*warning: chương này có yếu tố kinh dị, các bạn yếu tim nên cân nhắc khi xem vào ban đêm.—
Vì đoàn quay đã chào hỏi đạo diễn từ trước nên sau khi chương trình chính thức bắt đầu ghi hình, tổ tiết mục cố tình chia Lê Úy và Sầm Minh Lan vào cùng một nhóm.
Bảy người bao gồm MC và hai vị khách mời bị chia làm ba nhóm, nhốt trong các phòng giam tại các địa điểm khác nhau trong lâu đài này.
Người đã giam cầm họ ở đây là nữ chủ nhân của lâu đài này, nữ bá tước Elizabeth.
Họ đã trở về lâu đài Cachtice nằm trên dãy núi Carpathian ở Hungary vào thế kỷ XVI, nơi được bao quanh bởi những ngọn đồi có dân cư thưa thớt; chỉ có mỗi nơi này lại có một tòa lâu đài sừng sững đến kỳ lạ.
Tòa lâu đài cổ kính này có đầy gỉ sét và mốc meo, ánh nến lập lòe, vách tường mục nát và những vết máu như tia nước phun khắp nơi – thứ từ lâu đã khô thành các vệt đen.
Nhiệm vụ của họ là trốn thoát khỏi căn phòng bí mật này, gặp gỡ mọi người theo manh mối và giải cứu cô gái chưa bị giết một cách dã man trong lâu đài cổ kính nơi đây.
Sở dĩ 《 Cực Hạn Trốn Thoát 》có thể nổi bật hơn so với nhiều chương trình thực tế thuộc thể loại suy luận là do một phần công lao rất lớn của việc dàn dựng bố trí. Tổ đạo cụ sẽ sắp xếp hiện trường theo kịch bản của mỗi kỳ, đảm bảo phục hồi bối cảnh và thời gian được đề ra trong kịch bản một cách chính xác nhất.
Trong cảnh ma quỷ Nhật được nhiều người khen ngợi trước đó, trên màu nền xanh xao bao phủ lấy cảnh quay đang diễn ra trong một ngôi nhà, người vợ ở một mình trong căn phòng trống bị giết chết, làm cho đứa bé trong bụng người mẹ cũng chết theo, để rồi đứa trẻ biến thành oan hồn, hằng đêm cứ cười khúc khích theo một âm thanh quái dị để gọi mẹ ơi mẹ đâu rồi. Toàn bộ con mắt cậu ta đen ngòm, không có tròng trắng. Khi khách đến đây phát hiện có lỗ đen trên tấm vải giấy trắng bọc ở cửa thì chính là lúc đứa bé ấy đang đứng ở ngoài cửa, nhìn qua lỗ thủng, theo dõi từng vị khách không mời mà đột nhập vào ngôi nhà này.
Hay những dinh thự cổ kính vào cuối thời nhà Thanh, so với phong cách kinh dị hiện rõ mồn một của Nhật Bản và Thái Lan, thì nơi đây lại càng thêm áp lực về thứ vô hình ở phương Đông. Những chiếc đèn lồng đỏ và rèm trắng có sự tương phản rõ nét về màu sắc, càng trang trí thêm cho ngôi nhà vốn đã đổ nát và lụn bại này. Trước sảnh lớn, một cô gái trẻ mặc áo cưới màu đỏ đang cười một cách âm u trước quan tài gỗ của chồng mình, đôi môi cô ta đỏ lòm, tương phản với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt thâm quầng. Việc ma chay và cưới hỏi diễn ra cùng với nhau là chuyện rất xấu, tà khí chẳng kém gì ma quỷ đi trên phố, nhưng đồng thời lại mang lại vẻ đẹp thật ma mị. Chỉ cần ở trong bầu không khí này thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi, làm sau lưng tê dại cả đi.
Châu Âu vào thế kỷ XVI rất phức tạp. Mọi người bắt đầu nhận ra sự rộng lớn của thế giới, ý tưởng về quyền công bằng cũng dần dần xuất hiện, thế nhưng các quý tộc không muốn từ bỏ của cải và đặc quyền của mình. Chiến tranh cướp bóc, khoa học kỹ thuật phát triển, xâm lược và thuộc địa, và đỉnh cao của thời kỳ Phục hưng đều là bắt nguồn trong thời đại đó.
