chà, cô ấy buồn vì
Tiết Thiếu chuyển sang phòng khác. Miệng thì ngậm kín mà lòng lại bận tâm.”
Tô Lợi bực mình lườm Tố Tố.
Hiểu Khiết lôi một chiếc USB ra, đưa cho Tô Lợi: “Đây, sáng
nay tôi và Thang Tuấn gặp Tiết Thiếu, anh ta nhờ chúng tôi chuyển cho cô.”
Tô Lợi cầm USB mà thắc mắc.
“Anh ta nói, chỉ có Tô Lợi biết mật khẩu. Phải xem Tô Lợi có
muốn giúp anh ta mở nó, lắng nghe tiếng lòng của anh ta hay không.” Thang Tuấn
nói.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Tô Lợi, cười thầm.
Tô Lợi thản nhiên: “Gì chứ? Mở một cái USB khó khăn lắm hả,
tôi mở!”
Cô cắm nó vào chiếc máy tính bên cạnh.
Cả đám hùa theo: “Òa!”
Tô Lợi nhìn màn hình máy tính, mọi người cũng không nén nổi
tò mò, nhìn trộm từ phía sau, Tô Lợi tức giận đuổi mọi người đi, “Mấy người đi
làm việc đi, đừng có vây quanh đây nữa.”
Trịnh Phàm và Tố Tố cứ đứng sau Tô Lợi, trêu chọc cô.
Thang Tuấn và Hiểu Khiết nhìn nhau cười, phòng làm việc lại
trở về vui vẻ như trước.
Mấy ngày sau, vào buổi chiều cuối tuần, trên chiếc bàn nhỏ
trong sân, rất nhiều món điểm tâm tinh tế được bày lên. Hiểu Khiết nhận lời mời
tới nhà Thang Tuấn ăn mừng.
Thang Lan mở lời: “Lần này nhờ vào kế hoạch của Thang Tuấn,
để mọi người nhân lúc giá thấp mà mua vào cổ phiếu Hoàng Hải, sau đó lại bán
lúc giá cao, coi như đã thu được hết về rồi!”
Thang Tuấn hớn hở: “Mẹ à, con không chỉ kiếm được tiền mà còn
trả sạch món nợ 750 vạn bảng Anh cho mẹ nữa nhé. Sau này mẹ không được uy hiếp,
bắt con phải làm việc gì nữa đâu, con tự do rồi!”
Cả nhà bực mình nhìn anh.
Hiểu Khiết nheo mắt, nghiêm giọng, “Cái gì mà tự do, anh định
làm gì?”
Thang Tuấn cuống quýt: “Anh muốn công việc! Công việc!”
Thang Lan và Thang Mẫn bật cười.
Thang Mẫn trêu chọc: “Em chắc chắn trong công việc em là
người tự do không hả?”
Thang Mẫn và Thang Lan nhìn nhau, Thang Lan nghiêm nghị:
“Thang Tuấn, trách nhiệm này khi nào con có thể gánh vác đây?”
Thang Mẫn hùa theo, “Đúng đấy, chị cũng muốn nghỉ ngơi rồi, để
còn theo mẹ đi du ngoạn sơn thủy. Đừng có dựa vào chị!”
Hai mẹ con ngầm hiểu với nhau.
Thang Tuấn nói: “Mẹ, chị, khó khăn lắm mọi việc mới kết thúc,
cho con nghỉ ngơi chút đã.”
Thang Lan trừng mắt: “Nghỉ ngơi cái gì? Bây giờ đến lượt mẹ
và chị con phải nghỉ ngơi! Sau này công ty giao cho con, hãy chăm chỉ làm việc
cho mẹ!” Bà quay sang Thang Mẫn, “Mẹ ủy quyền cho con, ráng sức dạy bảo Thang
Tuấn, đuổi nó một lần nữa cũng không sao.”
Thang Tuấn đau khổ. Hiểu Khiết hí hửng cười thầm.
“Nghe thấy chưa hả? Mẹ đã nói rồi, chị không nhận cũng không
được.” Thang Mẫn trang nhã uống một ngụm trà, liếc anh rồi cố tình nói với Hiểu
Khiết, “Chà, Hiểu Khiết à, chị bảo rồi, chọn đàn ông phải chọn người dám gánh
vác trách nhiệm, chứ như cái anh chàng nhu nhược thiếu quyết đoán, suốt ngày
chỉ nghĩ đến chơi bời thế này, lấy rồi sớm muộn cũng phải chịu cực!”
Hiểu Khiết đón ý hùa theo: “Có lý đấy chị, một chút trách
nhiệm cũng không có này. Hay giám đốc có đối tượng nào phù hợp thì giới thiệu
cho em đi?”
Thang Tuấn bực mình nhìn Hiểu Khiết, lại nhìn mọi người, cười
khổ, “Trời, lại còn lấy Hiểu Khiết ra uy hiếp em. Em chỉ nói đùa thôi mà, làm
sao có thể không quản gia nghiệp chứ? Xin cả nhà yên tâm, con nhất định sẽ coi
Hoàng Hải như Hiểu Khiết, chăm sóc thật tốt, chung thủy suốt đời!”
Hiểu Khiết đỏ mặt xấu hổ.
Thang Lan mỉm cười gật gù: “Tốt, mẹ tin con, chủ-tịch-Thang.”
Thang Tuấn đang uống trà, suýt nữa phụt ra, ngại ngùng vò
đầu, “Nhưng trước khi nhận chức, con muốn làm một việc trước. Ngày mai con muốn
đi tìm Đổng sự Tăng.”
