Hiểu Khiết bước nhanh ra khỏi hội trường,
dường như có tiếng bước chân đuổi theo của cánh phóng viên.
“Cô Lâm, xin cô trả lời một vài vấn đề
được không?”
Hiểu Khiết vô cùng hoang mang, vừa chạy
vừa ngoái lại, bất chợt bị kéo sang một bên, cô sợ hãi thét lên, nhưng lập tức
bị ai đó bịt miệng lại.
“Là anh.” Thang Tuấn kéo Hiểu Khiết vào
góc khuất hành lang, hạ giọng, “Đi theo anh.”
Anh kéo cô lần theo lối đi bí mật, cả
hai chạy dọc hành lang như đang chạy trốn. Thang Tuấn rất thông thuộc đường lối
ở đây. Sau vài chỗ rẽ, anh dẫn cô đến trước một cánh cửa, cả hai đẩy cửa ra.
Thang Tuấn nắm chặt bàn tay Hiểu Khiết,
dắt cô đi xuống.
“Chúng ta đến thẳng bãi đỗ xe, nếu may
mắn thì nhanh hơn đám phóng viên một bước!”
Cả hai chạy một mạch qua từng tầng, Hiểu
Khiết cảm thấy an tâm kỳ lạ.
Cuối cùng, họ cũng mở được cánh cửa lối
thoát hiểm thông ra bãi đỗ xe. Đang chạy, bất chợt giọng Tử Tề vang lên, “Hiểu
Khiết, đợi đã!”
Tử Tề đuổi kịp hai người, nắm chặt tay
Hiểu Khiết, hơi nóng giận hỏi: “Rốt cục mọi chuyện là thế nào?”
Hiểu Khiết vùng ra, nhìn anh với ánh mắt
lạnh lùng, “Em biết hết rồi.”
Đầu óc Tử Tề trống rỗng, chưa hiểu
chuyện gì, “Ý em là sao?”
Hiểu Khiết đáp: “Chuyện của anh và Bạch
Quý Tinh em biết cả rồi.”
Tử Tề sững sờ, bỗng nhiên hiểu ra nguyên
nhân vì sao mấy ngày qua cô lại khác lạ thế.
“Anh thừa nhận, anh và cô ta có một quá
khứ, nhưng đó chỉ là quá khứ.” Anh không muốn để mất Hiểu Khiết.
Hai mắt Hiểu Khiết đỏ hoe, cô phẫn nộ:
“Em đã gặp cô ta ở nhà anh.”
Tử Tề kinh ngạc, cố gắng nhớ lại nhưng
vẫn không có kết quả.
“Cho nên, có thật là quá khứ không?”
Hiểu Khiết cườikhổ, “Tất cả đều vẫn đang tiếp diễn?”
Tử Tề ôm lấy vai cô, cố gắng giải thích,
“Hiểu Khiết, em hãy nghe anh nói, kể từ lúc anh nói lời cầu hôn với em thì anh
đã từ bỏ Quý Tinh! Em hãy tin anh có được không? Anh đối với em thật lòng!”
Hiểu Khiết cố gắng kiềm chế nước mắt,
chua chát đáp: “Thật lòng? Vậy anh nói đi, chiếc nhẫn cầu hôn có phải theo cỡ
của Bạch Quý Tinh không?”
Tử Tề ngây người, không ngờ việc này
cũng đã bị Hiểu Khiết phát hiện.
Cô lại nói: “Anh muốn bảo vệ Bạch Quý
Tinh nên mới cầu hôn với em, có đúng không?”
Tử Tề không biết trả lời ra sao, không
biết phải giải thích thế nào, coi như đã thừa nhận, nhưng như thế càng làm Hiểu
Khiết thêm đau khổ.
“Xem ra cái thật lòng của anh phân phát
cho nhiều người cùng hưởng thật.”
Những giọt nước mắt không biết tự lúc
nào cứ lã chã rơi xuống, cô cương quyết gạt chúng đi, mỉm cười: “Tử Tề, không
cần phải miễn cưỡng nữa. Chúng ta nên cảm thấy vui vì không phải kết hôn với
người mình không yêu, đó là một chuyện đáng vui! Tất cả những đau khổ và lỗi
lầm giờ đã qua, biết đâu có một ngày nghĩ lại, chúng ta sẽ cảm thấy lúc này
thật buồn cười, sao lại muốn dùng những lời nói dối để nuôi dưỡng tình yêu! Em
không thể nào ở bên một người chỉ biết lừa dối em!”
Tử Tề câm lặng.
Còn Thang Tuấn, anh cũng bất chợt chột
dạ khi nghe thấy hai từ “nói dối” từ miệng Hiểu Khiết, chẳng phải đến bây giờ
anh vẫn đang dối cô ư?
Thang Tuấn lên tiếng nhắc nhở: “Phải đi
thôi, phóng viên sắp đuổi kịp rồi.”
“Cái gì cần kết thúc thì hãy để nó kết
thúc! Đừng lãng phí thêm thời gian của nhau” Hiểu Khiết cương quyết nhìn thẳng
vào mắt Tử Tề.
Anh muốn biện minh, nhưng lại không thể
phủ nhận những lời vừa rồi, “Hiểu Khiết, anh sẽ cho em thấy, giữa anh và Bạch
Quý Tinh thực sự đã kết thúc rồi.”
Hiểu Khiết cố nén nỗi đau và những giọt
nước mắt, “Không cần đâu! Điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa. Tạm biệt anh!”
Dứt lời, cô đến bên Thang Tuấn, nước mắt mới chịu thi nhau rơi xuống.
Nước mắt Hiểu Khiết như véo vào tim
Thang Tuấn, anh mau chóng đuổi theo cô.
Tử Tề nhìn theo bóng dáng hai người,
siết chặt nắm tay. Anh hít một hơi thật sâu, nên đối diện thế nào với cô vì
những lỗi lầm này đây.
Thang Tuấn lái xe, Hiểu Khiết ngồi ở ghế
phụ. Trên đường gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Thang Tuấn lén thăm dò phản ứng của
Hiểu Khiết. Cô vẫn rất xúc động, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng, chưa tin
mình và Tử Tề đã thực sự kết thúc.
Anh khẽ hắng giọng, “Cô cũng được đấy,
tôi chỉ tiện mồm nói mấy câu mà cô đã dám đứng lên tuyên bố từ hôn trước tất cả
mọi người. Việc này không phải ai cũng làm được đâu!”
“Tôi không muốn tiếp tục lừa dối bản
thân.”
Đèn xanh bật sáng, Thang Tuấn lập tức
nhấn ga phóng đi.
Hiểu Khiết lầm bầm nói: “Ra cảm giác
cưỡi gió thật thú vị! Không khí tự do mới mẻ quá! Cuối cùng thì tôi không phải
giả câm giả điếc nữa rồi. A!” Cô hét to lên.
Lại gặp đèn đỏ, chiếc xe dừng lại. Lúc
này, có hai ba chiếc xe của nhà báo cũng dừng lại, họ lũ lượt xuống xe bao vây
đường chạy của hai người.
“Cô Lâm, xin hỏi giữa cô và anh Cao Tử
Tề đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin hỏi chuyện gì đã làm cô nảy ra ý định
hủy bỏ hôn ước?”
Một đống micro chĩa vào Hiểu Khiết, máy
ảnh, máy quay phim không ngừng quay chụp. Cô tránh né, không muốn tiếp chuyện
đám đông.