Sự lộng lẫy, xa hoa và phóng đãng đã được phản ánh qua thói quen của họ ở mọi khía cạnh.
Có nữ bá tước quý tộc cao quý nọ, vì để duy trì hình dáng xinh đẹp của mình mà đã giết vô số thiếu nữ nhằm tắm máu của họ.
Truyền thuyết về nữ bá tước Dracula là sự kết hợp giữa thực tế và hư cấu. Chuyện nữ bá tước giết các cô gái là có thật nhưng lại bịa đặt việc tắm máu nhằm làm cho màu sắc câu chuyện càng thêm kỳ dị. Ê-kíp chương trình đã mở rộng và sắp xếp câu chuyện một cách đầy đủ, lấy bối cảnh diễn ra ở lâu đài vào thế kỷ XVI đã làm cho khách mời cảm nhận được không khí của thời đại đó thật chân thật.
Hình ảnh ma cà rồng mạnh mẽ, xinh đẹp nhưng tàn nhẫn và máu lạnh luôn là yếu tố khiến nhiều tín đồ kinh dị mê mẩn.
Rõ ràng là giữa mùa hè, nhưng lại có một làn gió lạnh thổi trong lâu đài.
MC chính dẫn chương trình Hách Phi Vũ xoa cánh tay, anh ra nói đùa: “Đúng là mua rất nhiều đá khô rồi.”
Đạo diễn nói: “Tốt lắm, mời khách mời thay trang phục và bịt mắt lại, nhân viên của chúng tôi sẽ đưa mọi người vào nhà giam.”
“Nghe nói nữ bá tước chỉ giết các cô gái trẻ, kêu chúng ta bắt ông chú già này để làm gì?” MC Phó Quách Tấn bối rối.
“Đúng vậy đó, anh Vũ đã lớn tuổi như thế rồi, cậu ngâm máu không sợ mặt sẽ bị đầy vết nhăn như anh ấy à.”
Hách Phi Vũ la to: “Cậu nói mặt ai đầy nếp nhăn?!”
Mấy MC đùa với nhau để làm loãng không khí kinh dị ở hiện trường.
Để ghi lại được cảm xúc thật nhất của các khách mời trong môi trường kinh khủng này, ê-kíp chương trình《 Cực Hạn Trốn Thoát 》sẽ chỉ tiết lộ đại khái trước về quy trình, còn những gì sẽ khiến khách mời sợ hãi, làm sao để dọa khách mời, sẽ được giữ kín.
Vì vậy có rất ít nghệ sĩ nữ sẵn sàng xuất hiện trong chương trình, mà Lê Úy là một trong số ít có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mấy người MC vẫn rất chăm sóc cho Lê Úy.
“Lê Úy, em yên tâm. Nếu em thật sự sợ thì mấy anh đây sẽ bảo vệ em.” Hách Phi Vũ vỗ ngực nói.
Quách Tấn xen vào: “Xưng là chú không tốt hay sao? Anh đáng tuổi cha chú mà không biết xấu hổ xưng anh à?”
Sau khi hoàn tất quá trình chuẩn bị, MC và khách mời bước vào các phòng giam khác nhau theo nhóm của mình.
Dịch Anh Lãng bị bịt mắt, anh đến phòng giam của mình và Sầm Minh Lan theo hướng dẫn của nhân viên.
Sau khi tháo băng bịt mắt cũng không làm mắt thấy khó chịu vì trong nhà tù chỉ thắp một ngọn nến đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, Dịch Anh Lãng nhìn xung quanh đánh giá tình hình.
Anh đã thay vào một trang phục của cô gái dân thường bằng sợi cây đay, còn trang phục của Sầm Minh Lan rõ ràng là cách ăn mặc của giới quý tộc, trông rất lộng lẫy, càng giống như một bộ lễ phục.
Tổ tiết mục thật sự phân biệt đối xử giữa nam giới và phụ nữ.
Cũng may Dịch Anh Lãng cũng là đàn ông, anh cũng không để ý đến mấy thứ bên ngoài này.
Dịch Anh Lãng không có hứng thú với loại trò chơi trốn khỏi phòng này, anh tính sẽ làm theo bất cứ điều gì hệ thống nhắc nhở mình.
Nhưng ngay sau đó anh đã thay đổi quyết định.
—— “Lê Úy cảm thấy rất sợ hãi. Còn chưa vào mật thất thì cô đã sợ tới mức tay chân mềm nhũn, cô bắt đầu hối hận vì đến tham gia tiết mục này.”