Mọi người chợt sững sờ.
“Con muốn đề nghị ông ta bán lại căn biệt thự nhà họ Thang.
Dù sao…” Thang Tuấn nhìn căn nhà đang ở, vẫn khác biệt với căn biệt thự cũ. Hơn
nữa, tình cảm đối với căn biệt thự đó không chỉ dùng vài ba lời là diễn đạt hết
“Đó là tài sản quan trọng nhất nhà chúng ta.”
Hiểu Khiết lo lắng: “Em đi cùng anh, hai tốt hơn một.”
Thang Lan và Thang Mẫn gật đầu. Thang Lan cười: “Được, vậy
trông cả vào hai con. Ồ, còn nữa, gian hàng đặc biệt của Hoàng Hải 2…”
Thang Lan mới nói được một nửa, Thang Tuấn vội ngăn bà lại,
thì thầm: “Mẹ đừng nói vội.” Anh dùng ánh mắt ra hiệu.
Thang Lan và Thang Mẫn biết ý, im lặng.
Hiểu Khiết thắc mắc: “Gian hàng đặc biệt gì ạ?”
Thang Tuấn vội chuyển chủ đề, “Mẹ, chẳng phải lát nữa mẹ phải
cùng chị đến bệnh viện kiểm tra lại sao? Tối nay con đã hẹn massage Thái cho
hai người rồi, mẹ và chị đến bệnh viện xong thì đi thư giãn nhé.”
Họ nháy mắt với anh.
“Được thôi, em mời, mẹ với chị hưởng thụ, đương nhiên phải
tận dụng.” Thang Mẫn cố tình thở dài, giả vờ như một chút ân huệ nhỏ bé này
không thể thỏa mãn hai người, “Nhưng chỉ massage thì chưa đủ đâu, quay về
nhanh lắm, hay là thêm một bữa tối ở nhà hàng Michelin, mở chai rượu vang hảo
hạng mới sẽ lâu hơn một chút, nhỉ? Mẹ, mẹ muốn làm gì nữa không?”
Thang Tuấn vác bộ mặt đau khổ, nhìn vẻ mặt nham hiểm của hai
người phụ nữ, lòng thầm than khổ.
Hiểu Khiết hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu mấy mẹ con đang
chơi trò gì.
Tối đến, Thang Tuấn cố tình đẩy mẹ và chị gái đi, chỉ còn lại
mình anh và Hiểu Khiết ở nhà dùng bữa tối.
Trên bàn ăn được bài trí tinh tế, có nến, hoa hồng và những
dụng cụ thưởng thức tinh tế.
Hiểu Khiết nhắm mắt lại, Thang Tuấn dắt cô, chầm chậm bước
tới bàn ăn.
Thang Tuấn nói: “Chờ một chút hãy mở mắt nhé.”
Hiểu Khiết cảnh cáo: “Không được trêu em, em sẽ giận đấy!”
Thang Tuấn kéo cô ngồi xuống, còn mình thì ngồi đối diện,
“Được rồi, mở mắt đi!”
Hiểu Khiết mở mắt ra, trước mặt mình là bữa tối đầy lãng mạn,
cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Thang Tuấn ngại ngùng, “Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội
đẩy mấy người phiền phức kia đi, hẹn hò riêng với em một buổi.”
Bây giờ cô mới hiểu ra, bật cười vui vẻ.
Thang Tuấn nắm tay cô, bày tỏ thật lòng, “Từ trước tới nay,
những lúc anh cảm thấy không thể làm được, chỉ có em bên cạnh cổ vũ anh, cho
nên anh mới giành lại được Hoàng Hải từ tay Đổng sự Tăng.”
Hiểu Khiết e thẹn, “Đó là kế hoạch anh tự nghĩ ra, em chỉ
giúp sức thôi.”
Thang Tuấn lắc đầu cười: “Nếu không phải em, anh không thể
làm được. Anh muốn tặng em một món quà.”
Châu Văn bước tới, trong tay bưng một món ăn được đậy nắp
lịch sự, không biết bên trong là gì. Ông cung kính đặt đĩa xuống trước Hiểu
Khiết, mỉm cười đi ra.
Hiểu Khiết tò mò: “Món gì đây ạ?”
Thang Tuấn tỏ vẻ bí mật, “Có thể ăn không ngon, nhưng chắc
chắn là chưa ai ăn bao giờ.”
Hiểu Khiết hồi hộp mở chiếc nắp ra, một chú thỏ Peter đang
nằm trên đĩa. Cô vừa tức giận vừa buồn cười, “Thỏ Peter?”
“Ừ.” Thang Tuấn ngầm ám chỉ, “Nhưng lần này, trên tay thỏ
Peter có một tờ giấy.”
Hiểu Khiết mới để ý cuộn giấy trong tay chú ta. Cô rút nó ra,
đùa: “Không phải là hóa đơn chứ, định bảo em trả tiền à?”
Trên giấy viết: Hợp đồng bảo tàng thỏ Peter ở châu Á.
Cô khó tin nhìn Thang Tuấn, ngạc nhiên và sung sướng, lòng dâng lên
nỗi xúc động.
Thang Tuấn dịu dàng nói: “Lần này đến Anh, một trong những
việc anh đã làm chính là việc này. Anh giữ bí mật vì muốn mang cho em một bất
ngờ. Sau này, bảo tàng thỏ Peter ở châu Á sẽ vào Hoàng Hải 2, nhà của thỏ Peter
sẽ ở ngay bên cạnh chúng ta. Anh hy vọng, nữ chủ nhân của ngôi nhà đó chính là
em.”