“Shit! Thật đúng là ma ám!” Thang Tuấn
chửi thầm, tháo dây an toàn, nhảy xuống khỏi xe, vòng sang bên Hiểu Khiết chặn
ống kính. Anh chau mày: “Các vị, cô ấy đã nói rõ ràng rồi, cô ấy không còn là
nhân viên của Hải Duyệt, cũng không còn là vợ sắp cưới của Cao Tử Tề nữa, các
vị không cần phải tìm hiểu đâu.”
Đám phóng viên lại hớn hở nhìn anh, quay
sang hỏi: “Anh Thang, xin hỏi quan hệ của anh và cô Lâm là thế nào?”
“Cô Lâm hủy bỏ hôn ước có phải vì anh
không?”
Thang Tuấn khua tay lia lịa.
Một phóng viên không chịu buông tha, to giọng hỏi: “Anh
Thang! Mẹ anh, chủ tịch Thang Lan, có biết mối quan hệ của anh và cô Lâm
không?”
Nghe thấy có phóng viên gọi rõ thân phận mình, Thang Tuấn bất
giác sựng lại.
Tên phóng viên vừa hét lên như thế, Hiểu Khiết ngồi trong xe
đờ đẫn nhìn Thang Tuấn, “Anh là con trai chủ tịch Thang?”
Thang Tuấn lập tức quay đầu lại, lúng túng.
“Hóa ra...” Hiểu Khiết nổi giận, “... ngay cả anh cũng là kẻ
dối trá!”
Anh nhận ra ánh mắt kích động của cô, biết mọi sự không ổn,
cố giải thích: “Hiểu Khiết, cô nghe tôi nói, không giống như cô nghĩ đâu!”
Hiểu Khiết lập tức tháo dây an toàn, chuyển sang ghế lái.
Thang Tuấn vội vã vòng qua, định lên xe để biện giải, không ngờ cô khởi động
xe, nhanh chóng phóng đi.
“Hiểu Khiết! Hiểu Khiết!” Thang Tuấn chỉ đuổi theo được vài
bước, chiếc xe đã biến mất tăm trước tầm mắt. Anh thất vọng, ảo não.
Tử Tề quay trở về căn phòng trăng mật của khách sạn, lập tức
tìm kiếm xung quanh.
Điều khiến anh hụt hẫng là căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ,
hành lý của Hiểu Khiết biến mất rồi, chỉ có chìa khóa xe Thang Tuấn trên bàn.
“Ngay cả hành lý cô ấy cũng mang theo, cô ấy đã có sự chuẩn
bị.” Anh lầm bầm, lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng điện thoại chỉ còn âm thanh
tổng đài.
Anh không biết phải làm thế nào, định ra khỏi phòng đi tìm
cô. Vừa mở cửa, Thang Tuấn cũng đến.
Anh ta nhìn quanh một hồi, “Hiểu Khiết đâu?”
“Tôi phải hỏi anh mới đúng, chẳng phải anh đi cùng cô ấy ư?”
Thang Tuấn nín thinh, nên nói gì?
Tử Tề không muốn tiếp chuyện, đẩy Thang Tuấn ra nhưng bị chặn
lại.
Tử Tề tức giận: “Tránh!”
“Anh muốn đi đâu?”
Tử Tề cáu kỉnh: “Đương nhiên là tìm Hiểu Khiết.”
Đến lượt Thang Tuấn nổi điên: “Sau đó tiếp tục làm tổn thương
cô ấy? Người hiện giờ Hiểu Khiết không muốn gặp nhất chính là anh. Kể từ cái
đêm Bạch Quý Tinh xuất hiện tại buổi khai trương siêu thị Bách Duyệt, lẽ ra tôi
nên tiết lộ cho Hiểu Khiết biết sự thật, nếu thế mọi việc đã không đến mức
này.”
Tử Tề kinh ngạc, “Anh đã sớm biết?”
Thang Tuấn không trả lời anh, táng luôn cho Tử Tề một quả
đấm.
Cú đấm mạnh đột ngột khiến Tử Tề mất thăng bằng, ngã đổ xuống
sofa, anh tức giận nhìn Thang Tuấn.
Thang Tuấn túm lấy cổ áo Tử Tề, quát: “Tao đã nói rồi, nếu
mày khiến Hiểu Khiết phải rơi một giọt lệ, tao sẽ không tha cho mày! Mày hãy
nhớ rằng kể từ bây giờ, việc của Lâm Hiểu Khiết không còn là việc của mày nữa!
Mày hãy yên tâm mà cùng Bạch Quý Tinh đi xuống địa ngục đi.” Anh dùng sức đẩy mạnh
Tử Tề rồi cầm chìa khóa xe trên bàn, bỏ đi.
Tử Tề ngồi đó, bất lực biện minh cho bản thân.
Trên các con phố ở Thượng Hải, Thang Tuấn lái xe khắp các ngõ
ngách phố xá, điên cuồng tìm kiếm hình bóng Hiểu Khiết.
Đèn đỏ dừng lại, anh khép mắt, trong đầu hiện lên Hiểu Khiết
vô cùng thất vọng.
“Hóa ra... ngay cả anh cũng là kẻ dối trá!”
Anh buồn bực gõ lên trán mình cho đến khi tiếng còi phía sau
không ngừng thúc giục. Định thần lại, nhấn ga, xe từ từ tiến về phía trước.
Thang Tuấn lại tiếp tục tìm kiếm trên các con phố.
Ánh sao lốm đốm trên bầu trời, bến Thượng Hải lộng lẫy như
gấm hoa.
Hiểu Khiết cô đơn ngồi uống bia, hành lý đặt bên cạnh. Cô
nhìn mặt sông lấp lánh, nghĩ đến hai ngày trước cũng ở nơi này, cô và Thang
Tuấn đã có khoảng thời gian bên nhau thật vui vẻ. Vậy mà bây giờ chỉ có một
mình cô, đã cô đơn lại càng thấy thêm lẻ loi.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng là muốn trốn đi một mình thật xa, nhưng
đến khi một mình lại cảm thấy cô đơn.” Cô lẩm bẩm.
Nhìn hành lý, dường như sực nhớ ra điều gì, cô mở vali lôi
thỏ Peter ra. Cô đặt chú ta lên lan can đối diện mình, mỉm cười, “Thế này tốt
hơn một chút rồi.”
Cô giơ lon bia lên cao như muốn chạm lon cùng Peter.
“Nâng cốc chúc mừng trở về cuộc sống độc thân!” Cô ừng ực một
hơi hết cả lon bia.
Chẳng bao lâu, xung quanh đã chất đầy một đống vỏ lon. Hiểu
Khiết lôi điện thoại ra, bật nguồn, một loạt tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, hiện ra,
có Tử Tề, Thang Tuấn, cả của công ty ở Đài Loan.
“Sao nhiều cuộc thế này?”
Cô mở blog của mình, thông báo tin nhắn mới nhấp nháy có hàng
trăm cái. Ngạc nhiên, Hiểu Khiết trợn tròn mắt mở ra xem.
“Cô là kẻ phản bội, sao lại bỏ rơi Cao Tử Tề?”
“Cô là kẻ vong ân bội nghĩa, thật độc ác!”
“Không lãng phí thời gian chửi cô ta, cái đồ vô liêm sỉ.”
Đọc những lời đả kích mà tức giận thay, “Các người biết gì chứ!”
Cô lại thoáng thấy tin nhắn của một người có nick name là
Người Chưa Nhìn Thấy Mặt Trời Mọc, “Cho anh biết em đang ở đâu?”
Hiểu Khiết sựng lại, tiếp tục kéo xuống, tất cả đều là câu
hỏi: “Cho anh biết em đang ở đâu?”
