Edit: Thu Hà Đỗ - Beta: Queenie_Sk
Chạy, chạy, chạy......
Trong đầu Diệp Khả chỉ duy nhất có một suy nghĩ, phải chạy thật nhanh. Đáng sợ, Tô Niệm Đường vừa rồi quả thực đáng sợ! Lúc trước cô nói muốn giết Tô Niệm Đường, cũng chỉ là nói xuông mà thôi. Dù sao cô cũng chưa bao giờ giết người. Ai ngờ được, Tô Niệm Đường còn độc ác hơn cả người bắt cóc mình, có thể cắt đứt dây trói, thừa dịp cô không chú ý đoạt lấy con dao, nhằm thẳng mắt cô mà đâm đến. Nếu không phải cô phản ứng nhanh, cản được con dao thì có lẽ giờ này đã mù rồi.
Tô Niệm Đường tấn công cô không thành, lập tức xoay người tấn công Tôn Vĩ. Động tác của Tô Niệm Đường dứt khoát, Tô Vĩ đường đường là một người đàn ông to khỏe nhưng không có cách nào tránh được. Diệp Khả tận mắt nhìn thấy Tô Niệm Đường cầm lấy cổ tay Tôn Vĩ, giơ dao chém xuống, nhanh gọn dứt khoát.
Tôn Vĩ bỗng chốc chịu thay cô một dao, mùi máu tươi tỏa ra nồng đậm khiến cô thật sự khủng hoảng.
Tôn Vĩ đau đớn ngã gập người xuống, Tô Niệm Đường lại nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, tựa như ác quỷ đòi mạng đến từ từ địa ngục, hai mắt đỏ rực tập trung rình mồi.
“A...” Diệp Khả không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Niệm Đường, vô cùng kinh sợ, vừa ngã vừa cố chạy ra ngoài.
Chìa khóa xe chở tiền đã đưa cho Tôn Vĩ. Thật là đáng chết! Diệp Khả nghiêng ngả, lảo đảo chạy xuống xe, chỉ có thể lựa chọn nhắm thẳng con đường phía trước mà chạy không ngừng. Mãi cho đến khi chạy vào trong rừng cây, không còn trông thấy bóng dáng căn gỗ nhỏ, Diệp Khả mới từ từ chậm lại.
Trên cổ tay trái, miệng vết thương khá sâu. Máu đã ngừng chảy nhưng rất đau, cô cũng không dám dừng lại. Chạy đến ven đường, nhìn những tòa nhà lớn xa xa, Diệp Khả mới cắn răng oán hận.
Không biết cảnh sát đã phát hiện ra hành tung của cô hay chưa? Có nghi ngờ gì hay không?
Lúc trước cô điều khiển xe chở tiền, thành công cắt đuôi xe cảnh sát, lái tới nơi này, chỉ mong bọn họ không có hoài nghi. Không hiểu sao lúc trước lại hợp tác với Tôn Vĩ ngu xuẩn kia?
Ngày đó, Tôn Vĩ gọi điện thoại cho cô, nói vị trí hiện tại của cô khó lòng mà trụ được nữa. Cô không rõ chân tướng, Tôn Vĩ lại nói đưa ra điều kiện muốn hợp tác với cô.
Không ngờ tới Tô Niệm Đường chính là cô con gái thất lạc đã nhiều năm của Tô Hải. Diệp Khả nghe được chuyện từ miệng của Tô Vĩ bắt đầu lo lắng cho địa vị của mình. Cô ta chỉ là con gái nuôi, cũng chỉ là trên danh nghĩa. Lúc trước Tô Hải nói, nếu con gái ông ta còn sống thì cũng tầm tuổi cô, cho nên mới nhận cô làm con nuôi. Tô Hải cũng từng nói, nếu ông ta không thể tìm được con gái ruột của mình, khối gia sản đồ sộ kia cũng chẳng có người kế thừa.
Tô Hải tuy rằng đa tình, ở bên ngoài không thiếu đàn bà, nhưng đến tận bây giờ cũng không để người đàn bà nào sinh con cho mình. Điều này đủ chứng minh vợ cũ và con gái ruột rất quan trọng đối với ông ta.
Biết được điều đó, Diệp Khả càng tỏ ra hiếu thuận với Tô Hải, mong ông ta coi mình như người con gái ruột thất lạc kia của ông. Nhưng cô không thể nghĩ, nửa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim, Tô Hải lại tìm được con gái ruột của mình.
Tô Niệm Đường cũng là bạn gái của Kỷ Lang. Cô gái này không chỉ muốn cướp đi ba của cô, còn muốn cướp luôn cả Kỷ Lang!