Mắt cô đẫm lệ nhìn về phía Sầm Minh Lan: “Anh à, em sợ quá.”
Sầm Minh Lan dịu dàng xoa đầu cô: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Cũng may là Sầm Minh Lan chơi cũng không tồi, anh chàng tìm ra manh mối để trốn thoát khỏi căn phòng bí mật rất nhanh, nhóm của họ là những người trốn thoát đầu tiên.
Lê Úy giống như một con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh. Cô nhìn Sầm Minh Lan đầy ngưỡng mộ, trong mắt cô lộ ra sự tin tưởng hoàn toàn đối với anh.”
À, hóa ra đoạn này được viết ra trong truyện để phản ánh khoảnh khắc nổi bật của nam phụ.
“Nếu sợ thì hãy đi phía sau anh. Anh sẽ đi tìm kiếm manh mối ở phía trước.” – Sầm Minh Lan nói.
Dịch Anh Lãng nhíu mày: “Lãng phí thời gian.”
Sầm Minh Lan sững sờ, liền thấy Lê Úy hất cằm về phía anh: “Phân công nhau tìm, tiết kiệm thời gian.”
Sầm Minh Lan: “…Được.”
Trong lòng anh có chút nghi hoặc, nếu như nhớ không lầm thì Lê Úy sợ nhất bầu không khí kinh khủng như vầy.
Dịch Anh Lãng nhấc chân lên rồi như thể chạm phải thứ gì đó, một tiếng lạch cạch vang lên, căn phòng mờ ảo phát ra tiếng động rõ ràng.
Cúi đầu nhìn, đó là một hộp sọ với lớp da đã hư thối từ lâu.
Bên cạnh anh là những bộ xương người nằm rải rác, còn có một bộ xương mặc một chiếc váy dài rách nát, giống hệt chiếc váy anh đang mặc.
Dịch Anh Lãng nhếch miệng, tổ tiết mục đã thật sự tốn rất nhiều công sức để hù dọa Lê Úy.
Anh tùy tiện đá văng những khúc xương cản đường, nói giọng lạnh lùng: “Cản trở thật.”
Sầm Minh Lan: “……”
Đàn em thay đổi thật rồi.
Lúc này bên ngoài nhà giam, đạo diễn nhìn màn biểu diễn của khách mời trên màn hình. Phía bên Hách Phi Vũ, hai ông chú lớn đã bắt đầu chửi bới tổ tiết mục, mà bên phía ba người Quách Tấn cũng đang tụ tập bàn bạc chuyện liệu nữ bá tước có đẹp hay không, nếu như không thì từ bỏ lần đấu tranh này cho rồi.
Nhìn chung thì kỹ thuật diễn không tồi, ngoại trừ nhóm Lê Úy.
Lê Úy và Sầm Minh Lan đều hiếm khi xuất hiện trên các chương trình thực tế, ê-kíp chương trình đã nghĩ đến điều này từ trước nên cách bài trí trong phòng giam của họ còn giống thật hơn so với hai nhóm người còn lại.
Nhưng cũng vô ích.
Lê Úy bình tĩnh đá xương đi, mà Sầm Minh Lan cũng bình tĩnh y như vậy.
Đạo diễn: “… Không phải nói Lê Úy rất nhát gan sao? Chẳng lẽ là tính cách lúc ra mắt khán giả lại được xây dựng phải như vậy?”
Người phụ trách: “Tôi nhớ rõ người đại diện của cô ấy nói rằng cô nàng rất sợ ma, còn cố ý nhờ chúng ta đừng bắt nạt cô ấy quá nhiều.”
Ở trong một môi trường kinh khủng thế này, để khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng con người thì bầu không khí là rất quan trọng. Một bộ phim kinh dị hay phải có thêm BMG* làm tăng hiệu ứng, như BGM của bộ phim 《 Ngày tốt lành 》[1] đã dọa rất nhiều người. Chính vì đạo diễn biết rõ điều này, nên ông ấy rất cẩn thận trong việc xây dựng bầu không khí, nào là tiếng gió gào thét, tiếng sáp nến tí tách, cùng với tiếng bước chân và tiếng va chạm thỉnh thoảng vang lên bên ngoài cửa.
*BMG: Background music – nhạc nền.