“Ngay cả ở đây cũng không post bài được nữa rồi...” Cô chau
mày, lần lượt xóa từng tin nhắn, nhưng tin nhắn của Người Chưa Nhìn Thấy Mặt
Trời Mọc quá nhiều, càng xóa càng bực bội, “Sao mình phải ngồi xóa thế này chứ?
Xóa đến bao giờ hả? Đóng quách lại cho xong!”
Cô tức giận vào phần cài đặt, lựa chọn ‘Đóng blog’.
“Như thế này các người sẽ không tìm thấy tôi nữa.” Cô đóng
trang lại rồi đăng nhập vào MSN, Tom offline, bất giác càng thêm chán nản, “Tom
cũng không online.”
Cô nghĩ một lát, gửi cho anh một tin nhắn.
Thang Tuấn chạy xe khắp thành phố để tìm Hiểu Khiết nhưng vẫn
không thấy bóng dáng cô đâu. Đến tận khuya anh mới trở về. Mệt mỏi đi vào nhà
tắm, đầu óc Thang Tuấn không có giây phút nào ngừng nghĩ đến Hiểu Khiết.
Tắm xong, anh choàng khăn tắm đi ra, bèn nghe thấy âm báo MSN
trên điện thoại, là tin nhắn gửi từ Hiểu Khiết, “Tôi quyết định sẽ đến London,
còn thuê nhà của anh được không?”
Thang Tuấn sửng sốt, lập tức trả lời lại.
Sáng sớm hôm sau, anh vội vàng ra sân bay, vừa kéo vali hành
lý vừa gọi điện, “Hi Doug, Tom đây. Bây giờ tôi phải quay lại Anh, có việc muốn
nhờ cậu.”
Thủ tục bay sang Anh tại quầy nhanh chóng hoàn thành.
London, trước một tòa nhà chung cư, có một chiếc taxi dừng
lại.
Hiểu Khiết hồi hộp xuống xe, cầm chắc hành lý, mắt dáo dác
ngó nghiêng. Cô ngẩng đầu lên ngắm tòa nhà chung cư, ánh mắt dừng lại ở một ô
cửa, nơi treo chiếc rèm màu sữa mà cô thích nhất, ngoài khung còn đặt vài chậu
hoa nhỏ.
Trước đây Tom từng hỏi cô có yêu cầu gì đặc biệt không, cô đã
đáp: sẽ thật tuyệt vời nếu anh đổi rèm cửa màu sữa, có chậu hoa trên bệ, như
vậy mỗi sáng thức dậy nhìn ra ban công sẽ cảm thấy rất khoan khoái dễ chịu.
Hiểu Khiết vô cùng xúc động, lòng thầm reo lên sung sướng:
“Không sai, đúng là chỗ này.”
Cô đi lên, cửa đang mở. Đẩy nhẹ cánh cửa, trước mắt cô là một
căn phòng cổ điển, cách bài trí hoàn toàn theo phong cách Anh. Lò sưởi, đèn pha
lê... đều đầy đủ. Chiếc tủ nơi phòng khách còn trưng bày bộ sưu tập thỏ Peter
của Tom.
Mắt dừng lại trước món điểm tâm trên bàn khách, Hiểu Khiết
mừng rỡ. Một người đàn ông vẫn quay lưng về phía cô, bưng một ấm trà vừa pha
xong đặt lên bàn.
Cô vừa hy vọng vừa hồi hộp, cất tiếng chào: “Hi Tom! Tôi là
Hiểu Khiết.”
Người đó từ từ quay lại, một khuôn mặt tuấn tú xa lạ mỉm cười
rạng rỡ như ánh mặt trời, “Hi! Hoan nghênh, tôi là Tom, cuối cùng chúng ta cũng
gặp nhau.”
Cũng vào lúc này, Thang Tuấn đứng ở trong căn hộ đối diện nhà
mình, qua cửa sổ quan sát anh bạn tốt Doug đang giới thiệu các chú thỏ Peter
với Hiểu Khiết.
Tuy nét mặt Hiểu Khiết vẫn hiện hữu rõ sự cô đơn nhưng luôn
ráng tươi cười với Doug, Thang Tuấn thấy mà thương.
“Xin lỗi, anh chỉ không muốn làm em thêm tổn thương.”
Doug xách hành lý của Hiểu Khiết vào căn phòng mà Thang Tuấn
đã chuẩn bị cho cô.
Căn phòng được trang trí đơn giản, thoáng đãng, rèm cửa màu
trắng sữa, bệ cửa sổ đặt vài chậu hoa nhỏ, ngay đầu giường có mấy chú thỏ Peter
ngồi đó.
Hiểu Khiết mỉm cười, ngắm nghía căn phòng, “Cảm ơn anh, Tom.
Tốt hơn cả trăm lần so với những gì tôi tưởng tượng.” Chốc chốc cô lại đưa tay
chạm vào đồ nội thất, ngồi xuống bên giường.
Doug dựa vào cửa sổ, “Cô thích là tôi yên tâm rồi. Mặc dù tôi
không thể giúp được gì nhưng làm cảng tránh bão trị thương thì tốt chán.”
Hiểu Khiết cảm động, “Thật không biết phải cảm ơn anh thế
nào.”
Doug đáp: “Đừng khách sáo, đợt này cô chỉ cần nghỉ ngơi cho
tốt, tôi sẽ ở bên cô.”
Hiểu Khiết đang buồn nhưng được lời an ủi này cũng gắng gượng
mỉm cười.
Nụ cười miễn cưỡng của cô khiến Doug cũng phải xót xa thay:
“Tôi nghĩ ra rồi, cô có thể giúp tôi một việc.”
Hiểu Khiết tò mò: “Là việc gì?”
“Nếu cô buồn, không cần phải mỉm cười với tôi, đây là đặc
quyền đầu tiên dành cho người đang thất tình.”
Hiểu Khiết xúc động lắm, “Đặc quyền đầu tiên? Thất tình còn
có đặc quyền gì nữa không?”
“Đương nhiên, đặc quyền thứ hai là được thay đổi tâm trạng
bất kỳ lúc nào, không cần lý do, muốn làm gì thì làm. Thi thoảng muốn òa
khóc...” Doug chỉ vào ngực mình, “... chỗ này sẽ cho cô mượn. Nhưng chỉ cho
mượn tạm thôi, tuyệt đối không được nghiện.”
Hiểu Khiết bật cười.
“Cười thế này mới phải chứ. Đặc quyền thứ ba chính là tha hồ
trách móc, ví dụ như trách Cao Tử Tề quá nhiều khuyết điểm.” Doug hóm hỉnh.
Hiểu Khiết nghĩ một lúc, “Tử Tề hoàn hảo lắm, hình như chẳng
có khuyết điểm gì.”
“Làm gì có chuyện đó? Là đàn ông chắc chắn phải có khuyết
điểm, chẳng hạn chân thối, không thích tắm rửa.”
“Không có đâu. Tử Tề rất thích sạch sẽ.” Hiểu Khiết mất hứng,
nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cô vui vẻ reo lên, “A, anh ấy có một khuyết điểm
rất lớn!”
Doug tò mò: “Là gì vậy?”
Hiểu Khiết thành thật: “Anh ấy rất thích
xem kênh thể thao, không chịu nhường điều khiển cho tôi!”
Doug hơi bất ngờ, lập tức cười vang,
“Tôi đảm bảo, chỉ cần cô ở đây một ngày, bất kể là điều khiển của cái gì tôi
cho cô hết, muốn bật, muốn chuyển kênh hay muốn tắt đều sẽ do cô quyết định,
tôi ủng hộ hoàn toàn.”
