Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 39: Chương 39: Lý trí




“Khoan đã!”, Kỷ Lang đứng phía sau lên tiếng gọi Trương Bằng: “Lý Linh Linh đã từng phá thai, cậu biết chứ?”

Trương Bằng không xoay người lại, gật đầu trả lời: “Tôi biết, thời gian đầu chúng tôi không có khả năng nuôi con, nên khi Linh Linh mang thai chúng tôi buộc phải bỏ.”

“Vậy … Cậu có biết trước khi chết cô ta đang mang thai không?”

“Cái gì?”, Trương Bằng ngay lập tức xoay người lại, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Cô ta có thai?”

Kỷ Lang khẽ cau mày: “Cậu không biết?”

Trương Bằng lắc đầu: “Tôi không biết … Tôi làm sao biết được …”

“Tạm thời không còn vấn đề gì!”, Kỷ Lang kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhìn Trương Bằng mặt mày ủ dột xoay người rời đi.

“Có vấn đề!”

“Anh ta đang giấu chuyện gì đó!”

Chờ Trương Bằng đi khỏi, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đồng thời lên tiếng. Kỷ Lang ra hiệu cho Tô Niệm Đường nói trước.

Niệm Đường ngừng một chút: “Trong khi cậu ta kể lại câu chuyện, lúc bắt đầu rất bình thường nhưng khi kể đến lúc Lý Linh Linh chết, cậu ta có vẻ khác lạ. Thêm vào đó, điểm quan trọng nhất chính là khi anh hỏi cậu ta biết Lý Linh Linh mang thai hay không, cậu ta giả bộ kinh ngạc. Nếu là thật, sự ngạc nhiên chỉ duy trì trong một giây, chỉ có giả tạo mới cố gắng giữ nét mặt ấy rất lâu, cậu ta chỉ muốn chúng ta nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của cậu ta mà thôi. Khả năng Trương Bằng đã biết Lý Linh Linh mang thai, và có lẽ cũng biết đứa bé này không phải là con của cậu ta.”

Kỷ Lang gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy!”

Khi anh ta nói Linh Linh rất tốt, hai hàng lông mày anh ta khẽ cau lại, giống như khi Kỷ Sóc nghiến răng nghiến lợi khen Đường Đường lợi hại vậy; do vậy nên Kỷ Lang mới cảm giác bất thường. “Cậu ta không muốn nói nguyên do có lẽ cậu ta đã biết bộ mặt thật của Lý Linh Linh.”

“Vậy … bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Mục Y hỏi.

Kỷ Lang trầm ngâm một lúc: “Cậu ta không muốn nói chúng ta cũng không thể hỏi ra được điều gì, chúng ta qua gặp Lý Trí, coi hắn ta trả lời thế nào.”

“Vâng!”

Phía Kỷ Lang đã điều tra, tên Lý Trí thường hay uống rượu ở một quán bar nhất định, ngày hôm nay cũng vậy. Trước khi vào quán bar, Kỷ Lang nói sơ tình huống của Lý Trí. Tên Lý Trí này bề ngoài không có động cơ giết người, thế nhưng lại không có chứng cứ vắng mặt. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, Kỷ Lang có cảm giác hắn không dám ra tay giết người.

Lý Trí mặc chiếc áo thun quần bò, tóc mái nhuộm vàng rực, giống mấy tên côn đồ nhãi ranh.

“Cho xin! Chị ta là chị họ tôi đó, nuôi tôi như cha như mẹ, làm sao giết chị ta được!”, nghe câu hỏi của Kỷ Lang anh ta khá giận: “Tôi nói rồi, hôm đó tôi uống rượu ở đây, sau đó còn đụng phải một người phụ nữ ngực bự, nên hẹn cô ta chơi một phát.”

“Vì cậu nên chị và Trương Bằng thường hay cãi vã. Cậu trộm tiền của Trương Bằng, lẽ nào cậu không chút nào ăn năn hay cắn rứt lương tâm ư?”

“Vì tên đó vô dụng, còn tiền đó là do chị họ và hắn kiếm được, vậy tại sao tôi không xài được”, Lý Trí dựa hẳn người vào ghế sofa, gác hai chân lên bàn, rung đùi.

Kỷ Lang cuối cùng đã hiểu tại sao Tiết Nhạc và Lê Huy cứ cay cú tên này mãi không tha, cho rằng hắn là hung thủ, chính là vì dáng dấp vô lại này, ai nhìn vào hắn bây giờ cũng chỉ muốn đấm cho hai phát.

“Khốn nạn!”, Mục Y đạp mạnh lên đùi Lý Trí, kéo tai hắn: “Loại người như mày tại sao vận còn tồn tại trên đời. Thật sự lãng phí lương thực nhân loại.”

Lý Trí kêu rên từng tiếng, cầu xin Mục Y buông tay.