Hách Phi Vũ sợ tới mức giật mình: “Bên ngoài có người?”
Quách Tấn chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện: “Tôi người Trung Quốc, Phật Như Lai sẽ phù hộ tôi, ma quỷ phương Tây không thể làm hại tôi được.”
Chỉ có nhóm của Lê Úy như bị điếc, cô bình tĩnh nói với Sầm Minh Lan: “Chúng ta phân công tìm manh mối.”
Sầm Minh Lan: “Được.”
Đạo diễn: “…………”
Ông nghi rằng thính lực của hai người kia không được tốt.
Trong phòng giam hạn chế tầm nhìn, không dễ gì lần ra manh mối.
Mà ở góc phòng giam có những đống rơm chất thành đống.
Phòng giam này lạnh và ẩm nhưng đống rơm rạ vẫn khô.
Khách mời có thể dùng nến đốt đống rơm để sưởi ấm hoặc thắp sáng. Bên phía Quách Tấn chất đống một đống nhỏ đặt ở giữa để thắp sáng, mấy người đàn ông to lớn vây quanh đống lửa.
“Xem ra ê-kíp chương trình vẫn còn có tình người, biết rằng băng khô quá lạnh.” Quách Tấn đột nhiên liếc mắt nhìn camera, “Bạn nhỏ xem TV không được bắt chước. Đốt lửa trong nhà rất nguy hiểm.”
“Anh Tấn, sao anh không đốt hết đi?”
Quách Tấn: “Cái này gọi là có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa. Nếu như chúng ta vẫn không thể ra ngoài được, cái này còn có thể dùng như một chiếc chăn bông vào ban đêm khi đi ngủ.”
Bên phía này, Hách Phi Vũ đã nhận ra rằng đống rơm khô này đặt không đúng chỗ thì anh đã hiểu rằng đây là manh mối.
Anh vừa ôm rơm khô đi vừa gật gù đắc thắng: “Thiên tài, tôi chính là thiên tài.”
Sau khi rơm khô bị lấy đi, đúng là có một cái hố đen.
“Nhanh như vậy mà đã tìm thấy lối ra? Thiết lập lần này của chương trình không được tốt rồi.”
Anh tấm tắc khen vài tiếng, nhân tiện còn muốn cười nhạo ê-kíp chương trình.
Hách Phi Vũ lấy một ngọn nến trên tường và chiếu vào cái hố.
Trong hố cũng không trống rỗng.
Bên trong có một người nằm sấp, đột nhiên người nọ ngẩng đầu lên.
Một người phụ nữ gầy với mái tóc rối bù, toàn bộ khuôn mặt đầy vết máu vì bị dao găm cắt đã muốn nhiễm trùng. Mủ trắng mủ xanh trộn lẫn với máu, biến thành một chất sền sệt ghê tởm, chảy xuống cái cổ như muốn gãy làm đôi. Dưới ánh nến mờ mịt, tròng mắt trợn trừng thật to nhìn chằm chằm bọn họ, con ngươi xám có sự trống rỗng đầy vẻ hoảng sợ.
Người phụ nữ hét lớn, giọng nói sắc bén gần như xuyên thủng màng nhĩ: “She is coming! She is coming!” *
* She is coming! She is coming! – Cô ta sắp tới rồi! Cô ta sắp tới rồi!
“Trời ¥ #¥# mẹ!!!!”
Hách Phi Vũ sợ tới mức trực tiếp chửi bới một đống câu chửi thề đã bị đạo diễn che đi, hai chân mềm nhũn, không ngừng dịch mông trốn tránh về phía sau.
“Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt!!!!!”
Sau khi bị dọa đến mức gần như đột quỵ, Hách Phi Vũ thở hổn hển ngồi trên mặt đất, tự thắc mắc sự đời với cộng sự của mình.
“Tại sao tôi phải đến tiết mục này, nếu không phải vì đã ký cả mùa giải, sẽ mất tiền nếu vi phạm hợp đồng, chắc chắn tôi sẽ đi ngay.”
Hiệu ứng rất tốt, đạo diễn như muốn điên lên vì vui sướng, ông cho người cắt đoạn này vào đoạn phim quảng cáo.
Phòng bí mật cuối cùng cũng phát hiện ra công năng của đống rơm khô, có lẽ đã được dùng để cất giấu thứ gì đó.
