Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 14: Chương 14: Ai là hung thủ




“Thám tử Kỷ … chào anh … tôi là Trần Hà …”, đầu dây bên kia hơi ngập ngừng.

Lời nói suýt chút nữa thốt lên đã được Kỷ Lang kìm lại, anh hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ rồi chứ?”. Trong lòng vẫn không giấu được vẻ thất vọng, anh còn tưởng là Đường Đường gọi về.

“Tôi … tôi nghĩ kỹ rồi.”, âm thanh vẫn còn hơi do dự, nhưng không chút sợ sệt, giống như đã rất quyết tâm rồi, cô ta nuốt nước bọt: “Tôi muốn kể tất cả những gì tôi biết cho anh nghe.”

Kỷ Lang vừa nghe điện thoại vừa về phòng làm việc mở máy vi tính, chuẩn bị ghi chép lời khai: “Được! Cô hãy kể tôi nghe.”

“Nên bắt đầu từ đâu đây …”, Trần Hà lầm bầm tự hỏi.

“Tôi rất thân với Phạm Vân, tính tình cậu ấy cũng rất tốt, lại còn xinh đẹp, ở trong khoa bất luận là nam sinh hay nữ sinh đều rất yêu thích cậu ấy. Tôi là bạn thân nhất của cậu ấy trong khoa Y. Tôi có một người bạn, là thanh mai trúc mã, không … không … cứ coi anh ta là bạn trai của tôi …”, Trần Hà sau khi nói đến đây thì khẽ cười, rồi tiếp tục: “Chúng tôi dù là đang yêu đương nhưng mối quan hệ này không một ai biết bởi anh ta nói với tôi rằng làm như thế thì tốt cho tôi hơn. Một ngày nọ, Phạm Vân tâm sự với tôi cậu ấy đã yêu một người đàn ông, nhưng không cho phép tôi để lộ chuyện này ra cho bất cứ ai, nhất là ba của cậu ấy.

Thời gian đầu, tôi luôn chúc phúc cho cậu ấy, cho đến một hôm tôi gặp mặt bạn trai của Phạm Vân, thì thật sự cười không nổi nữa. Bạn trai của Phạm Vân cũng chính là trúc mã của tôi … Người bạn tốt nhất của tôi và tôi có chung một người bạn trai, vậy mà bao lâu nay tôi không hề biết mà vẫn chúc phúc cho bọn họ”, Trần Hà nghiến răng nghiến lợi khi nói những lời này, nhưng tâm tình hồi phục khá nhanh, cô ta tiếp tục câu chuyện: “Tôi hiểu rõ chuyện này không thể trách Phạm Vân, bởi cậu ấy cũng không biết Triệu Tích Dương cũng là bạn trai của tôi, nhưng chỉ là con người bình thường làm sao có thể kìm nén được cơn giận.

Triệu Tích Dương muốn chia tay với tôi, hắn nói tôi chẳng thể cho hắn được cái gì, nhưng Phạm Vân thì khác, cha của Phạm Vân là viện trưởng của một bệnh viện Đa khoa trong thành phố, chỉ cần hắn quen được Phạm Vân, vậy tương lai sau này không cần phải lo lắng.

Nhưng … hắn đã đi sai nước cờ, cha của Phạm Vân quản cậu ấy rất nghiêm, vốn dĩ không cho phép cậu ấy yêu đương, do vậy mối quan hệ của hai người bọn họ đâu được phép công khai. Cũng chính vì điều này khiến Phạm Vân và Triệu Tích Dương thường xảy ra tranh chấp.”

Lời nói vừa dứt, đầu dây bên kia cũng trầm mặc một lúc lâu, Kỷ Lang nhíu mày hỏi: “Triệu Tích Dương muốn công khai mối quan hệ yêu đương với Phạm Vân, nhưng Phạm Vân lại sợ ba của mình vì vậy không chịu thừa nhận, họ cãi nhau vì điều này thật sao?”