Hiểu Khiết cũng vui vẻ cười theo.
Doug ngồi đối diện cô: “Còn nguyện vọng
gì nữa không?”
Hiểu Khiết nghĩ ngợi rồi đáp: “Buổi tối
tôi muốn ăn một bữa thật ngon, ăn xong còn phải có tiết mục giải trí.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, tôi sẽ
chuẩn bị ngay.”
Hiểu Khiết với lấy chiếc gối ôm vào
lòng, tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.
Doug lại nói: “Vậy cô nghỉ một lát đi,
bay lâu vậy chắc rất mệt rồi.”
Hiểu Khiết gật đầu cảm ơn sự chăm sóc
chu đáo của Doug.
Anh ra phòng khách, đứng trước cửa sổ,
giơ tay ra hiệu cho Thang Tuấn biết mọi việc đều OK.
Thang Tuấn vội gọi cho bạn, lo lắng hỏi:
“Thế nào? Hiểu Khiết có nghi ngờ không?”
“Yên tâm, Hiểu Khiết rất hài lòng, chỉ
có điều...”
“Chỉ có điều?”
“Món nợ tình này cậu định trả tôi thế
nào?”
Thang Tuấn thở phào, nheo mắt đáp, “Vụ
cậu giới thiệu cho tôi cô White, khiến tôi mắc một khoản lớn, chắc đủ để trả
hết món nợ tình này rồi chứ?”
Doug cười: “OK. Nhưng với cậu thì Hiểu
Khiết có lẽ là vô giá nhỉ?”
“Còn phải nói? Tất cả đều nhờ cậu đấy,
đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Thang Tuấn vừa cúp
máy thì điện thoại lại đổ chuông. Anh không nhìn mà vội vã nhấc lên, “Sao thế
Doug?”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói yếu
ớt của Thang Lan, “Thang Tuấn, con định làm gì thế? Tại sao con quay về Anh?
Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.”
Thang Tuấn ngồi trên sofa, không biết
phải giải thích thế nào, “Mẹ, tình hình bây giờ khẩn cấp lắm, sau này con sẽ
nói với mẹ.”
“Mẹ ưu ái con vậy mà sao con có thể tùy
tiện thế. Rốt cuộc con xem Hoàng Hải là gì? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Thang Tuấn im lặng.
Thang Lan tiếp tục: “Mẹ cứ tưởng cuối
cùng con cũng có chút năng lực, giao Hoàng Hải cho con và Thang Mẫn tiếp quản
được rồi, nhưng một lần nữa con lại phản bội lại sự tín nhiệm của mẹ!”
Thang Tuấn hít một hơi thật sâu, “Mẹ,
tất cả những việc con làm vì công ty chỉ là để trả 700 vạn bảng Anh thôi.”
Thang Lan tức đến nghẹt thở, bị kích
động mạnh: “Cả thế giới này đều mong trở thành con trai tôi, chỉ có anh không
muốn!” Đầu bà đột nhiên đau như muốn nứt vỡ, tay bà day vào hai bên thái dương,
đẩy ống nghe ra xa, nhăn mặt lại.
“Con không có ý đó.” Giọng Thang Tuấn
loáng thoáng vọng ra từ ống nghe.
Thang Mẫn thấy tình trạng của Thang Lan,
khẽ cau mày, đứng lên cầm lấy điện thoại, “Thang Tuấn, lần này em hơi quá rồi
đấy! Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến em nhất định phải đi Anh? Lại liên quan đến
Lâm Hiểu Khiết?”
Thang Tuấn thở dài, “Chị, Hiểu Khiết như
thế này em cũng có trách nhiệm.”
Thang Mẫn hỏi lại: “Lẽ nào em không có
trách nhiệm với mẹ? Thang Tuấn, em là đồ ích kỷ.”
“Mẹ đã có chị. Spirit Hoàng Hải không cần
em, nhưng Hiểu Khiết thì cần.”
Thang Mẫn hít một hơi thật sâu, sau đó
lạnh lùng cất giọng: “Được, chị biết rồi, em cứ ở lại Anh đi.”
“Ai cho con đồng ý để nó ở lại?” Thang
Lan kinh ngạc, lửa giận bốc lên là đầu lại đau.
Thang Mẫn bèn nghiêm giọng nói với Thang
Tuấn: “Có thời gian thì về thăm mẹ, gần đây sức khỏe của mẹ không tốt.”
Thang Tuấn muốn hỏi thêm, nhưng nghĩ
lại, anh khẽ mỉm cười, “Đừng hòng lấy chiêu này ra lừa em trở về Thượng Hải, em
không dễ bị mắc lừa đâu.”
“Chị lừa em về làm gì? Chẳng phải em đã
từ bỏ tất cả rồi sao?”
Thang Tuấn không biết nói gì hơn, trầm
tư một lát, mỉm cười: “Được thôi, giám đốc Thang, giúp em chuyển lời đến chủ
tịch, xin chủ tịch hãy bảo trọng. Đợi em xử lý xong mọi việc ở Anh sẽ trở về.”
Thang Mẫn đáp lại một tiếng bình tĩnh
rồi cúp điện thoại. Cô nhìn Thang Lan, bà đang cầm thanh bạc hà ấn vào hai
huyệt thái dương.
“Cơn đau của mẹ càng lúc càng thường
xuyên, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Giọng nói của Thang Mẫn có vẻ rất
hời hợt nhưng vẫn ẩn chứa một sự quan tâm.
“Có đứa con trai như thế, không đau đầu
được ư?!” Thang Lan điều chỉnh lại hơi thở, không vui hỏi: “Sao con lại đồng ý
cho Thang Tuấn ở lại Anh?”
Thang Mẫn đáp: “Mẹ mà ép thì nó sẽ trốn.
Muốn Thang Tuấn ngoan ngoãn trở về Hoàng Hải chỉ có một cách, đó là để nó cam
tâm tình nguyện.”
Thang Lan hiểu rằng Thang Mẫn nói đúng,
bà lặng lẽ thở dài.
“A, ha ha ha! Cửa này khó ghê!”
Trong phòng khách vang lên tiếng hét của
Hiểu Khiết và tiếng nhạc Michael Jackson, cô cầm điều khiển trò Wii nhảy nhót
theo tivi phòng khách. Doug ngồi trên sofa cười lăn lộn.
Hiểu Khiết đang vụng về học vũ đạo của
Michael Jackson theo MV trong trò chơi, cố gắng giành điểm qua bàn.
Âm nhạc kết thúc, màn hình hiển thị một
chữ “fail” to đùng.
Cô thất vọng nằm soài người trên ghế,
giơ hai tay lên, “Tiết mục giải trí này khó quá! Mặc dù có đến hai cái điều
khiển cho tôi sử dụng.”
Doug vung vẩy hộp bao bì trò chơi trước
mặt Hiểu Khiết, “Sao lại thế được? Ở đây ghi là phù hợp với cả gia đình, từ
người lớn đến trẻ em mà!” Anh chụp lấy tay cô, mở lòng bàn tay ra, miệng anh
lẩm nhẩm bài hát, ngón tay gõ theo nhịp vào lòng bàn tay cô, “Chỉ cần theo đúng
tiết tấu này thôi!”
“Không không không, lúc nãy thế này...”
Hiểu Khiết cũng bắt chước chụp lấy tay của Doug, miệng lẩm nhẩm, ngón tay gõ gõ
vào bàn tay anh, tiết tấu phải nhanh đến ba bốn lần.
