Cô gái đương nhiên không ngờ đến người đàn ông vừa rồi còn đường hoàng trịnh trọng, bây giờ thì lại ngả ngớn như vậy, trong nháy mắt, cô ngẩn người. Sau đó, cô liếc mắt từ trên xuống dưới như ngầm đánh giá anh.
“Có thể ... Anh làm việc trong ngành điều tra hình sự. Ngay khi nhìn thấy tôi, lựa chọn đầu tiên anh quan sát tôi, đây là quán tính nghề nghiệp.”
Kỷ Lang nở nụ cười: “Tốt lắm, còn có gì nữa?”
“Anh là thám tử thuộc Sở Sự Vụ. À ... có mẹ và một người em trai. Bây giờ anh trở về nhà mẹ ăn trưa vì hôm nay nhà có khách.”
Kỷ Lang: “...”, tại sao điều này cũng có thể đoán được.
Khóe môi cô gái mang theo ý cười, cô từ từ gỡ kính râm xuống. Kỷ Lang cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt cô, đôi mắt to đen láy, tỏa sáng lấp lánh, trong con ngươi đen tuyền ấy có một tia sáng rực rỡ như ánh sao trời soi chiếu trong màn đêm. Khi cô cười môi cô tạo thành một độ cong kết hợp cùng khóe mắt, long lanh như nắng sớm mùa xuân. Không chỉ có đôi mắt, cô còn có một chiếc mũi cao thanh tú, cả khuôn mặt trắng hồng, khi Kỷ Lang nhìn vào đôi mắt ấy chợt ngây ngẩn vài giây, hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi.
“Tên của anh là Kỷ Lang thật sao?”, cô nở nụ cười tươi, cặp mắt như biết nói, cong môi, không che giấu nỗi vui mừng.
‘Leng keng’ Tiếng mở cửa, nương theo câu hỏi kinh ngạc của Kỷ Lang: “Cô là ai?”
“Bởi vì tôi là ...”
“Thì ra hai người đã trò chuyện với nhau trước rồi!”, một âm thanh nhạt nhẽo, bình bình cắt ngang câu nói của cô gái kia, Kỷ Lang quay đầu nhìn, quả nhiên là nó.
“Ai u, dì đang hỏi sao Đường Đường mãi vẫn chưa thấy, thì ra đã gặp thằng Lang ở dưới lầu”, mẹ của Kỷ Lang cũng ở trong nhà bước ra, ánh mắt sáng rỡ cầm tay cô gái: “Hơn mười năm nay dì chưa được gặp Đường Đường, ôi Đường Đường của dì đã đẹp thế này rồi!!!”
“Dì ơi, đã lâu không gặp dì rồi!”, đôi mắt cô sáng ngời, trong suốt lấp lánh như pha lê.
Kỷ Lang nhất thời đứng đờ một chỗ, Đường Đường? Lẽ nào là ... 'Niệm Đường’? ... Kỷ Lang thầm gọi cái tên này trong đầu, không thể tin nổi người con gái trước mặt mình. Cặp mắt tràn đầy sức sống thì còn có vẻ giống, giống như nhóc con của nhiều năm về trước, đi lẽo đẽo theo anh, luôn miệng gọi 'anh Kỷ Lang'.
“Anh Kỷ Lang, em về rồi đây!”, Tô Niệm Đường cong môi nhìn Kỷ Lang.
Kỷ Lang nở nụ cười, vươn tay vò vò đầu của Tô Niệm Đường: “Cô nhóc năm đó nay đã lớn nhiều rồi!”, lòng bàn tay anh có một cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng, rất thoải mái. Động tác như một thói quen của nhiều năm trước đây, anh vẫn thường hay làm với cô.
Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang, không nói thêm tiếng nào, đôi mắt dường như đã thay đổi mang một ý nghĩa hoàn toàn khác trước.