Hiểu Khiết phấn khởi.
Dưới ánh nến lung linh, hai người nhìn nhau trìu mến.
Hôm sau, Thang Tuấn và Hiểu Khiết lo lắng bất an đến trước
cổng nhà họ Tăng.
Thang Tuấn nhấn chuông. Không lâu sau, cửa được mở ra.
Sở Sở nhìn thấy ai bên ngoài, tức giận định đóng cổng lại.
Thang Tuấn vội ngăn lại, “Sở Sở, anh muốn nói chuyện.”
Sở Sở lạnh lùng: “Tôi không còn gì để nói với các người.”
Cô định đóng cửa lần nữa, Thang Tuấn khẩn cầu: “Khoan đã, anh
muốn… Em biết đấy, biệt thự nhà họ Thang rất quan trọng với anh, nó không thể
để mất trên tay anh. Xin em hãy bán lại cho anh được không?”
Sở Sở thẳng thừng từ chối: “Không bao giờ!”
Thang Tuấn chau mày: “Sở Sở, em nói đi, phải làm thế nào thì
em mới đồng ý?”
Sở Sở cười lạnh, nhìn hai người: “Được thôi, quỳ xuống cầu
xin tôi.”
Thang Tuấn khổ sở, tính sẽ quỳ xuống, Hiểu Khiết nhanh tay
ngăn anh lại.
Cô lo lắng: “Sở Sở, đừng như vậy…”
“Tôi muốn xem hai người yêu nhau có phải sẽ cùng làm những
việc thiếu tự tôn như nhau không. Lần trước Lâm Hiểu Khiết đã tới cầu xin tôi,
hôm nay tới lượt anh đấy!”
“Thang Tuấn, đừng, đừng cầu xin cô ta.”
Sở Sở nhìn Thang Tuấn.
Anh cắn răng, do dự một lúc rồi từ từ quỳ xuống.
Hiểu Khiết đau lòng, mắt đỏ hoe.
Sở Sở cuối cùng không nỡ: “Thôi đi! Dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi.”
Thang Tuấn kinh ngạc, Hiểu Khiết vội vã kéo anh dậy.
Sở Sở hạ quyết tâm, “Chúng tôi không mua căn nhà đó. Người mua thật sự... là Cao Tử Tề.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết kinh ngạc.
“Nhưng sau đại hội cổ đông, anh ta đã rời khỏi nhà chúng tôi rồi. Các người hãy tự nghĩ cách mà tìm anh ta đi!” Dứt lời, cô đóng sầm cửa lại.
Hai người đứng bên ngoài, lòng rối như tơ vò.
Đổng sự Tăng yếu ớt nửa nằm nửa ngồi trên giường. Từ sau cuộc họp đại hội cổ đông, ông bị chấn động mạnh nên ốm mãi không khỏi. Sở Sở ngồi
bên giường, cẩn thận đút từng thìa cháo cho ông.
Đổng sự Tăng ăn được vài thìa thì xua tay, mệt mỏi nói: “Cứ thế đã, bố mệt, muốn nằm.”
“Vâng.” Sở Sở đỡ ông.
Đổng sự Tăng trông dáng vẻ tiều tụy của con gái, tự trách bản thân,
“Bố xin lỗi, cái con muốn bố không thể cho con được, bây giờ còn đổ
bệnh, bố thực vô dụng! Rất vô dụng!”
Sở Sở xót xa: “Bố, là con không tốt, là do con nông nổi nên mới hại
bố. Con không cần Thang Tuấn nữa, chỉ cần bố mau khỏi bệnh là con thấy
mãn nguyện.” Cô nói mà nước mắt rơi xuống từ lúc nào.
Đổng sự Tăng gạt lệ cho cô, tức giận: “Dù phải liều cái mạng già này, ta cũng không cho chúng nó yên ổn. Ta sẽ không tha cho Thang Tuấn, càng không tha cho Lâm Hiểu Khiết!”
Đêm đến, Đổng sự Tăng nhấc máy gọi đến một số. Sau khi kết nối được,
ông ta nghiêm túc: “Là tôi, Đổng sự Tăng, tôi muốn anh làm một việc. Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh. Sau khi việc thành, tiền lập tức được
chuyển vào tài khoản của anh!”
Ông cúp điện thoại, cười nhạt.
Sở Sở ngơ ngác, không biết bố định làm gì.
Trong quán cà phê ngoài trời, Hiểu Khiết, Thang Tuấn và Tử Tề ngồi cùng một bàn.
Tử Tề mỉm cười nhìn hai người, hài hước mở lời: “Tôi đã nói sẽ nhanh chóng tìm tôi mà, quả nhiên…”
Anh lịch lãm uống cà phê.
Thang Tuấn nheo mắt, “Chắc anh cũng biết chúng tôi tìm anh làm gì,
không cần nhiều lời nữa, bán hay không bán, bán bao nhiêu tiền?”
Tử Tề gật đầu, “Tôi bán!”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết thở phào.
“Đừng vui quá sớm, nếu chỉ đơn thuần là giúp Hiểu Khiết thì tôi không chút ngần ngại.” Tử Tề liếc Thang Tuấn, “Nhưng với nhà họ Thang, làm ăn là làm ăn. Muốn mua lại căn biệt thự đó thì có thể, nhưng phải dùng giá thị trường cộng thêm 100 vạn tệ nữa phí bảo quản. Dù sao tôi cũng từ xa tới Thượng Hải, không thể về Đài Loan với hai bàn tay trắng!”