Sầm Minh Lan đưa cây nến cho Lê Úy: “Em cầm chiếu sáng giúp anh, để anh xem bên trong có thứ gì. Tìm dễ dàng như thế thì chắc chắn không phải là lối ra.”
Giọng điệu “Lê Úy” bình tĩnh: “Lối đi chắc là giả, bên trong có thể có người đang trốn.”
Sầm Minh Lan đi ra xa, rồi mới ngồi xổm xuống nhìn về phía này.
Lại là một người phụ nữ với khuôn mặt đáng sợ đang la hét y như những phòng khác. Do đã chuẩn bị tâm lý nên nhóm này vô cùng bình tĩnh.
Trong phòng giam, Sầm Minh Lan thở dài: “Quả nhiên.”
Tựa hồ như chán việc dàn dựng không có gì mới mẻ của chương trình.
Mà Dịch Anh Lãng thì ngồi xổm xuống và hỏi thẳng người phụ nữ: “Cô nói cô ta là ai?”
Diễn viên quần chúng tận tâm này là do tổ tiết mục cố tình tìm một người phụ nữ nước ngoài để tăng tính chân thực, tất nhiên cô ấy cũng nói bằng tiếng Anh.
Bên cạnh đó, chương trình dành cho khán giả trong nước, chỉ cần không khí sôi động là được, thế nên dù cô nàng người nước ngoài nhưng có thể nói tiếng Trung.
“Elizabeth, Elizabeth……”
Elizabeth là tên của nữ bá tước.
Manh mối đầu tiên đã lộ ra khỏi mặt nước, nhưng không phải nói cho khách biết cách thoát thân mà là nói cho bọn họ biết rằng nếu như trong thời gian quy định không chạy thoát, thì sẽ đụng phải nữ bá tước tới đây lựa mẻ con mồi mới.
Người phụ nữ cứ lặp đi lặp lại câu “bà ấy sắp tới, bà ấy sắp tới”, làm cho thời gian như bị dồn nén trong tích tắc. Trong không khí căng thẳng này, khách mời rất khó giữ được bình tĩnh, tâm lý cũng dần trở nên nóng nảy xao động.
Quách Tấn, người còn muốn dùng rơm rạ đắp qua đêm, nói trong tuyệt vọng: “Đạo diễn, anh cũng quá độc ác rồi.”
Nhóm của Hách Phi Vũ vì muốn giảm bớt không khí, nên một bên vừa hát, một bên vừa tìm manh mối. Anh chàng hát rất to nhằm cố gắng che đi lời nói của người phụ nữ trong góc đang thì thào không ngừng.
Dịch Anh Lãng chiếu sáng bức tường bằng ánh nến, anh tìm thấy dấu vết ngoằn ngoèo của những con số được khắc bằng dao trên tường.
Mà Sầm Minh Lan cũng tìm thấy một số ký tự được khắc cạnh cửa, một trong những ký tự đó cũng xuất hiện phía trên bức tường bên Dịch Anh Lãng.
“Có ba cái, một trong số đó tương ứng với cái phòng này.” Dịch Anh Lãng nói, “Có lẽ hai cái còn lại thuộc về hai phòng còn lại.”
Những con số này là manh mối để gặp gỡ đồng đội.
Cả hai vẫn đang tìm kiếm manh mối, nhưng giọng nói của người phụ nữ lúc này có vẻ rất ồn ào.
Sầm Minh Lan: “Cô thể yên tĩnh chút được không?”
Người phụ nữ dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lặp lại câu nói đó.
Sầm Minh Lan thở dài, Dịch Anh Lãng giật giật khóe miệng, anh lạnh lùng nói: “Muốn đi ra ngoài thì im lặng, đừng quấy rầy tôi.”
Người phụ nữ: “…………”
Dựa theo mạch truyện, cô ấy cũng là người bị giam ở đây nên tất nhiên muốn ra ngoài. Cô diễn viên chuyên nghiệp đành im lặng hợp tác.
Nhân viên công tác vây quanh màn hình: “………..”
Đúng là lần đầu tiên có khách mời làm NPC im miệng.
Bối cảnh căn phòng bí mật của 《 Cực Hạn Trốn Thoát 》luôn sống động như thật và biến thái, thời gian thoát ra tương đối lâu, làm cho đạo diễn cảm thấy hơi nhức mắt sau khi xem. Vậy nên ông nhờ phó đạo diễn nhìn chằm chằm vào, còn mình thì đi toilet trước.