“Nào ... vào nhà rồi ôn chuyện tiếp.” Kỷ Sóc giành lấy chiếc vali trong tay Tô Niệm Đường, mở miệng nói giọng thích thú, “Đường Đường thay đổi không ít!”
Tô Niệm Đường đảo mắt nhìn về phía Kỷ Sóc: “Kỷ Sóc, anh cũng lớn nhiều rồi nhen, em nhìn không ra đó!”
“Aizzaa ...”, Kỷ Sóc không nói tiếp lời nào, nhưng quay sang nhìn về phía Kỷ Lang ánh mắt lại hoàn toàn khác.
Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn thằng em Kỷ Sóc, trong con mắt đen tuyền của nó ẩn hiện ý cười, là cười trên sự đau khổ của người khác? Mái tóc đầu đinh càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nó. Thằng em này càng ngày anh càng không hiểu nổi.
Mẹ Kỷ Lang vỗ vỗ tay, vui vẻ nói: “Hai đứa bọn con, từ bé đã thích cãi nhau, bây giờ đã lớn như thế, mà vẫn còn ...”, sau đó giọng bà chùng xuống, hơi xúc động: “Còn đứng đó làm gì, Đường Đường, mau vào nhà đi!”
“Dạ!”
Mẹ Kỷ dắt tay Tô Niệm Đường vào nhà, còn thân thiết hơn là hai đứa con trai ruột cùa mình.
Kỷ Lang đi phía sau, thay dép đi trong nhà, kéo tay Kỷ Sóc hỏi: “Đường Đường sao đột nhiên lại trở về?”
Kỷ Sóc thanh âm trầm thấp: “Ngày mai em đi công tác nhé!”
Kỷ Lang: “... em đi công tác thì có liên quan gì đến chuyện này?”
“Anh, chuyện Đường Đường quay về là tin của cả tháng trước rồi, mẹ kêu em nói với anh, mà em thấy anh bận bận bịu bịu nên không có nói. Nói chung mấy ngày nay em không ở nhà, chuyện còn lại giao hết cho anh.” Kỷ Sóc bày ra bộ dạng 'Trọng trách thì nặng mà đường thì còn xa' hướng về phía Kỷ Lang gật gù.
Kỷ Lang: “...”
... Sao anh luôn có cảm giác mình bị ám hại vậy?
“Hai anh em bọn con làm cái gì đó, mau quay vào nhà ăn cơm. Đường Đường vừa xuống máy bay nhất định rất đói bụng”, mẹ Kỷ thúc giục.
Trên bàn ăn, Kỷ Lang nhìn hai người ngồi bên cạnh mình, là mẹ và Đường Đường đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ. Làn da của cô rất trắng, hai gò má ửng hồng, như được tô một lớp phấn hồng mỏng, nhìn thật đẹp. Tự dưng anh cảm giác mình đang nằm mơ, trước mắt có đúng là cô nhóc nước mắt nước mũi tèm lem Tô Niệm Đường hay không?
Anh nhớ mang máng khi còn bé Tô Niệm Đường là một cô bé mũm mĩm. Sau khi tan học, lúc nào cũng chạy qua nhà anh, rồi đè đầu Kỷ Sóc bắt nó làm giúp bài tập. Lúc đó anh đâu hề nghĩ đến cô bé lại trở nên yêu kiều thế này.
“Khụ Khụ ...”, Kỷ Sóc phì cười.
Kỷ Lang chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, hỏi lảng sang chuyện khác: “Đường Đường, sao em lại biết là anh?”
“Đầu tiên em cũng không biết đâu!”, Tô Niệm Đường nhún vai, “Em chỉ đoán được nghề nghiệp của anh, sau đó mới dò hỏi thử xem có phải anh đúng là Kỷ Lang hay không. Chúng ta cùng lên một tầng lầu, em nhớ dì nói nhà mình ở khu này, nên em đoán ngay là anh!”