Thang Tuấn không chịu lép vế, “OK! Tôi đồng ý.”
Thang Tuấn lôi hợp đồng mua bán đã được chuẩn bị sẵn, Tử Tề xem xong, ký tên, Thang Tuấn cũng ký. Hai bên cất hợp đồng.
Cả ba đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Đừng quên, trong tay tôi có 5% cổ phần quyết định của Hoàng Hải. Hơn nữa, tôi không định từ bỏ việc theo đuổi Hiểu Khiết.” Tử Tề dịu dàng
nhìn cô. “Anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em, nhớ nghe điện thoại nhé!”
Hiểu Khiết khẽ cười, Thang Tuấn không vui, kéo cô về phía sau, “Yên
tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không cho anh cơ hội thò tay đâu.”
Tử Tề phớt lờ, thản nhiên bỏ đi.
Thang Tuấn quay lại: “Anh đi lấy xe, em đợi nhé.”
Hiểu Khiết gật đầu, ngồi xuống ghế, đợi Thang Tuấn.
Lúc này, trên một chiếc xe màu đen ở bên kia đường, một người đàn ông bước xuống, ông bước nhanh về phía Hiểu Khiết.
Cô cảm thấy có người đằng sau, quay lại thì thấy một người đàn ông lạ mặt đang cầm dao lao về phía mình, bất giác hét ầm lên.
Thang Tuấn và Tử Tề đi theo hai hướng chưa được bao xa, nghe thấy
tiếng hét của Hiểu Khiết, vội quay lại, phát hiện cô bị tấn công thì vô
cùng sợ hãi, bất chấp tất cả lao như bay tới, “Hiểu Khiết!”
Người đàn ông đó chuẩn bị đâm một nhát lên ngực cô. Ai đó nhanh chóng chắn trước, mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào người ấy.
Thủ phạm biết tình hình không ổn, vội co chân bỏ chạy.
Hiểu Khiết vẫn còn hoảng loạn, sợ hãi nhìn người đang ngả vào lòng
mình, thì ra là Tử Tề! Người anh dính đầy máu, đau đớn nhìn cô.
Trong giây phút đó, Hiểu Khiết sợ tới mức nước mắt lăn dài, cô ôm lấy anh: “Tử Tề, Tử Tề, anh không được làm sao, anh không được phép làm
sao…”
Thang Tuấn đứng trước mặt, sốc đến mức nghẹn lời. Vài giây sau mới sực tỉnh, nhanh chóng bấm 120.
Xe cấp cứu nhanh chóng xuất hiện, đẩy Tử Tề lên.
Ngoài phòng cấp cứu, ánh đèn không ngừng nhấp nháy, nhân viên y tế đẩy giường lao nhanh vào.
Hiểu Khiết và Thang Tuấn lo lắng.
“Tử Tề! Tử Tề!” Hiểu Khiết gọi, rồi lại quay sang nhân viên y tế, “Xin hãy cứu anh ấy!”
Tử Tề nằm trên giường bệnh, mặt nhăn nhó, đang chụp mặt nạ oxy, anh hổn hển đau đớn, trên người nhuốm đầy máu.
Hai mắt Hiểu Khiết đỏ hoe. Nếu không phải vì cô, Tử Tề sẽ không thành thế này.
Nhân viên y tế đẩy Tử Tề vào phòng cấp cứu, cô cũng muốn theo nhưng
bị cản lại. Hiểu Khiết lo lắng kéo tay họ, không ngừng hỏi: “Anh ấy
không sao chứ ạ? Có mất quá nhiều máu không? Có bị thương vào nội tạng
không?”
“Vẫn còn chưa rõ.” Nhân viên y tế muốn đẩy cô ra, cô lại cứ nắm chặt không chịu buông.
Cô nghẹn ngào: “Anh ấy cứu tôi nên mới bị thương, xin hãy cứu anh ấy.”
Thang Tuấn kéo cô ra, để nhân viên y tế đi vào phòng phẫu thuật, “Em đừng thế, để họ chuyên tâm cấp cứu.”
Cô tự trách mình, “Em lại hại Tử Tề rồi. Làm thế nào bây giờ? Liệu anh ấy có làm sao không?”
Thang Tuấn ôm cô vào lòng, khẽ vỗ lên lưng cô an ủi, “Dao chưa đâm vào chỗ nguy hiểm, không sao đâu. Em bình tĩnh đi.”
Cô ngẩng lên, nước mắt lăn dài, “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Kẻ đó là ai? Tại sao lại muốn tấn công chúng ta?” Cô cứ nghĩ đến chuyện vừa
xảy ra, cô lại sợ hãi run lên.
“Đừng hoảng. Cảnh sát đang điều tra rồi, sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thôi.” Thang Tuấn ôm chặt lấy cô, để cô dựa vào mình thút thít. Anh chau mày, nghĩ các manh mối.
Trời đã vào đêm.
Tại hành lang bệnh viện, đèn phẫu thuật vẫn sáng, Hiểu Khiết và Thang Tuấn đều mệt mỏi lo lắng, ngồi đợi trên ghế. Thang Mẫn cùng Thang Lan
vội chạy tới, vô cùng lo lắng.
Thang Lan nói: “Đã bắt được hung thủ rồi, hắn đã khai ra chủ mưu.”