“Đâu có khủng vậy?”
Hiểu Khiết phản bác: “Như thế mà! Lúc
nãy anh không nghe kỹ, chơi thử một lần là biết ngay.” Cô đẩy vai Doug.
Anh không muốn lên, giả vờ như không được khỏe, quay đi chỗ khác, bất động trên sofa.
Cô nghi hoặc.
“Chả giấu gì cô, tôi là một kẻ mù vũ đạo!” Doug xua tay bất lực.
Hiểu Khiết hơi bất ngờ, sau đó cười ầm lên, “Ha ha ha, anh chỉ được
cái miệng! Thật quá đáng! Cứ khoanh tay đứng nhìn tôi một mình nhảy loạn như thế hả?”
Hiểu Khiết đập gối dựa vào Doug, anh lấy vai đỡ. Hai người vui vẻ đùa giỡn một lúc, Hiểu Khiết mới đặt gối xuống.
Doug mỉm cười: “Chẳng mấy khi đến Anh, cô có thích đi chơi ở đâu không? Mai tôi dẫn cô đi.”
“Ừm, ngày trước anh gửi cho tôi rất nhiều ảnh về nơi mà thỏ Peter
từng qua! Anh nói đợi tôi đến Anh sẽ dẫn tôi tới những nơi ấy, đừng nói
là anh quên rồi nhé?” Gương mặt Hiểu Khiết rạng rỡ hẳn.
“Vậy sao?” Doug sựng lại, không biết Hiểu Khiết đang nói đến cái gì
nhưng nhanh chóng ứng biến, “OK, nhưng có một nơi ngày mai tôi muốn đưa
cô đến trước.”
Hiểu Khiết vui vẻ nói: “Nơi nào cơ?”
“Bí mật.” Doug nhìn cô chăm chú, nụ cười tươi tắn của cô bất giác làm anh động lòng, “Chồng chưa cưới của cô bị mù rồi, nếu là tôi thì sẽ
không để cô đi đâu.”
“Đúng thế. Nếu tôi đến Anh sớm hơn một chút thì đã không xảy ra nhiều chuyện buồn thế này.”
“Nhưng nghĩ theo một hướng khác, nếu cô đến Anh, có lẽ sẽ để lỡ những việc quan trọng khác cũng nên.”
Hiểu Khiết nhớ lại những gì đã từng trải qua cùng Giai Nghi... Và cả Thang Tuấn.
Tại Lưu Viên, cô với anh không cẩn thận hôn nhau; tại nhà nghỉ, họ kề vai đứng ăn táo, ngắm mặt trời mọc; cả lần chơi kẹp bánh mỳ nữa, cô
nhào ra phía trước, Thang Tuấn đứng đối diện, môi anh chạm lên má cô...
Còn Giai Nghi, khoác tay Tiểu Mã, ôm bó hoa và giấy đăng ký
kết hôn, bước ra từ phòng đăng ký kết hôn. Cô ấy trao bó hoa cho Hiểu
Khiết, “Tớ đã tìm được hạnh phúc của mình, rồi sẽ tới lượt cậu.”
Tất cả những ký ức này đều khiến cô không thể quên được. Hiểu Khiết mỉm cười, không phản bác lại nữa.
Doug nói: “Quả táo mọc trên cùng một cây cũng có quả ngon quả thối.
Cuộc đời cũng vậy, vốn dĩ chẳng có gì trọn vẹn. Đôi khi chúng ta phải
trải qua những việc vô cùng đau khổ mới biết trân trọng, bao dung, và
yêu thương.” Anh nhìn Hiểu Khiết, cố tình chèn một câu tiếng Pháp:
“C’est la vie.”
Đời là thế.
Hiểu Khiết phì cười.
Liếc đồng hồ trên tường, Doug đứng dậy, “Muộn rồi, cô đi nghỉ đi, sáng mai còn phải dậy sớm!”
“Ừ, vậy tôi đi tắm cái đã.”
Đêm tối, Tử Tề ngồi trong vườn, trên bàn đặt một tờ báo với dòng tít
nổi bật ở trang đầu: “Mối tình sớm nở tối tàn, thiếu gia của Hoàng Hải
là người thứ ba.” Phía dưới đăng bức ảnh Thang Tuấn và Hiểu Khiết bỏ đi
bằng chiếc mui trần, dòng chú thích ghi: “Công tử Thang Tuấn của Spirit
Hoàng Hải giành được trái tim vợ người.”
Tử Tề nhìn rất lâu vào hình Thang Tuấn, trong đầu hiện lên một loạt hình tượng…
Lúc ngắm mặt trời mọc, qua kính chắn gió, Thang Tuấn và Hiểu Khiết
đứng trước đầu xe đùa vui; trước đêm hội WIP, Thang Tuấn thân thiết
khoác vai Hiểu Khiết, mua váy tặng cô; lúc anh cầu hôn, Thang Tuấn nhảy
ra phản đối, chất vấn: “Anh có thể đảm bảo sẽ không bao giờ biến mất khỏi bữa tiệc mừng nữa? Sẽ không bao giờ tắt máy cả đêm? Sẽ không bỏ
Hiểu Khiết một mình? Sẽ không nói dối cô ấy? Tất cả những việc anh làm
vì cô ấy đều xuất phát từ đáy lòng?” Sau khi Hiểu Khiết rời đi, Thang Tuấn tặng anh một cú đấm, cảnh cáo rằng, “Tao đã nói rồi, nếu mày khiến Hiểu Khiết phải rơi một giọt lệ, tao sẽ không tha cho mày!”
Tử Tề bất giác chau mày, dường như đã hiểu phần nào. Anh nhìn bức ảnh của Thang Tuấn, lầm bầm tự nhủ: “Tôi không định nhường Hiểu Khiết cho
anh đâu!”
Những ngày sau đó, hầu như ngày nào Doug cũng lái xe đưa Hiểu Khiết đi thăm thú khắp nước Anh.
Hiểu Khiết hỏi: “Hôm nay anh đưa tôi đi đâu?”
“Rồi cô sẽ biết.” Doug mỉm cười thản nhiên, nhấn ga, xe tăng tốc tiến về phía trước.
Rất nhanh đã đến nơi.
Một giáo đường xinh xắn, yên tĩnh với kiến trúc tinh tế hiện ra trước mắt, Hiểu Khiết đã trông thấy từ xa, tâm tình thật dễ chịu. Xuống xe,
cô cùng Doug sánh vai trên con đường rợp bóng, hai người cười nói vui
vẻ, sải bước về phía nhà thờ.
Càng đến gần, Hiểu Khiết càng trầm trồ trước vẻ trang nhã của công
trình này: “Đẹp quá.” Cô hớn hở chạy tới, chiêm ngưỡng kỹ càng.
Doug theo ngay sau, rất vui khi thấy nụ cười của cô.
Cả hai bước vào bên trong, Hiểu Khiết không tiếc lời tán thưởng vẻ
rực rỡ của những khối mosaic thủy tinh trên mái vòm và những bức bích
họa tuyệt đẹp xung quanh.
Họ dạo một vòng, Hiểu Khiết lấy điện thoại ra chụp với Doug hết bức này đến bức khác.
Cô xem lại ảnh, hỏi Doug: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Doug cười: “Giúp cô giải quyết ưu phiền.”
Hiểu Khiết không hiểu.
Doug đến bên một cánh cửa cổ kính được thiết kế khá đơn giản có gắn
một chữ thập, anh vẫy Hiểu Khiết lại, “Cánh cửa này rất nổi tiếng, nó là ‘Cánh cửa của Thượng đế’.”