Do vậy khi Tôn Vĩ đưa ra kế hoạch, cô vội vã đồng ý ngay. Tôn Vĩ làm quản gia ở nhà họ Tô nhiều năm. Tô Hải đối xử hắn không tệ. Nhưng cái không tệ này cơ bản chẳng là gì khi so sánh với gia sản khổng lồ của Tô Hải. Tôn Vĩ tham lam, muốn nhiều hơn nữa. Diệp Khả cũng nảy lòng tham, cũng muốn nhiều hơn. Hai con người tham lam ở cùng một chỗ, có cùng một mục đích.
Bọn họ quyết định bắt cóc Tô Niệm Đường. Tôn Vĩ vì tiền, cô ta vì địa vị.
Diệp Khả theo dõi Tô Niệm Đường và Kỷ Lang, nhìn bọn họ cùng nhau đi vào cửa hàng áo cưới. Cô ta đứng ngoài càng nghĩ càng giận, hận không thể giết chết cả hai người.
Cô còn nhớ rõ năm đó, giữa những năm tháng trẻ trung mà đơn thuần, tốt đẹp ấy ... Nhưng vì sao hiện tại lại biến thành thế này? Lúc đó, rõ ràng anh thích mình cơ mà ... Diệp Khả đứng ngoài cửa sổ nhìn hai người bên trong chuẩn bị thử áo cưới, cắn răng nhớ lại quá khứ.
Đúng rồi, bởi vì lúc trước Kỷ Lang và cô giống nhau, đều nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng. Cô cho dù đối với anh có nhiều thiện cảm, nhưng cũng không thể đánh bại được sự thật nghèo khó kia. Cô không muốn cuộc sống tương lai của mình mỗi ngày phiền não vì cơm ăn áo mặc, cho nên cô lựa chọn xa Kỷ Lang. Không ngờ anh lại chủ động rời xa thật, đến khi cô đổi ý thì một chút cơ hội cũng không còn.
Sau này, qua nhiều năm gặp lại, cô mới phát hiện, Kỷ Lang vốn là anh trai của tổng giám đốc công ty đa quốc gia. Vốn dĩ chuyện trước kia, chỉ có chính cô ta lưu ý mà thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Niệm Đường, trong nháy mắt, Diệp Khả kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Cô còn đang suy nghĩ, phải chăng Kỷ Lang còn nhớ nhung mình, nên mới chọn ở bên cạnh Tô Niệm Đường. Bởi vì cô phát hiện, gương mặt hai người có nét giống nhau. Phải chăng Kỷ Lang chưa hề quên cô nên mới …
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện mình lại sai lầm. Tô Hải từng nói, khuôn mặt cô rất giống người vợ đã qua đời của ông ta. Kỷ Lang và Tô Niệm Đường lại là thanh mai trúc mã. Năm đó, anh có thiện cảm với cô, chỉ e rằng cũng là vì cô có nét giống với Tô Niệm Đường mà thôi.
Từ đầu tới cuối, cô mới là kẻ dư thừa...
Thử áo cưới xong hai người ra khỏi cửa hàng. Cô lặng lẽ theo đuôi, nhìn bọn họ thân mật khăng khít, trong lòng càng hận. Nếu Tô Niệm Đường không xuất hiện, như vậy chẳng phải Tô Hải sẽ là ba của cô, Kỷ Lang cũng là của cô ... Nếu Tô Niệm Đường không xuất hiện trên đời này thì thật tốt biết bao.
Kế hoạch của cô và Tôn Vĩ thành công, Tô Niệm Đường bị bọn họ bắt đi ...
Những sự việc tiếp sau, dường như cũng tiến triển hết sức thuận lợi. Ban đầu, Tôn Vĩ còn sợ Tô Hải không đồng ý xuất ra nhiều tiền như vậy. Nhưng bọn họ không ngờ, Tô Hải không chớp mắt sẵn sàng chi ra một triệu tiền mặt .
Thật nực cười, lúc trước Tôn Vĩ nói không sai, nếu người bị bắt cóc là cô, Tô Hải tuyệt đối sẽ không lấy tiền ra chuộc. Không ai hiểu rõ hơn bản chất của Tô Hải hơn cô, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí tiền vào bất cứ đâu.
Ha ha ha ...
Hiện tại Diệp Khả đang ở trong một quán bar xa hoa, trụy lạc. Cô uống một ngụm rượu lớn, trong đầu đầy oán hận cùng bao nhiêu đau xót. Làm đổ chai rượu, cô chao đảo đứng dậy.
Diệp Khả nghiêng trái nghiêng phải, xô vào hết người này tới người kia.
“Này, người đẹp, đi mà không nhìn ư?” Người nọ lúc đầu chỉ nhìn thấy đầu, sau khi quay sang nhìn thấy Diệp Khả từ trên xuống dưới, lập tức từ tức giận chuyển sang ngả ngớn: “Ôi, một đại mĩ nữ sao lại uống thành thế này? Có chuyện gì phiền lòng, tâm sự cùng anh đi.”