“Cũng có thể coi như thế, vì sau khi tôi biết được chuyện tình cảm của bọn họ, tình bạn của tôi và Phạm Vân cũng phai nhạt dần … nhưng, cậu ấy thật ngốc …”, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Rõ ràng có thể cảm nhận được tôi dần xa lánh cậu ta, vậy mà cô ấy vẫn ngốc nghếch tâm sự mọi chuyện với tôi như trước kia … Cậu ấy chỉ nghĩ là do tâm trạng của tôi không tốt, nhưng cậu ấy không biết, từ giờ trở đi mối quan hệ chúng tôi không bao giờ quay trở lại như ngày xưa nữa …”

“Tại sao sau khi cô nghe nói Phạm Vân đã chết, cô liền đoán ngay ra được là tự sát, có chuyện gì xảy ra?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, vào một buổi tối, cậu ấy tự dưng nhắn tin cho tôi, nói gì mà nhất định phải cưới Triệu Tích Dương, nếu không phải như vậy, cô ấy không sống nổi nữa. Tôi đọc mà không hiểu chuyện gì, nên cũng không để tâm.”

“Có thể gửi tin nhắn ấy lại cho tôi được không?”

“… À … được …”, Trần Hà đáp lời, “Anh chờ tôi một chút ạ!”

Kỷ Lang gật đầu: “Được! Vấn đề cuối cùng, trong hôm xảy ra án mạng, chính là tối hôm qua từ 08h30 đến 9h30 cô đang ở đâu?”

Trần Hà im lặng một lúc, hít thở không thông: “Câu hỏi này nhất định phải trả lời sao?”

“Chuyện này có thể chứng minh chứng cớ vắng mặt của cô, giúp cô thoát khỏi tình nghi. Tôi nghĩ chiều nay cô đã gặp cảnh sát, họ cũng hỏi cô những câu hỏi y chang như thế này!”

“Tôi … tôi … Tôi ở cùng với Triệu Tích Dương … Chúng tôi …”

Trần Hà nói năng lộn xộn, nhưng Kỷ Lang lại nghe hiểu rõ mồn một. Anh nhíu mày: “Hai người tối qua ở bên nhau cả đêm?”

“… Vâng!”, Trần Hà gật đầu lia lịa, như để chứng minh thêm độ tin cậy trong lời nói của mình, sau đó mới phát hiện mình đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia căn bản là không nhìn thấy gì.

Cô nam quả nữ, lại đã từng là người yêu của nhau, chuyện này cũng khó trách Trần Hà không thể khai. Kỷ Lang nói: “Được! Cám ơn cô đã cung cấp manh mối cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho người đi chứng thực mọi chuyện. Nếu như có vấn đề gì, chúng tôi sẽ quay trở lại tìm cô.”

“Thật ra, khi nói ra chuyện này, trong lòng tôi … cảm thấy dễ chịu hơn nhiều …”, Trần Hà cười khổ, “Sáng nay khi thức dậy tôi cực kỳ áy náy, Phạm Vân là bạn tốt của tôi, Triệu Tích Dương hiện tại lại là bạn trai của cậu ấy, mà tôi … tôi lại … Tôi không biết bây giờ mình còn có thể làm được gì. Lúc chiều, tôi thật sự rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức hoảng hốt nên mới không phối hợp với các anh. Cũng may có cô giáo Tô khuyên bảo tôi vài câu, tôi mới có dũng khí gọi điện thoại cho anh!”

“Cô giáo Tô?”, Kỷ Lang nghi hoặc.