“Làm sao em đoán được anh là thám tử Sở Sự Vụ?”
Tô Niệm Đường mím môi, lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Bởi vì móc chìa khóa trong tay anh. Kỷ Lang là một thám tử có tiếng của Sở Sự Vụ, hơn nữa toàn thành phố Bắc chỉ có một Sở Sự Vụ thường xuyên kết hợp với cảnh sát phá án, móc chìa khóa trong tay anh là kỷ niệm chương của Sở Sự Vụ, em có nhìn thấy nó trên internet rồi.”
Móc chìa khóa của Kỷ Lang làm bằng pha lê, mặt trên khắc logo của Sở Sự Vụ.
Kỷ Lang là thám tử nổi tiếng nhất thành phố Bắc, kết hợp với cảnh sát phá án. Chỉ cần sở cảnh sát lên tiếng, chỉ cần Sở Sự Vụ giao trọng trách, anh đều ra mặt phá án.
“Nhóc con, anh lại còn nghĩ em siêu đến mức cái gì cũng có thể đoán được”, Kỷ Lang cười cười hỏi, “Nhưng vì sao em cứ đứng ở cửa thang máy, tại sao không đi lên?”
Tô Niệm Đường gương mặt từ trắng chuyển sang ửng hồng, lan ra tận hai bên tai: “Đã nhiều năm chưa trở về, mặc dù vẫn trò chuyện với dì qua webcam, nhưng không tránh khỏi có chút lo lắng.”
Mẹ Kỷ cười khẽ, lại gắp thức ăn cho Tô Niệm Đường: “Nhiều năm như vậy không về, Đường Đường có cảm giác như vậy là bình thường. Đường Đường, ở nhà dì cứ coi như là nhà mình, dì còn nhớ lúc bé, con rất thích ở nhà dì.”
Tô Niệm Đường lặng lẽ liếc qua Kỷ Lang, gật đầu xác nhận: “Con cám ơn dì, lần này về nước, con dự tính sẽ ở đây lâu dài.”
“À .... Chuyện này dì biết, dì của con cũng đã nói với dì.” Mẹ Kỷ vỗ vỗ ngực: “Dì đã sớm chuẩn bị phòng cho con, con cứ ở đây thoải mái.”
Tô Niệm Đường cong môi: “Dì ơi, không cần phiền đâu, chiều con qua trường báo danh sau đó chắc sẽ đăng ký ở ký túc xá trong trường luôn a!”
“Ở trường?” Kỷ Lang nghe lời Tô Niệm Đường nói, quay sang hỏi: “Đường Đường về đây học sao?”
“Không phải, là làm việc, Em được bên trường Đại học Y mời về làm giảng viên.” Tô Niệm Đường nhoẻn miệng cười, lại lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
*Đại học Y - chữ cái Y, không phải mang nghĩa Đại học Y Khoa
Kỷ Lang lại ngẫm nghĩ “cô công chúa nhỏ nghịch ngợm” đã lớn nhiều rồi, bây giờ chỉ còn là một cô gái nhu mì.
“Đường Đường là được trường Đại học Y mời về!”, mẹ Kỷ nhắc lại ngữ khí mang chút kiêu ngạo, giống như là tự hào thay cho cô.
Đại học Y của thành phố Bắc là học viện danh tiếng nhất, tốt nghiệp trường này đều là những tinh anh. Lần này, Kỷ Lang nhìn “thanh mai” của mình bằng một cặp mắt hoàn toàn khác trước. Tính tuổi, Tô Niệm Đường năm nay cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn nhớ khi bé cô nhóc cực kỳ ghét đọc sách.