Hiểu Khiết và Thang Tuấn đứng bật dậy. Thang Tuấn hỏi: “Là ai ạ?”
Thang Lan với Thang Mẫn nhìn nhau. Thang Lan quay đi không đáp, Thang Mẫn bình tĩnh trả lời: “Là Đổng sự Tăng.”
Tất cả kinh ngạc.
“Đổng sự Tăng?!” Hiểu Khiết không dám tin.
Thang Lan thở dài, “Không ngờ lần giãy giụa cuối cùng của ông ta lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này.”
Thang Tuấn căm hận: “Ông ta quá đáng rồi!”
Hiểu Khiết lòng rối như tơ vò, vừa phẫn nộ vừa đau xót.
Thang Mẫn lên tiếng: “Cảnh sát đã bắt ông ta về đồn thẩm tra, sự việc cuối cùng cũng kết thúc.”
Hiểu Khiết cắn răng, “Không… còn chưa biết tình trạng của Tử Tề…”
Đột nhiên, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ bước ra.
Mọi người vây lấy bác sĩ, “Tình trạng của anh ấy thế nào ạ?”
Bác sĩ mỉm cười: “Anh Cao rất may mắn, nhát dao không trúng nội tạng, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.”
Hiểu Khiết nhẹ nhõm hẳn, cả người lảo đảo, hơi choáng váng. Thang Tuấn mau đỡ lấy cô.
Thang Lan và Thang Mẫn cùng thở phào.
Bác sĩ nói: “Anh Cao còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, chỉ cần tĩnh dưỡng
vài ngày, chăm sóc vết thương cho tốt thì sẽ nhanh chóng hồi phục.”
Hiểu Khiết cảm kích: “Cảm ơn…”
“Thuốc mê của anh ấy sắp hết rồi, lát nữa có thể vào thăm. Nghe nói
anh ấy đã giúp cô đỡ nhát dao, nhớ phải tạ ơn người ta nhé.” Bác sĩ quay người rời đi.
Cuối cùng Hiểu Khiết cũng cười.
Thang Mẫn nhìn Hiểu Khiết, rồi lại nhìn Thang Tuấn, “Mẹ, chúng ta về
thôi, giờ mẹ không thể thức thâu đêm được. Cao Tử Tề để Hiểu Khiết ở lại chăm sóc là được.”
Thang Lan và Hiểu Khiết gật đầu.
Hiểu Khiết nói: “Tử Tề vì em mà bị thương, em ở lại chăm sóc anh ấy, cả nhà về sớm nghỉ đi…”
“Anh cũng ở lại.” Thang Tuấn thấy không ổn, lập tức ngắt lời.
Thang Mẫn lạnh lùng nhìn Thang Tuấn, hoàn toàn không nể tình, nhấn
mạnh: “Chủ tịch Thang, việc chuẩn bị cho viện bảo tàng thỏ Peter vẫn
chưa hoàn thành, sáng sớm mai còn phải họp vớinhà cung cấp.”
“Em sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc họp đâu.” Thang Tuấn đang muốn
phản đối, Thang Lan lập tức kéo anh lại, “Đi thôi, bảo tàng thỏ Peter là trận ra quân đầu tiên của con sau khi lên làm chủ tịch, không thể vì
một lý do cỏn con làm chủ tịch thức đêm tinh thần phờ phạc mà để xảy ra
sai sót.”
Thang Mẫn và Thang Lan mỗi người một bên, kéo Thang Tuấn rời đi.
Thang Tuấn chẳng còn cách nào khác, ngoái lại nhìn Hiểu Khiết, “Em
đừng ở lại muộn quá, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Cao Tử Tề. Anh ta hiện giờ đang cần tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng biết chưa hả?”
Hiểu Khiết nhoẻn cười: “Vâng, được rồi.”
Thang Tuấn bắt buộc phải theo Thang Lan và Thang Mẫn, Hiểu Khiết quay người về phòng bệnh.
Cô nhìn Tử Tề áy náy.
Anh đã tỉnh, nhưng sắc mặt còn nhợt nhạt, thấy thái độ của Hiểu Khiết bèn yếu ớt nhếch mép: “Sao vậy? Anh đã nói sẽ bảo vệ em, chẳng phải làm được rồi ư?”
Hiểu Khiết tự trách, “Em xin lỗi, hại anh bị thương rồi.”
Tử Tề lại tự trào: “Trước kia anh mắng Sở Sở, sao có thể vì tình yêu
mà bất chấp cả mạng sống? Thật là ngốc. Không ngờ anh cũng trở nên ngốc
nghếch như vậy. Chỉ có thể nói rằng sức mạnh của tình yêu thật kỳ diệu.” Anh nén đau, nửa đùa nửa thật.
“Anh đúng là rất ngốc, em không đáng để anh liều mạng thế đâu.” Hiểu
Khiết vừa giận vừa buồn cười, rõ ràng đang vậy mà còn có sức
trêu đùa.
Tử Tề lắc đầu, chân thành: “Không, vào giây phút đó, trong đầu anh
chỉ có một suy nghĩ là ‘bảo vệ em’,sống chết với anh không còn quan
trọng, chỉ hy vọng em bình yên vô sự.”
Hiểu Khiết cảm động: “Anh đã cứu mạng em, em không biết phải cảm ơn anh thế nào.”
Hai người nhìn nhau. Đột nhiên anh yếu ớt chìa tay ra, Hiểu Khiết do dự một lát, rồi nắm lấy tay anh.