Diệp Khả gạt ngay bàn tay không sạch sẽ của người kia: “Cút ngay!”
“Khẩu khí lớn nhỉ? Đụng vào anh, không cho anh nói gì đã muốn đi?” Người nọ sờ vào cằm Diệp Khả: “Không giải thích cũng được, chơi đùa cùng anh một tý!”
“Hai người anh em, chuyện gì cũng từ từ nói“. Một giọng đàn ông truyền đến, Diệp Khả mê man nhìn qua, nhăn mày: “Ông là ai?”
Người đàn ông không để ý lời chất vấn của Diệp Khả, đưa tay đỡ lấy cô, động tác như là người thân quen: “Em uống nhiều quá, đến anh cũng không nhận ra sao?” Người đàn ông nhẹ giọng răn dạy Diệp Khả một tiếng, hướng đến mấy tên côn đồ nói xin lỗi, còn đưa mấy trăm tệ. Đám người kia không muốn chuyện bé xé ra to, liền tản đi. Người đàn ông đỡ Diệp Khả ngồi vào một góc vắng, nhìn bộ dạng say khướt của cô, cau mày hỏi: “Sao em lại uống nhiều rượu như vậy?”
“Tôi vui, ha ha ha...” Diệp Khả say khướt ghé sát vào người đàn ông: “Ông biết không, ba tôi không cần tôi ...” Giọng cô ta đầy tủi thân: “Ba tôi tìm được con gái khác, sẽ không cần người con gái cũ này nữa ...”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia sáng: “Lời này là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ ... Ha ha ha... Tô Niệm Đường, ông ta vì cứu Tô Niệm Đường, can tâm tình nguyện xuất ra một triệu. Cho tới bây giờ, ông ta chưa từng hào phóng như vậy với tôi ...” Diệp Khả ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Ông ta vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi giúp ông ta buôn bán lời lãi nhiều như vậy, dùng sự hiểu biết pháp luật của mình để giúp ông ta rửa tiền. Ông ta vì sao lại không quan tâm đến tôi?”
“Cô say rồi!” Người đàn ông thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc sẽ ổn cả thôi.”
“Ha ha ha ... Đã quá muộn rồi, bây giờ tôi không muốn biết ông ta thế nào nữa ...” Diệp Khả nói xong, hít vào một hơi, động tác vừa rồi khá mạnh làm miệng vết thương trên tay lại nứt ra.
Người đàn ông cũng nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô: “Cô bị thương? Đến chỗ tôi đi, tôi băng bó cho cô một chút.”
Nhưng không ai đáp lời, dưới tác dụng của cồn, Diệp Khả đã ngủ say. Người đàn ông mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh ở khóe miệng. Ngọn đèn quán bar chiếu xuống, nhìn giống như chiếc răng nanh bén nhọn, chuẩn bị tấn công con mồi.
Thợ săn giỏi nhất là biết cách ngụy trang cho chính mình; không hề có ai chú ý đến cô gái bị người đàn ông nhẹ nhàng đưa ra ngoài, càng không có ai biết, cô gái đó tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì.
Ào …
Một chậu nước dội vào Diệp Khả từ đầu đến chân. Cô sợ run cả người, tỉnh táo hoàn toàn. Ánh mắt đầy kinh sợ nhìn người người đàn ông mặc đồ đen tuyền, đứng từ trên cao nhìn xuống đầy khinh rẻ: “A ...a ... Ông là ai?”
Người đàn ông nở nụ cười: “Tôi là ai không quan trọng, quan trong là, người không nên sống sẽ không thể sống. Tiện nhân là không thể sống sót trên thế giới này.”
“Là ông!” Diệp Khả nháy mắt lấy lại phản ứng: “Là ông gửi thư đe dọa cho tôi? Ông rút cục là ai? Vì sao lại làm như vậy?” Diệp Khả muốn đứng lên, lại phát hiện trên cổ mình bị cái gì đó ghì chặt, lấy tay sờ soạng, cảm giác như là một cái vòng chó. Cảm giác nhục nhã cùng sợ hãi trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ nội tâm cô: “Ông ... ông ... rút cục là ai?”
“Tôi là ai? Tôi là ai?” Người đàn ông liên tục hỏi ngược lại: “Tôi là người đưa đám tiện nhân các người xuống địa ngục. Các người không nên sống sót trên thế giới này … Không nên ... Ha ha ha ...” Người đàn ông không biết lấy đâu ra một cái roi, từ từ tiến lên, hung hăng quất lên người Diệp khả.
“A ...” Diệp Khả đau đớn thét lên, muốn tránh đi, nhưng vòng cổ gắt gao giữ chặt lấy cô khiến cô không thể tránh nổi.
“Trước khi đưa các người xuống địa ngục, tôi muốn giúp các người tẩy đi một thân tội nghiệt ...”