“Chính là người chiều nay đi cùng với anh đến tìm tôi, cô Tô Niệm Đường … Vì Phạm Vân trước đó cũng từng đến tìm cô Tô một lần, nên tôi biết cô ấy”, Trần Hà giải thích, “Lúc chiều, sau khi anh rời khỏi, cô Tô đã nói chuyện với tôi rất nhiều. Cô giáo nói tôi không sai, tôi không thể chuyện gì cũng giấu trong lòng, hơn nữa chỉ vì những cảm giác áy náy và xấu hổ mà bỏ lỡ mất cơ hội tìm kiếm tên hung thủ giết Phạm Vân.”

Trong lòng Kỷ Lang cảm thấy ấm áp hơn hẳn, cô nhóc này trong lúc lơ đãng lại giúp anh thêm một việc. “Cô Tô sau khi nói chuyện với cô thì đi đâu cô có biết không?”, Kỷ Lang vội vã hỏi tới.

“Chuyện này …”, Trần Hà suy nghĩ một chút, rồi trả lời, “Tôi không chú ý lắm …”

“Cô ấy và nam thần của trường cô có quan hệ như thế nào?”, đây mới là chuyện Kỷ Lang quan tâm nhất. Kỷ Lang thầm nghĩ, hiện tại Đường Đường đang ở nhà anh, mẹ anh lại coi cô như con gái, vậy Đường Đường khác nào là em gái của anh. Vì vậy anh nhất định phải quản Đường Đường thật chặt, không để cô làm ra chuyện gì ‘khác người’, ví dụ như có quan hệ mờ ám với sinh viên.

“Ai cơ?”, Trần Hà kinh ngạc hỏi ngược lại, “Cô Tô có quan hệ với Cố Minh Sinh sao?”

Không có sao? Kỷ Lang thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi! Tạm thời không có vấn đề gì đâu, cô nhớ gửi lại tin nhắn mà Phạm Vân đã nhắn cho cô.”

Kỷ Lang chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe đầu dây bên kia tiếng Trần Hà gọi giật ngược: “A! Tôi nghĩ ra một chuyện, không biết có giúp được thêm cho các anh hay không?”

Hả? Không lẽ Đường Đường và chàng thanh niên kia có chuyện gì thật? Tâm trạng của Kỷ Lang bỗng chốc lại căng như dây đàn, anh dỏng tai nghe từng lời nói của Trần Hà:

“Bởi vì Phạm Vân là hoa khôi của khoa y, nên có không ít nam sinh theo đuổi.”

Kỷ Lang thở phào nhẹ nhõm, thì ra vẫn là chuyện vụ án.

“Có mấy nam sinh theo đuôi Phạm Vân, nhưng đều bị cậu ấy từ chối.” Trần Hà vừa nói lại vừa nghĩ đến tên Triệu Tích Dương, người đàn ông này cuối cùng có thể dùng mánh khóe gì mà có thể khóa chặt được Phạm Vân đây? Quả thật là một người may mắn. “Sau khi Phạm Vân từ chối, họ cũng hiểu chuyện mà từ bỏ, tuy nhiên chỉ có một người nhất quyết bám trụ, không buông tha, còn tuyên bố nhất định hắn ta phải trở thành bạn trai của Phạm Vân. Nghe được chuyện này, lại càng khiến Phạm Vân ghét hắn hơn.”

Đây là manh mối quan trọng. Kỷ Lang nhanh chóng hỏi tiếp: “Hắn làm chuyện không giống người bình thường sao?”

“Chỉ là cảm giác của tôi thôi. Tôi cảm thấy hắn ta hơi biến thái … Hắn mỗi ngày đều thay đổi cách thức tặng quà cho Phạm Vân. Đầu tiên là hoa, nhưng bị Phạm Vân từ chối. Càng về sau hắn tặng những món đồ không bình thường chút nào, ví dụ như xác động vật, bức thư tình viết bằng máu …”, kể những lời này làm cô bất giác nhớ lại những cảnh tượng ấy, Trần Hà chợt thấy lạnh gáy.

“Tên hắn ta là gì?”, Kỷ Lang nhớ kỹ manh mối này.