Tử Tề mỉm cười, lật bàn tay lại nắm lấy tay cô.
Cô ngơ ngác.
Anh kéo cô lại: “Muốn cảm ơn thì rất đơn giản, hãy đi về Đài Bắc với anh.”
Cô bị kéo mạnh, cả người đổ về phía trước. Nếu không phải dùng tay
kia để giữ thành giường, nhất định đã đổ ập xuống người Tử Tề.
Anh bướng bỉnh mỉm cười. Cô không biết có nên tức giận hay không, “Anh muốn về Đài Bắc rồi? Vết thương vẫn chưa khỏi mà.”
“Một chút thương tích thì xá gì, hơn nữa anh đã xin nghỉ một tháng ở
Hải Duyệt, cũng đến lúc phải về. Về với anh, anh sẽ đặt vé máy bay cho
em.”
Hiểu Khiết hoang mang, ậm ừ đáp: “Đột ngột quá, em vẫn còn công việc.”
Tử Tề thoáng thất vọng, buông tay ra, “Được thôi, anh không ép em.
Nhưng anh nhắc lại, anh sẽ đợi em ở Đài Bắc, cánh cửa của Hải Duyệt mãi
mãi để mở chờ em.”
Trái tim Hiểu Khiết như bị bóp nghẹt, “Cảm ơn anh.”
Họ trao nhau nụ cười lặng lẽ.
Do không yên tâm, Thang Tuấn không lập tức về nhà, đứng ngoài phòng
bệnh đợi thêm lát nữa. Thang Lan và Thang Mẫn không ép được anh, đành
cùng đợi.
Hai chị em lo lắng cho Hiểu Khiết, Thang Lan đầy tâm sự hạ quyết tâm, “Thang Mẫn, liên hệ với luật sư Lý, bảo ông ấy đến gặp chúng ta tại nhà của Đổng sự Tăng.”
Thang Mẫn và Thang Tuấn nhìn Thang Lan, rất ngạc nhiên.
Thang Lan lặng lẽ thở dài, “Mẹ biết, con nhất định không thể thông
cảm cho việc Đổng sự Tăng thuê người tấn công Hiểu Khiết. Nhưng làm mẹ,
mẹ hiểu cảm giác mất con gái của ông ta. Dù gì, Sở Sở cũng là con gái
duy nhất của ông ấy.”
Thang Tuấn nghĩ một lát, rồi gật đầu.
Thang Lan quay sang Thang Mẫn, “Từ lúc Sở Sở học đại học đã thực tập ở Hoàng Hải, con nhìn con bé lớn lên, nhất định cũng hiểu tình cảm của nó dành cho Thang Tuấn.”
Hai chị em ngầm thừa nhận.
Thang Mẫn nói: “Con hiểu rồi. Vụ kiện lần này con sẽ yêu cầu đoàn luật sư của Hoàng Hải cố gắng hết sức biện hộ giúp uncle.”
Thang Lan gật đầu.
Thang Tuấn nhìn mẹ và chị, cuối cùng cũng đồng ý, “Con hiểu rồi. Chuyện của uncle và Sở Sở đành nhờ mẹ với chị xử lý.”
Anh mỉm cười bình thản.
Tại phòng khách nhà họ Tăng, vài chiếc va li ở đó, Sở Sở thay xong quần áo, xách túi đi ra dưới sự hỗ trợ của quản gia.
“Lát nữa sẽ có luật sư Lý tới.”
“Chú Trần, cảm ơn chú. Bố cháu vừa xảy ra chuyện, những người khác
đều từ chức, chỉ mình chú ở lại, còn giúp cháu liên hệ với luật sư Lý và cô cháu ở Hàng Châu.”
Quản gia rất xúc động, “Làm sao tôi nghĩ được nhiều thế chứ, thực ra người giúp tiểu thư không phải tôi đâu.”
Sở Sở ngơ ngác.
Quản gia tiếp: “Lát nữa tiểu thư sẽ biết ngay thôi.”
Lúc này, chuông cửa vang lên.
“Nhất định là luật sư Lý rồi.” Quản gia nhanh chóng mở cửa. Ngoài luật sư Lý còn có Thang Mẫn và Thang Lan.
Sở Sở thấy họ thì biến sắc, “Chủ tịch?! Rốt cuộc là chuyện gì?” Cô nhìn về phía luật sư Lý và quản gia.
Quản gia gật đầu chào Thang Lan, Thang Mẫn; lặng lẽ xách hành lý ra ngoài.
Luật sư Lý lên tiếng: “Vụ kiện của chủ tịch Tăng sẽ do đoàn luật sư
Hoàng Hải phụ trách biện hộ. Ngoài ra, chủ tịch Thang và giám đốc Thang
đều thông cảm cho chủ tịch Tăng, vì một phút nông nổi mới mắc phải sai
lầm này, nên có yêu cầu tòa giảm án.”
Sở Sở trợn tròn mắt, không dám tin, nước mắt trào ra.
Thang Lan trông vẻ tiều tụy của Sở Sở mà xót thay, an ủi cô: “Dù cháu không thành con dâu của ta, ta vẫn coi cháu như con gái. Xảy ra bao
nhiêu chuyện lớn thế này, cháu nhất định là rất hoang mang.”
Lệ lăn dài trên má Sở Sở, cô sụt sịt: “Chủ tịch, cháu không ngờ bố cháu lại… Cháu không có ý đó, cháu chỉ…”
Thang Mẫn thông cảm, “Em ở bên tôi và chủ tịch bao nhiêu năm rồi, tính cách em thế nào chúng tôi đều rõ hơn ai hết.”