Hiểu Khiết bật cười, giận dỗi: “Trông tôi dễ bị lừa phải không?”
Doug quả quyết: “Tôi không lừa cô! Thượng đế đóng cánh cửa này lại là để mở cho cô một cánh cửa khác. Đây là cánh cửa giáo đường dành cho tất cả những người còn nhiều phiền não.”
Hiểu Khiết bán tín bán nghi, “Thần kỳ vậy?”
Doug gật đầu, “Cách đây rất lâu, những người đàn ông trong thị trấn
này đều bị gọi đi lính, chỉ còn lại phụ nữ. Hàng ngày họ đều đến nhà thờ cầu nguyện và khóc lóc. Nghe nói, khi nhìn qua cánh cửa này, họ đã thấy câu trả lời của Thượng đế.”
Hiểu Khiết vẫn còn nghi hoặc.
“Tôi biết vị hôn phu của cô đã để lại nhiều ưu phiền, cho nên tôi mới có lòng đưa cô đến đây tìm câu trả lời. Cho dù cô không theo đạo thì cứ coi như đi ngắm cảnh cũng được mà.”
Hiểu Khiết dè dặt lại gần Doug, định đẩy cửa ra.
Anh lập tức ngăn lại, “Cô có quen Thượng đế không hả? Ít nhất cũng phải cầu nguyện hẵng, cho người biết vấn đề của cô đã!”
Hiểu Khiết bật cười, thành khẩn chắp hai tay lại, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.
“Thượng đế tôn kính, tại sao người lại mở ra cánh cửa giữa con và Tử
Tề, rồi lại đóng cánh cửa đó lại và bỏ con bên ngoài? Thượng đế, nếu
người thực sự tồn tại, xin hãy cho con câu trả lời!”
Ánh mặt trời chiếu lên khung cửa sổ, lấp lánh nhảy múa.
Hiểu Khiết mở mắt ra, đặt hai tay lên cửa, từ từ đẩy mở, sau đó nhìn
ra ngoài. Cô đưa mắt từ trái qua phải, chỉ có một bãi cỏ xanh ngắt,
không còn gì khác. Nhìn một lúc lâu cũng chẳng phát hiện có gì đặc biệt, cô quay lại trách Doug: “Xin anh đấy, không có gì, được chưa nào?”
Vừa dứt lời, bỗng Hiểu Khiết sững lại. Cô không dám chớp mắt khi thấy những gì đằng sau Doug.
Anh cũng phát hiện thái độ khác thường của cô, tò mò huơ tay trước mắt Hiểu Khiết, “Cô nhìn thấy cái gì vậy?”
Hiểu Khiết sửng sốt, lắp bắp, “Dường như tôi đã nhìn thấy rồi... câu trả lời của Thượng đế...”
Là một tấm biển đằng xa có viết “Tom will be better.” Thực ra dòng
chữ đó là “Tomorrow will be better”, nhưng đầu Doug lại che mất mấy chữ
“orrow” nên cô chỉ nhìn thấy ba chữ “Tom”.
Doug nhìn cô một cách kỳ quặc. Cô nhìn Doug, vẫn thấy dòng chữ “Tom
will be better” sau lưng anh. Hiểu Khiết không dám tin vào mắt mình, bất giác thầm hỏi: “Thượng đế tôn kính, lẽ nào cánh cửa mà người dành cho
con... chính là Tom?”
Doug vẫn hua hua cánh tay, cơ thể nghiêng đi một chút, lúc này Hiểu Khiết mới nhìn rõ dòng chữ thật sự trên tấm biển.
“Tomorrow will be better.” Môi cô run rẩy như đang cầu nguyện.
Doug mỉm cười: “Đúng vậy! Tomorrow will be better.”
Làm gió ngoài khung cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, mặt trời tỏa nắng lên Doug. Hiểu Khiết nhìn anh mà bất giác nhoẻn cười.
Doug ngây người, ngẩn ngơ vì cô.
Bốn mắt giao nhau như một bức tranh tuyệt mỹ.
Buổi tối, Hiểu Khiết trằn trọc mãi mà không thiếp đi được, cuối cùng không chịu nổi nữa, bật đèn ngủ lên, ngồi dậy.
“Lẽ nào... Chân mệnh thiên tử của mình chính là Tom?” Cô tiện tay với chú thỏ Peter bên cạnh giường mà Tom tặng, hỏi nó: “Mày cũng thấy... ý
Thượng đế là Tom phải không?”
Hiểu Khiết giơ chú thỏ lên, sau đó giúp chú gật đầu. Trong giây lát,
cô phát hiện chính bản thân đã bắt Peter phải gật đầu, bỗng thấy mình
thật điên rồ.
“Lâm Hiểu Khiết, đây chỉ là mộng tưởng của mày?” Cô ảo não chu môi, rồi lại bực bội nằm xuống.
Bên kia bức tường, trong phòng khách tối om, Doug mặc bộ đồ ở nhà
bước ra từ phòng ngủ, bật đèn lên đi vào bếp rót ra hai ly nước rồi ra
mở cửa, người đứng ngoài chính là Thang Tuấn.
Doug hạ giọng: “Yên tâm, Hiểu Khiết ngủ rồi tôi mới gọi cậu sang!” Doug đưa một ly nước cho Thang Tuấn.
Thang Tuấn vào trong, ngồi trước bàn ăn, cảnh cáo Doug, “Tôi cấm cậu lén quyến rũ Hiểu Khiết!”
Doug tỏ vẻ vô tội, giơ hai tay lên đính chính, “Tôi chưa hề ra tay với cô ấy!”
Thang Tuấn tức giận: “Chưa? Cả ngày cậu nhìn cô ấy như một tên háo sắc, cười tít cả mắt, chắc chắn có ý đồ đen tối.”
Doug thắc mắc, “Tôi xin cậu, từ lúc đi nhà thờ về, cả ngày hôm nay
Hiểu Khiết đều tránh tôi. Tôi chỉ mỉm cười thân thiện với cô ấy thôi.”
“Tôi đoán, chắc chắn Hiểu Khiết đã nhìn thấu bản chất lăng nhăng của cậu rồi!” Thang Tuấn nói.
“Cái gì mà lăng nhăng?! Tôi đang giúp cậu xây dựng hình tượng ‘Anh Tom, chủ nhà dễ mến’ đấy. Cậu chẳng biết nghĩ gì cả.”
“Chẳng phải cậu đang lấy danh nghĩa chủ nhà để quyến rũ Hiểu Khiết!”
“Ý hay đấy, tôi được phép lấy danh nghĩa bản thân mình để đi quyến rũ cô ấy chứ gì?” Doug nhấc chân, “Sao không nói sớm! Tôi cũng rất muốn
tiết lộ cho cô ấy thân phận thực sự, nên nói luôn bây giờ ta?” Dứt lời
bèn ra vẻ bước về phía phòng Hiểu Khiết.
“Không được! Tuyệt đối cấm!” Thang Tuấn lập tức chặn tên bạn lại.
“Sớm muộn gì cũng phải nói, rốt cuộc cậu sợ gì?” Doug nhằm thẳng vào khúc mắc của Thang Tuấn.
“Đây là bến đỗ cuối cùng của Hiểu Khiết, nếu cô ấy biết sự thật rồi
lại biến mất thì phải làm sao? Lần sau chắc gì tôi đã may mắn tìm thấy
cô ấy?” Thang Tuấn nhắc nhở Doug, “Tóm lại, trước khi tôi nghĩ ra cách,
cậu không được hành động bừa bãi.”