Kỷ Lang ho khẽ: “Mục Y! Chú ý hình tượng!”, bốn phía đã có khá nhiều người vây quanh.

Mục Y lúc này mới chịu buông tha cho Lý Trí, vỗ vỗ hai tay: “Bây giờ trả lời thành thật cho tôi!”, rồi cô ta quay sang đám người đang tò mò: “Nhìn gì? Chưa từng thấy phụ nữ đánh đàn ông à?”

Đám đông ngay lập tức giải tán, Kỷ Lang tiếp tục đặt câu hỏi: “Thời gian đó chị họ của cậu có biểu hiện gì khác thường không?”

“Không … Không có!”, Lý Trí cung kính trả lời, len lén nhìn Mục Y, chỉ sợ cô ta lại đánh hắn.

“Một điểm nhỏ cũng không có? Là bà chị thân nhất, lẽ nào cậu không nhìn ra?”

“… A! Có. Chính là lúc tôi lấy tiền, chị và Trương Bằng ầm ĩ một trận. Sau đó chị ta nói lần sau không được phép ăn cắp tiền, thiếu tiền cứ nói, chị ta có”, Lý Trí vỗ đùi một cái: “Thế nhưng, khi ấy tôi nghĩ cho dù chị có tiền cũng không nhiều, nên cũng chẳng thèm để ý.”

“Chị họ bị giết cậu không cảm thấy đau xót chút nào sao?”

“Có chứ! Làm sao không buồn chứ! Tôi mỗi ngày ở đây đều là uống rượu giải sầu”, Lý Trí nhún vai trả lời: “Này … tôi suy nghĩ khả năng chị họ tôi nhất định là bị tên khốn Trương Bằng giết chết. Chị chỉ còn căn nhà này, là do chị cực khổ kiếm được, do vậy tôi phải nỗ lực để tài sản của chị không rơi vào tay kẻ khác.”

Kỷ Lang nhướn mày, không ngờ tên Lý Trí lại hỗn xược đến mức đó. Chị họ chết mà vẫn còn muốn tài sản của cô ta, ngay cả nhà cũng không buông.

Tô Niệm Đường kéo kéo áo Kỷ Lang, tựa người bên cạnh anh, nhỏ giọng: “Kỷ Lang! Đừng lãng phí thời gian, hắn không biết gì đâu, cũng không phải hung thủ, chúng ta đi thôi!”

Kỷ Lang gật đầu, đứng lên: “Cám ơn cậu đã phối hợp!” nói xong anh đưa tay muốn bắt tay với hắn.

Lý Trí đứng dậy, vừa đưa tay ra, liền bị Kỷ Lang đẩy mạnh một cái, cả người nhào lên chiếc ghế sofa, còn bị Kỷ Lang đạp cho mấy cước. Sau khi trút được cơn giận, Kỷ Lang nói gằn từng tiếng: “Cặn bã! Lãng phí thời gian của tôi!”

Tô Niệm Đường vội vàng tiến lên, kéo tay Kỷ Lang ra ngoài.

Lý Trí: “…” sao vậy … Bây giờ cảnh sát cũng được quyền đánh người sao? Dĩ nhiên hắn cho rằng Kỷ Lang là cảnh sát.

Rời khỏi quán bar, Tô Niệm Đường thở hổn hển nói: “Anh Kỷ Lang, anh kích động quá rồi!”

Kỷ Lang hừ một tiếng: “Người như thế không đánh khó tan cơn giận trong lòng … Thế nhưng, Đường Đường anh tuyệt đối không phải tuýp người bạo hành gia đình. Tuyệt đối không phải!”, Kỷ Lang nghiêm túc.

Tô Niệm Đường mím môi cười cười: “Anh Kỷ Lang, anh xác định là anh đánh em chứ không phải em sẽ ra tay với anh sao?”, lông mày Niệm Đường khẽ cong, cô nở nụ cười đầy đắc ý.

Kỷ Lang biểu hiện không phục: “Đường Đường! Anh có học võ đó!”

Tô Niệm Đường: “Ờ há! Nhưng em cũng từng tập luyện. Khi ở Mỹ, dì sợ em bị bắt nạt nên cũng bắt em học vài chiêu phòng thân.”

Kỷ Lang đánh giá thân thể nhỏ bé của Tô Niệm Đường từ trên xuống: “Không nhìn ra nhé! Khi nào chúng ta tỉ thí một trận?”, Kỷ Lang nhận thấy càng biết thêm về Tô Niệm Đường lại càng phát hiện thêm nhiều ngạc nhiên thú vị, Đường Đường giống như một bảo tàng kỳ bí, càng đào sâu càng phát hiện nhiều bảo vật.

Tô Niệm Đường lắc đầu: “Không muốn! Em sợ sẽ đả thương anh!”