Sự khoan dung độ lượng của họ khiến Sở Sở vừa xấu hổ vừa ân hận, cảm
xúc vỡ òa, bật khóc nức nở, “Cháu xin lỗi, chủ tịch. Cháu đã làm bao
nhiêu việc có lỗi với nhà họ Thang mà mọi người vẫn tha thứ cho cháu.
Cháu thực sự rất xấu hổ, rất hối hận. Chỉ bởi sự nông nổi mà cháu đã làm tổn thương niềm tin của mọi người với cháu, thậm chí còn khiến cho
người bố mà cháu yêu thương nhất mắc phải sai lầm động trời như thế.”
Cô khóc lớn. Thang Lan ôm lấy cô, “Ai cũng từng mắc sai lầm, ngoài
việc đau khổ, quan trọng là phải nhớ cho kỹ, không mắc lại sai lầm giống thế nữa.”
Sở Sở gật đầu. Thang Lan đỡ cô dậy, lau nước mắt cho cô, “Đừng bao
giờ để những người yêu thương cháu phải chịu tổn thương hoặc thất vọng.”
Cô ra sức gật đầu, hỏi lại lần nữa: “Mọi người thực sự tha thứ cho cháu và bố?”
Thang Mẫn và Thang Lan gật đầu đầy thành ý.
Thang Mẫn nói: “Đương nhiên. Nếu không thì tôi và chủ tịch làm sao có thể để luật sư Lý tới giúp chứ?”
Sở Sở cuối cùng đã yên tâm, mỉm cười.
Thang Lan hỏi han: “Bị cánh phóng viên đuổi theo mấy ngày nay rồi
phải không? Chuyện của bố cháu hãy giao cho chúng ta và luật sư Lý. Mấy
ngày tới cháu đến Hàng Châu lánh đi. Nhân dịp này bình tâm lại, ta tin
cháu nhất định có thể tìm lại chính mình, vượt qua được khó khăn đứng
dậy.”
Sở Sở cảm động, chân thành: “Cháu xin lỗi, thực sự cảm ơn mọi người.”
Thang Lan khẽ vỗ vào lưng cô, Thang Mẫn cũng nắm lấy tay cô.
Nước mắt giàn giụa, Sở Sở nhìn hai người, vô cùng ân hận vì những hành vi đã làm.
Một tuần sau, Tử Tề rời khỏi Thượng Hải, Sở Sở đi Hàng Châu, đội ngũ
kinh doanh mới của Spirit Hoàng Hải bắt đầu hoạt động, Thang Tuấn trở
thành chủ tịch mới, mọi thứ đều đi vào trật tự. Công tác xây dựng bảo
tàng thỏ Peter ở châu Á cũng diễn ra rất thuận lợi.
Cuộc sống của Hiểu Khiết cuối cùng cũng bình yên trở lại. Hằng ngày
mặc dù bình yên, nhưng tim cô lại có cảm giác trống rỗng, thi thoảng
trên mặt cô còn xuất hiện nét u buồn. Sự trống trải bình yên này rốt
cuộc là gì? Bản thân cô cũng không rõ.
Mặc dù không nói ra lời nhưng Thang Tuấn biết cô vẫn thấy áy náy với
Tử Tề. Thi thoảngcòn nhìn thấy cô lướt qua các trang web du học Anh
Quốc, đôi lúc lại ngồi thần ra trước những trang web đó.
Tất cả mọi việc, Thang Tuấn đều lặng lẽ quan sát nhưng không nói gì,
chỉ dùng hành động để chứng minh, bất kể cô ở đâu, anh nhất định sẽ mang lại sự ấm áp cho cô, càng yêu cô hơn, bảo vệ cô tốt hơn.
Hôm nay, Hiểu Khiết lại thần người trước trang thông tin du học. Thang Mẫn cầm tài liệu đi qua, bèn vỗ vào vai cô.
Hiểu Khiết giật mình, vội vã đóng trang web lại.
“Đến phòng làm việc của chị.” Thang Mẫn đi ra khỏi phòng kế hoạch.
Hiểu Khiết lo lắng, vội đi theo giám đốc Thang.
Thang Mẫn ngồi trên ghế của mình, Hiểu Khiết đứng đối diện mà thấp thỏm, lo sẽ bị mắng.
Thang Mẫn không nói gì, lấy trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, đặt lên bàn.
Hiểu Khiết hồ nghi, không biết đây là cái gì.
Thang Mẫn chậm rãi, “Khoản nợ đêm WIP, chị đã yêu cầu phòng kế toán dừng việc trừ tiền rồi.”
Hiểu Khiết sững sờ, “Í? Nhưng em vẫn chưa trả hết mà.”
Thang Mẫn mỉm cười, “Những ngày qua, công lao của em đối với Hoàng Hải đã vượt quá giá trị 100 vạn tệ.”
Hiểu Khiết vẫn còn lơ mơ, bỗng chốc chưa nghĩ được rõ ràng, “Cho nên… em… không cần đi làm trả nợ nữa?”
Thang Mẫn gật đầu: “Đúng thế, em tự do rồi.”
Hiểu Khiết bỗng cảm thấy lâng lâng, “Vậy thì sau đây… em phải làm gì?”
Thang Mẫn mở tập tài liệu ra, đó là đơn xin đi học tại Anh.