“Hắn là Thôi Hạo, cũng học khoa Y nhưng ngành dược.”

Ngành dược? Bàn tay đang gõ bàn phím của Kỷ Lang ngừng lại một chút. Nếu anh nhớ không lầm, trong bản nghiệm thi sơ bộ của Phạm Vân, nơi khoang miệng có hàm lượng nhỏ thuốc gây mê. Gây mê là loại hàng dược phẩm liệt vào hàng quốc cấm, khi sử dụng phải được sự chấp thuận của bác sĩ. Tuy nhiên, đối với một sinh viên ngành dược thì đây lại là chuyện dễ như bỡn.

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Lang liền nhận được tin nhắn của Trần Hà.

--- Hà ơi, nếu Tích Dương không cưới tớ, tớ sống không nổi …

Tin nhắn được gửi đến ba ngày trước hôm xảy ra án mạng, chính xác tin đã nhắn cách đây bốn ngày.

Sống không nổi? Kỷ Lang nhìn chằm chằm vào ba chữ này. Tại sao lại là ‘sống không nổi’, mà không phải là ‘không muốn sống’ … Hay trong lúc nhắn tin cô ta nhắn nhầm, hay hàm ý thật sự của nó chính là ‘sống không nổi’? Vậy ai khiến cô ‘sống không nổi’?

Xem ra vụ án không đơn giản như vẻ bề ngoài … Nên đi gặp Triệu Tích Dương và Thôi Hạo, có lẽ sẽ có phần nào được câu trả lời. Chỉ là … Kỷ Lang nhìn lại đồng hồ, đã hơn bảy giờ, sao Đường Đường vẫn chưa về? Bản tin thời sự đều cũng đã kết thúc rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ xem có nên quay trở về trường đại học Y tìm xem thì anh nghe thấy tiếng mở cửa. Kỷ Lang đứng lên chạy ra cửa, đến cửa anh lập tức dừng bước, điều chỉnh lại tâm trạng của mình một lúc, rồi mới kéo cửa ra.

“Sao về trễ vậy?”, Kỷ Lang đứng nhìn Tô Niệm Đường đang thay giày, dùng kiểu ngữ khí của kẻ bề trên lo lắng khi con cháu của mình tan học về trễ.

“Phát sinh công việc, … nên … anh Kỷ Lang không cần lo lắng, em ăn cơm bên ngoài rồi …”, sau đó cô ngoan ngoãn đi vào trong nhà: “Em nghĩ chắc hôm nay anh Kỷ Lang cũng bận vụ án, nhất định đã ăn ở Sở. Em về nhà cũng chỉ có một mình, nên chẳng muốn nấu cơm. Do vậy mới ăn qua loa bên ngoài rồi mới về.”

--- Sặc! Ai nói anh đã ăn rồi!

Vẻ mặt Kỷ Lang trở nên cứng đờ, nhưng lại không thể nói anh đang ở nhà đợi cô về làm cơm, chỉ còn cách bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, anh ăn cơm ở Sở Sự Vụ rồi.”

Tô Niệm Đường gật đầu, mệt mỏi xoa xoa đôi mắt: “Vậy em về phòng trước!”

“Khoan đã!”, Kỷ Lang gọi cô lại, “Đưa điện thoại di động cho anh!”

Tô Niệm Đường không hiểu đầu cua tai nheo, nhưng vẫn đưa di động cho anh, chỉ thấy anh bấm bấm gì đó, mãi đến khi chuông điện thoại trong phòng của anh reo vang, mới trả lại cho cô. “Sau này nếu như về muộn, hoặc có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. Em muộn như vậy còn chưa về, có biết anh lo thế nào không?”. Kỷ Lang đưa tay gõ nhẹ lên đầu Tô Niệm Đường, sau đó lại vò vò đầu cô theo thói quen.

Tô Niệm Đường cong môi, nắm chặt điện thoại di động trong tay: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.