“Đường Đường! Đây là em đang coi thường bạn trai của mình?”, Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Phải nói là anh ‘Hạ thủ lưu tình’ mới đúng!”

“Này này! Hai người thôi đi có được không?”, Mục Y đi phía sau cảm thán, ánh mắt nhìn Kỷ Lang có chút phức tạp. Rõ ràng lần đầu tiên cô ta gặp Kỷ Lang, anh là một người rất lạnh lùng, nét lãnh đạm đó khiến cô mê mẩn, vậy là chỉ trong phút chốc, cảm giác thần tượng sụp đổ hoàn toàn.

Mục Y tự nhủ: Không được không được! Sếp không phải là người rất nghiêm túc sao? Sao mình lại kích động thế này cơ chứ!!!

Kỷ Lang ho khẽ: “Mục Y! Sau này làm cảnh sát rồi thì không được hành xử như vậy nữa! Đánh dân sẽ bị thưa kiện!”

“Sếp! Không phải anh cũng vừa đánh hắn à?”

“Tôi không phải là cảnh sát! Tôi và cô không giống nhau, chẳng lẽ nào cô quên mất cô đến Sở Sự Vụ thực tập để tích lũy kinh nghiệm sau này trở thành một cảnh sát chân chính? Chỉ có thám tử mới có quyền đánh người.”

“Thật ra, mấy kẻ cặn bả không nhất định phải đánh cho hả giận!”, Tô Niệm Đường lên tiếng, “Còn có cách khác!”

“Cách gì?”, Kỷ Lang tò mò hỏi.

Tô Niệm Đường mím môi, nở nụ cười, chỉ vào trong quán bar: “Chờ xem!”

Kỷ Lang nhìn theo hướng ngón tay Tô Niệm Đường, mù mờ chưa hiểu. Lát sau cánh cửa quán bar mở tung, tên Lý Trí bị người ta ném ra ngoài, mắng lớn: “Cút mau! Tao sống đến chừng này lần đầu tiên mới gặp một thằng đại tiện mất kiểm soát như mày!”

Mọi khách hàng ở quán bar đều đổ dồn về phía hắn, bóp mũi, nở nụ cười nhạo báng.

Sắc mặt Lý Trí đỏ gay, co giò chạy mất.

Kỷ Lang: “… Đường Đường, em làm gì rồi?”

Mục Y sững người nhìn Tô Niệm Đường: “Không nhìn ra chị dâu quá cao tay!”

Tô Niệm Đường nheo nheo mắt: “Tôi đâu có làm gì!”

Kỷ Lang đặt tay lên vai Tô Niệm Đường, ghé sát vào cô hỏi nhỏ: “Nói nhỏ anh nghe đi, anh sẽ không nói với ai đâu!”

“Chỉ thả vào ly của hắn một thứ!”, Tô Niệm Đường vẻ mặt đầy ngây thơ.

“Thứ gì?”, Kỷ Lang tò mò.

“Thuốc xổ!”

“Sao em có thể đoán trước được chuyện này mà đem theo?”, Kỷ Lang không tin vào tai mình.

Tô Niệm Đường vô tội trả lời: “… Em thu được từ một sinh viên, vẫn để ở trong túi xách, vừa rồi đột nhiên nhớ ra!”

“Được đó …”, Kỷ Lang cảm thán, “Nhưng sao em dám chắc hắn sẽ uống nước.”

Tô Niệm Đường giải thích: “Sau khi bị anh và Mục Y đánh, hắn nhất định rất tức giận, người đang trong tâm trạng phẫn nộ miệng lưỡi sẽ trở nên khô khốc, phải uống nước. Chứ nếu hắn không uống thì coi như thoát được một kiếp rồi!”

Kỷ Lang ngừng một chút: “Đường Đường, anh không nhìn ra em thật sự có dã tâm … Nếu lần sau chẳng may anh trêu chọc em, em sẽ dùng thuốc xổ?”

Tô Niệm Đường thật lòng trả lời: “Không đâu!”, sau đó cô nửa đùa nửa thật nói tiếp: “Sẽ hạ độc!”

Kỷ Lang: “…”

Kỷ Lang còn chưa kịp đáp trả Tô Niệm Đường thì điện thoại anh reo vang, là Lê Huy gọi đến, trong lòng anh dâng lên dự cảm xấu.

“Sếp! Không may! Không may rồi … Có chuyện … Có chuyện!”, Lê Huy gấp gáp báo cáo: “Ngay khu đổ rác phía Nam thành phố phát hiện một thi thể nữ, nạn nhân chắc chắn sếp không đoán ra được!”

Thái dương Kỷ Lang nổi gân xanh: “Bây giờ cậu còn có thời gian đi đánh đố à!”

Lê Huy hoảng hồn, cười cười trả lời: “Nạn nhân là …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.