Hiểu Khiết càng kinh ngạc hơn, “Là… tài liệu của học viện Davis?”
Thang Mẫn gật đầu, “Ừ, Spirit Hoàng Hải quyết định tài trợ cho nhân
viên ưu tú sang Anh đào tạo bồi dưỡng, em chính là người chúng tôi lựa
chọn.”
Tin vui liên tiếp, Hiểu Khiết như đang nằm mơ, không dám tin nhìn Thang Mẫn, “Em có thể đi du học Anh?”
“Spirit Hoàng Hải cải tử hoàn sinh đều là nhờ công lao của em. Em đã vất vả lâu vậy, hiện giờ nghỉ ngơi đi, tới Anh thôi.”
Hiểu Khiết sung sướng, cảm thấy mọi u ám trong lòng tan biến hết.
Thang Mẫn đã khẳng định.
Hiểu Khiết điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn những
tài liệu của học viện Davis lại do dự, “Nhưng… em đi được sao?”
Thang Mẫn biết Hiểu Khiết lo lắng, chậm rãi nói: “Mọi việc ở Thượng
Hải em không cần lo, công ty đã dần dần ổn định rồi. Nếu điều em lo là
Thang Tuấn, chị cho rằng tình cảm của hai đứa sẽ không vì một khoảng
cách nhỏ nhoi này mà thay đổi.”
Tâm sự của Hiểu Khiết bị Thang Mẫn nhìn thấu. Cô mỉm cười, hơi xấu hổ.
Thang Mẫn tiếp tục: “Nhưng nếu thực sự thay đổi, thì thứ tình cảm thiếu chắc chắn này không cần cũng chẳng sao.”
Hiểu Khiết ngạc nhiên.
Thang Mẫn vẫn không thay đổi thái độ, sảng khoái: “Đã đến lúc thực hiện mơ ước rồi, đừng do dự nữa.”
Hiểu Khiết nhìn tập tài liệu của học viện Davis, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng gật đầu.
Ba ngày sau, cùng với tiếng động ầm ù của máy bay, Hiểu Khiết cất cánh sang Anh.
Lần này, tâm trạng hoàn toàn khác biệt, thoải mái, vui vẻ, thanh thản không chút áp lực nào.
Nước Anh, cô lại tới đây! Cuối cùng cũng có thể thực hiện ước mơ rồi!
Trong bãi đỗ xe, Thang Tuấn đứng cạnh xe, ngẩng đầu nhìn chiếc máy
bay vừa cất cánh và đang từ từ khuất khỏi tầm mắt. Anh rất buồn bã. Dù
đã đích thân đưa tiễn Hiểu Khiết, nhưng nghìn dặm xa xôi, ít nhất hai
năm nữa mới được ở bên cô.
Thang Mẫn ngồi trong xe, nhìn điệu bộ lưu luyến của anh, bất giác
trêu ghẹo, “Giờ mới thấy tiếc? Sao còn liên hệ trường học giúp cô ấy?
Còn không muốn người ta biết em chọn trường, em muốn đưa người ta đi du
học? Nếu không nỡ rời xa cô ấy thì chị về trước đây, em mua vé máy bay
chuyến sau đi. Hành lý sau cốp xe, tự mình lấy đi.”
Trong cốp xe quả nhiên có hành lý của anh, cũng không biết chị gái đã chuẩn bị hộ từ bao giờ.
Anh liếc Thang Mẫn, “Em đã hứa rồi, sẽ chăm sóc Hoàng Hải như chăm sóc Hiểu Khiết, chung thủy suốt đời!”
Dứt lời anh mở cửa xe, ngồi vào.
Thang Mẫn mỉm cười, cảm thấy em trai đã trưởng thành rồi.
Xe chầm chậm rời khỏi sân bay, Thang Tuấn mới buồn buồn nói với Thang Mẫn: “Em đúng là không nỡ rời xa cô ấy. Em giúp cô ấy chọn trường, tiễn cô ấy đi Anh là vì em hiểu Hiểu Khiết, biết cô ấy đang cần cái gì. Tình yêu không phải cứ nắm giữ trong tay, lúc cần thiết cũng phải buông ra
để thở. Như chị nói ấy, nếu tình cảm giữa chúng em vì hai năm xa cách mà thay đổi ngoài ý muốn, như thế thì chẳng cần cái tình cảm không chắc
chắn này nữa. Cho nên em không giống trước kia nữa, bỏ lại chị và mẹ, bỏ lại Hoàng Hải, chạy theo Hiểu Khiết. Bởi vì em tin, hai năm sau cô ấy
sẽ trở về bên em. Sự xa cách hai năm, coi nó như một kỳ nghỉ đi.”
Thang Mẫn mỉm cười, em trai cô trưởng thành rồi, biết có trách nhiệm. Cô và mẹ cuối cùng cũng không phải lo lắng cho anh nữa.
Anh sẽ không bận tâm về những gì Tử Tề đã làm cho Hiểu Khiết, thậm
chí bất chấp tính mạng; cũng không lo ở Anh Quốc có những người đàn ông
ưu tú hơn nhiệt tình hơn theo đuổi cô. Anh sẽ lặng lẽ đợi, chờ cô trở về từ Anh.
Cho dù thế nào thì anh sẽ kiên trì, tin tưởng vào cô, chung thủy suốt đời.
Một điều anh còn tin tưởng hơn nữa, trải qua bao sóng gió, Hiểu Khiết cũng đối với anh như anh đối với cô, yêu nhau mãi mãi không thay đổi.