Doug lắc đầu, “Cậu định chơi trò này bao lâu? Cứ thế này, tôi đảm bảo sẽ xuất hiện một Cao Tử Tề thứ hai đến cướp mất tình yêu của cậu đấy!”
Một lần nữa, anh lại chạm vào nỗi đau của bạn.
Thang Tuấn nghiêm túc: “Cao Tử Tề out rồi!”
“Cao Tử Tề out rồi, nhưng Doug đã in!” Doug búng tay một cái, thản nhiên tuyên bố.
Thang Tuấn đờ người, trợn mắt, “Cậu dám! Có cả một hậu cung còn chưa đủ à? Không được phép vấy bẩn Hiểu Khiết!”
Đúng lúc này, điện thoại của Doug đổ chuông.
Thang Tuấn khinh bỉ hỏi: “Tifanny? Rebecca? Hay Samantha?”
“Suỵt...” Doug nhìn màn hình, ra dấu im lặng, “Là em Angel.”
Doug đi ra ban công.
“Thằng cha này, sao cùng một lúc tán mà tán được nhiều phụ nữ thế?” Thang Tuấn cười, lầm bầm.
Bất chợt, cửa phòng Hiểu Khiết vọng ra tiếng vặn tay nắm. Thang Tuấn giật mình, Doug cũng bàng hoàng, cả hai kinh hãi nhìn nhau.
Cánh cửa phòng Hiểu Khiết từ từ kéo ra, trong cơn nguy cấp, Thang
Tuấn lập tức bổ nhào tới đóng sập cửa lại, không cho Hiểu Khiết mở cửa.
“Cửa phỏng hỏng hả? Tom, là anh phải không?” Hiểu Khiết đập tay gọi.
Doug hoang mang múa máy loạn xạ, ý hỏi Thang Tuấn sao lại đóng cửa?
Thang Tuấn ra sức lắc đầu, dùng một tay ra hiệu cho Doug bảo anh mau nghĩ ra cách.
Doug đành phải giơ đầu chịu trận, lộn xộn lên tiếng, “À thì,… Tôi vừa tắm xong, chờ chút để tôi mặc quần áo.”
“Được, anh nhanh lên nhé, tôi khát nước.” Hiểu Khiết không nghi ngờ.
Doug vội chạy lại thay Thang Tuấn giữ cửa, nhỏ giọng: “Ở đây giao cho tôi, trốn đi.”
Thang Tuấn dáo dác tìm chỗ.
Hiểu Khiết tiếp tục gõ cửa, “Tom, Tom, anh xong chưa?”
Thấy Thang Tuấn đã trốn xong, Doug mới buông tay, Hiểu Khiết thấy
Doug vẫn mặc bộ đồ ở nhà thì nghi ngờ, “Anh mặc quần áo cũng nhanh nhỉ!”
Thấy Hiểu Khiết đi về góc Thang Tuấn ẩn nấp, Doug vội gọi to một
tiếng. Cô giật nảy mình, quay lại. Thấy Thang Tuấn đứng ngay sau Hiểu
Khiết, cô định ngoái đầu, Doug lập tức dùng hai tay kẹp đầu giữ nguyên
nhìn mình.
Với khuôn mặt biến dạng, Hiểu Khiết thắc mắc: “Tự nhiên anh bóp mặt tôi làm gì?”
Doug sờ má cô, bịa bữa: “Tôi thấy da cô mịn thật, dùng sản phẩm dưỡng da nào đấy? Căng quá đi!” Anh đang cố kéo dài thời gian giúp Thang
Tuấn, cố tình miết hai má Hiểu Khiết, không cho cô ngọ nguậy.
Hiểu Khiết cố gắng thoát khỏi bàn tay của Doug, nhưng vùng vẫy mãi không thoát nổi.
Doug nháy mắt với Thang Tuấn, ra hiệu bạn hãy mau đi đi. Thang Tuấn
hoảng hốt tìm chỗ trốn, đang tính chạy vào bếp, bất cẩn xô phải chiếc
ghế, gây ra tiếng động.
“Gì thế?”
Hiểu Khiết ngạc nhiên, hiếu kỳ quay lại, lẽ ra đã bắt gặp Thang Tuấn ở ngay trước mặt nhưng Doug lại vòng tay bịt mắt cô lại.
“Anh làm trò gì vậy hả?” Hiểu Khiết chẳng trông thấy gì.
Doug hét lên: “Trời ơi! Con gián to quá! Tốt nhất là cô đừng nhìn,
đáng sợ lắm.” Anh vừa nói, vừa hất cằm ra phía cửa, “Con gián thối tha,
mau cút đi, mau cút đi.”
Hiểu Khiết bất giác giãy giụa muốn hất tay Doug ra.
Thang Tuấn biết ý, lập tức chạy biến.
Doug thở phào khi cánh cửa khép lại, Thang Tuấn đã thuận lợi rời đi, “Cuối cùng nó cũng cút đi rồi.”
Doug vừa buông tay ra, Hiểu Khiết lập tức truy hỏi: “Tom, anh kỳ quặc thật đấy.”
Doug ra vẻ như không có chuyện gì, ngáp một cái rõ to, vươn vai, “Muộn quá rồi, tôi mệt lắm, cô cũng đi nghỉ sớm đi.”
Doug nhanh chân chuồn về phòng mình.
Hiểu Khiết chẳng hiểu mô tê gì, định rót cho mình ly nước, thì phát hiện ra trên bàn ăn đang có hai ly.
Cô cầm nước lên mà đầy thắc mắc.
Doug vào đến phòng, vuốt ngực nhẹ nhõm. Điện thoại của anh đổ chuông, anh nhấc máy bực bội: “Ngài Thang à, yên tâm đi, tôi đã về phòng và nằm lên giường rồi, Hiểu Khiết chưa phát hiện ra anh đâu!”
Đầu dây bên kia, Thang Tuấn cũng bớt lo, “Lúc nãy đúng là quá nguy
hiểm. Tôi đã gửi cho anh những bức ảnh mà trước kia từng gửi cho Hiểu
Khiết, ngày mai anh cứ theo đó mà dẫn cô ấy đi, sẽ không vấn đề gì đâu.
Nhớ check mail nhé, chúc ngủ ngon.”
Doug cúp máy, sao số anh đen thế không biết.
Ngày hôm sau, Doug theo những địa điểm trong ảnh, bắt đầu dẫn Hiểu
Khiết lang thang khắp London. Thang Tuấn đeo một chiếc kính râm, đội mũ, trông như ăn trộm bám theo hai người.
Họ bước sóng vai, Hiểu Khiết chỉ chiếc cầu tháp London, quay sang nói gì với Doug.
Thang Tuấn đứng cuối phố mà vô cùng ghen tỵ, “Cái tên Doug, cố tình đứng gần thế là sao?”
Chợt, Doug quay lại lén vẫy tay trêu ngươi Thang Tuấn, khiến cho anh chỉ muốn xông ra đánh cho tên đó một trận.
Hiểu Khiết vui vẻ lôi thỏ Peter thập thò trong ba lô ra. Cô đặt chú ta lên trên đầu, tạo dáng như cùng cố đỡ chiếc cầu đằng xa.
Doug mỉm cười, chụp ảnh cho cô. Doug giơ ngón tay cái lên với Hiểu Khiết, cả hai cười nói vui vẻ đi tiếp.
Điểm đến thứ hai là đại giáo đường Westminster, Hiểu Khiết nhìn công trình hùng vĩ ấy mà không ngớt lời trầm trồ.