Mẹ Kỷ dường như nghĩ ra điều gì đó, kéo tay Tô Niệm Đường: “Đường Đường, nếu như ở bên ký túc xá dành cho giảng viên không quen, dì vừa nhớ ra Đại học Y khá gần với ...”, mẹ Kỷ chưa nói dứt lời, Kỷ Sóc đang chuyên tâm ăn cơm đột nhiên buông đũa: “Mẹ, công ty con còn có việc, ngày mai lại phải đi công tác, con xin phép về trước!” Trước khi đi Kỷ Sóc còn quay lại nhìn Kỷ Lang bằng ánh mắt gian xảo.
“Anh em các con lúc nào cũng bận bịu, chẳng biết bận chuyện gì ...”, mẹ Kỷ nhìn bóng lưng của Kỷ Sóc, quay sang nói tiếp câu chuyện còn đang dang dở: “Dì nhớ không phải thằng Lang trọ gần ngay trường Đại học Y hay sao?”
Kỷ Lang: “...“. Cuối cùng anh cũng đã hiểu âm mưu thâm độc của Kỷ Sóc.
“Mẹ, còn phòng của Kỷ Sóc, mẹ nói với nó một tiếng“. Người mà anh muốn mẹ nói một tiếng đang đường đường chính chính ra khỏi cửa.
Kỷ Lang thầm nghĩ mẹ mình thật vô lý, cho dù khi bé bọn họ quan hệ cực kỳ tốt nhưng bây giờ ai cũng đã lớn, anh lại là đàn ông độc thân làm sao để cho một người phụ nữ ra ra vào vào.
Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn anh: “Đường Đường là con gái, lại vừa về nước, nhất định sẽ có nhiều thứ chưa quen, con không chăm sóc thì ai chăm sóc?”
“Mẹ! Con là đàn ông, Đường Đường dọn vào ở chung được sao? Mẹ nói vậy chưa chắc Đường Đường đã ...“. Mẹ ôi, haizza, nghĩ sao để một người phụ nữ ở trong nhà anh được cơ chứ!
Tô Niệm Đường nháy mắt, đượm ý cười: “Được mà! Anh Kỷ Lang, nếu như nhà anh cách Đại học Y không xa, vậy anh em mình ở cùng nhau!”
“Quyết định vậy đi!”, mẹ Kỷ vỗ vỗ tay, “Lang à, làm sao Đường Đường không nghĩ gì chứ, có điều con là một thám tử, là người sống có lý trí, mẹ hoàn toàn tin tưởng con.”
Thám tử cũng là đàn ông mà! Những người nhắm vào Đường Đường không phải là anh mà chính là mấy tên thủ hạ của anh kìa, chắc chắn anh sẽ bị cô nguyền rủa đến máu chảy đầu rơi.
“Mẹ còn nhớ năm Đường Đường rời đi con là người buồn nhất là đó thôi!”, mẹ Kỷ nói một câu đầy ẩn ý, “Ngày con đi thằng Lang suốt ngày nhốt mình trong phòng, nguyên một ngày chẳng thiết tha chuyện ăn uống!”
Kỷ Lang chỉ còn cách giữ yên lặng, ăn cho xong bữa, coi như lời nói của mẹ là gió thổi mây trôi. Sao chứ mấy chuyện đó từ thời mặc tã, làm sao mà còn nhớ được!
“Dì ơi! Con sẽ ở đây luôn, sẽ không làm cho anh Kỷ Lang buồn nữa đâu!”
Kỷ Lang từ đầu đến cuối không nói xen vào câu nào, sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Niệm Đường giúp mẹ Kỷ dọn chén dĩa, Kỷ Lang ra đứng ở ban công vừa đốt điếu thuốc vừa suy nghĩ công việc.
Án mạng xảy ra vào ba ngày trước, cảnh sát đã chuyển giao cho Sở Sự Vụ, bây giờ lại chẳng có chút manh mối nào, đành gác qua một bên. Thân phận của nạn nhân là quan trọng nhất, chưa tra ra thân phận thì không thể nào tiếp tục điều tra. Anh lại nghĩ đến giấc mộng lúc trưa, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện một người khác, đang ở bên cạnh mình.