Doug thản nhiên pose với thỏ Peter, Hiểu Khiết mỉm cười, chụp cho Doug một kiểu. Thang Tuấn ẩn nấp vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ.
Hiểu Khiết đang xem lại những bức ảnh vừa chụp xong, điện thoại của
Doug có tin nhắn, anh mở ra, người gửi là Thang Tuấn, nội dung: Đừng có sàm sỡ cô ấy! Bỏ cái tay ra!
Doug nhếch mép ranh mãnh, liếc Thang Tuấn rồi khoác hẳn tay lên vai Hiểu Khiết, cố tình tỏ ra thân mật.
Hiểu Khiết nhìn Doug một cách kỳ quặc.
“Đi thôi, chúng ta đến điểm tiếp theo!” Doug thản nhiên vẫy tay tạm biệt, trêu tức Thang Tuấn.
Thang Tuấn tức lắm, “Tại sao mình lại đi tìm tên Doug lăng nhăng kia
để nhờ vả chứ? Khó khăn lắm Hiểu Khiết mới thoát khỏi bàn tay Cao Tử Tề, bây giờ dê lại chui vào miệng hổ!”
Điểm đến thứ ba là công viên Hyde Park. Hiểu Khiết hồi hộp ngồi trên
lưng ngựa, cô cho thỏ Peter ngồi phía trước, nghiêng đầu mỉm cười rạng
rỡ.
Thang Tuấn ngồi trên băng ghế bên cạnh, lấy một tờ báo che ngang mặt, lén lút nhìn hai người kia đang vô cùng vui vẻ. Anh cố gắng kìm lòng
ghen tức mà bất giác vo tròn tờ báo.
Tiếp đó, điểm đến thứ tư là vòng quay Piccaddily, sau khi chụp ảnh
vui vẻ, họ lại cùng nhau ngồi lên chiếc xe bus hai tầng màu đỏ, đi khắp
các con phố London, thưởng ngoạn cảnh đêm lung linh có một không hai.
Chẳng biết tự lúc nào, hai người đã đến cửa hàng tạp hóa nơi Hiểu
Khiết và Thang Tuấn từng đi qua, cô bất giác nhớ lại lần bước vào cửa
hàng nhỏ ấy.
Đang nghĩ, chợt thấy Doug chỉ vào những chú thỏ Peter trong tủ kính,
“Mấy con này giống hệt của cô, có điều con thỏ của cô trông đặc biệt
hơn.”
Doug không nhận ra thỏ Peter trong tay cô? Điều này khiến Hiểu Khiết lấy làm lạ.
Cô mở miệng: “Đây là thỏ Peter anh tặng tôi, nó được sản xuất với số lượng hạn chế, đương nhiên phải khác rồi.”
Doug chợt sựng lại, nhận ra mình vừa nói hớ, vội chuyển chủ đề. Anh
giơ máy ảnh lên, chụp cho Hiểu Khiết và chú thỏ trên tay cô cùng những
con thỏ bông trong tủ kính.
“Đương nhiên tôi biết, tôi phải đi rất nhiều nơi mới mua được mà. OK, giờ dẫn cô đến một nơi, ăn món kem ngon nhất ở nước Anh, anh bạn thân
của tôi giới thiệu đấy. Let’s go!” Doug nhanh chóng kéo Hiểu Khiết rời
khỏi đây.
Từ đằng xa, Thang Tuấn chỉ biết nghiến răng.
Doug và Hiểu Khiết ra đại lộ, cô nhớ trước đây Thang Tuấn cũng từng đưa mình tới đây. Lúc đó anh mua hai chiếc kem, còn nói: “Tôi biết thời tiết rất lạnh, nhưng kem ở cửa hàng này là ngon nhất nước Anh, không thể không thưởng thức.”
Doug vui vẻ chỉ vào cửa hàng kem, hớn hở: “Chính là cửa hàng này,
trông bình thường thế thôi nhưng ăn ngon lắm!” Rất tự nhiên, anh cầm tay Hiểu Khiết, kéo cô vào trong.
Hiểu Khiết bất ngờ, nhưng hơi ngại nếu rút tay ra, đành mặc kệ.
Chỉ có Thang Tuấn là trợn tròn mắt, tức giận chửi thề: “Shit! Tên
Doug chết tiệt kia đang làm trò gì? Không thể tin vào hắn mà!”
Hiểu Khiết và Doug ngồi trên ghế đá công viên, cô ôm thỏ Peter trong
lòng, Doug mỉm cười, giục: “Ăn nhanh lên không chảy hết đấy!”
Hiểu Khiết thắc mắc nhìn anh, “Anh bảo kem ngon mà sao không ăn?”
“Ai bảo tôi không ăn!” Anh kéo cây kem trên tay Hiểu Khiết, thản nhiên liếm một miếng.
Hiểu Khiết sửng sốt, Thang Tuấn cũng trợn tròn mắt.
Doug lại không lấy làm kỳ quặc, “Đến cô đấy, mau ăn đi!”
“Thế này có vẻ hơi thiếu vệ sinh...” Hiểu Khiết nhìn kem của mình rồi lại nhìn sang Doug, chau mày không thoải mái. Cô thận trọng hỏi, “Hình
như anh rất thích ăn kem với các cô gái phải không?”
Doug cười: “Quan trọng không phải là ăn kem, tôi thích cảm giác hôn được các cô gái.”
Hiểu Khiết sựng lại, thoáng xấu hổ.
“Chắc em muốn hỏi tôi, tôi có cảm tình với em từ lúc nào? Chúng ta
chừng này tuổi rồi, ai mà không có quá khứ? Mặc dù trước đây tôi từng
qua lại với vài người bạn gái, nhưng em khác họ! Sau khi gặp em tôi mới
hiểu, người mà mình thích chỉ có một, chính là em!”
Doug thẳng thắn bày tỏ, Hiểu Khiết lại càng ngỡ ngàng.
Anh cố tình sán lại, dụ dỗ cô: “Không ngờ em lại là một cô gái đáng
yêu đến vậy, nếu em thấy tôi cũng không đến nỗi nào thì chúng ta có thể
nghĩ tới một mối quan hệ sâu hơn, em thấy thế nào?”
Anh như sắp hôn lên mặt cô.
Những lời bày tỏ vừa nhiệt tình vừa thẳng thắn ấy làm Hiểu Khiết hoang mang, lúng túng.
Doug lén liếc về phía Thang Tuấn, ánh mắt Thang Tuấn như đang bốc hỏa, đứng sau lưng Hiểu Khiết trợn trừng với Doug.
Doug làm như không thấy, tiếp tục cười: “Tôi không để tâm việc em
từng có chồng sắp cưới, cũng không để tâm bên cạnh em còn có thể có
những người đàn ông khác.” Anh cố tình lên giọng, “Đối với tôi, nếu như
cả hai đều có tình cảm với nhau thì hãy nhanh chóng bên nhau, kéo dài
lằng nhằng làm gì. Mấy chuyện đại loại gặp nhau quá muộn, không đúng
thời điểm chỉ là cái cớ! Khi hạnh phúc đến thì phải theo đuổi, nắm giữ!”
Từng lời nói đó đều nhằm châm biếm Thang Tuấn, khiến anh điên tiết
nắm chặt tay lại. Đúng là kết nhầm bạn, sao anh lại nghĩ đến việc tìm
một tên lang sói như hắn để nhờ chăm sóc Hiểu Khiết chứ!
“Nhưng anh không thấy tình cảm phát triển càng nhanh thì càng dễ mất
lắm ư, giống tôi và Tử Tề ấy.” Hiểu Khiết lắc đầu, không đồng tình.