Kết quả, ông vừa đứng dậy, còn chưa đi được vài bước thì phó đạo diễn đã gọi ông lại: “Đạo diễn, hình như nhóm của Lê Úy chuẩn bị thoát ra rồi!”
Trên mặt đạo diễn lộ ra vẻ không thể tin được: “Nhanh như vậy?”
Còn chưa tới mười lăm phút. Theo ghi chép của trường quay, sẽ có ít nhất có sáu mươi phút cho video tư liệu về hầm bí ẩn này để nhóm biên tập có thể cắt tất cả các đoạn tuyệt vời và đưa vào chương trình chính thức.
Trong màn hình, “Lê Úy” và Sầm Minh Lan có sự phân công lao động rõ ràng.
“Lê Úy”: “Đã giải được ký tự tiếng Anh rồi, anh thế nào rồi?”
Sầm Minh Lan: “Anh đã tìm ra nơi mà những người khác bị nhốt trên bản đồ dựa trên những con số này. Chỉ cần ra ngoài là có thể tìm bọn họ.”
“Lê Úy”: “Fluorescer, chất huỳnh quang.”
Sầm Minh Lan kiểm tra từng chai lọ một ở trong góc.
“Là chai này.”
Nhưng chỉ có một chút, rõ ràng nó đã được sử dụng rất nhiều.
“Lê Úy” nhìn xung quanh, một trong những bức tường có nhiều nến nhất, mà ánh sáng cũng rực rỡ nhất.
“Cô” đã thổi tắt tất cả những ngọn nến trên bức tường này, quả nhiên trên tường thực sự cho thấy những manh mối được viết bằng chất huỳnh quang.
Mặc dù hai nhóm còn lại cũng tìm được ký tự tiếng Anh nhưng trình độ tiếng Anh của họ không tốt lắm, chỉ có thể tìm ký tự tiếng Trung được giấu ở một nơi nào đó khuất hơn.
Để giúp những vị khách không giỏi tiếng Anh, ê-kíp chương trình đã đặt ra hai loại ký tự bằng tiếng Trung và tiếng Anh. Ký tự bằng tiếng Anh dễ tìm hơn nhưng nội dung tương đối khó, còn tiếng Trung thì tuy đơn giản nhưng lại khó tìm.
Hai phút sau, cánh cửa phòng giam nhốt nhóm người “Lê Úy” đã được mở ra.
Đạo diễn: “……Chẳng lẽ tôi bố trí quá đơn giản?”
Phó đạo diễn: “Không có đâu, chẳng phải hai nhóm kia còn đang kẹt trong trò chơi giải ký tự sao?”
Sau khi ra ngoài, nhóm của “Lê Úy” nhận nhiệm vụ thứ hai là giải cứu những người khác còn đang bị nhốt trong nhà tù.
Sầm Minh Lan không quên cầm theo bản đồ đi ra.
Trên mặt sau của bản đồ là một hàng bảy tám chữ ngoằn ngoèo bằng máu.
Bây giờ đã thành công trốn thoát khỏi phòng này, cuối cùng bọn họ cũng có thời gian để nghiên cứu rốt cuộc những chữ này thật sự viết những gì.
“Ánh trăng như nước tràn vào từ cửa sổ lâu đài, cô gái mặc lễ phục thuần khiết, hoa hồng cài ở tóc mai trông lộng lẫy quyến rũ, có tiếng bước chân vang lên, cô đi từng bước về phía chú rể. Khi tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ đêm vang lên, một cặp xác chết trẻ sẽ xuất hiện trong vũ hội. Họ sẽ đi trên những bụi gai và xác chết của những cô gái, máu tươi sẽ nhuốm lấy bộ lễ phục, sự bất tử sẽ phủ xuống trên người bọn họ.”
Loại gợi ý như có như không lại xuất hiện lần thứ hai thường được các nhà văn thể loại bí ẩn yêu thích nhất.
Xem không hiểu đúng không, không hiểu đầu đuôi ra sao đúng không?
Ông muốn chính là hiệu ứng này.
Lòng tự trọng của đạo diễn không thể để người ta coi thường!
Kịch bản này là tác phẩm đáng tự hào của ông đấy!
Trên màn hình lúc này, hai vị khách mời chỉ trong mười phút đã thoát khỏi mật thất mới cau mày suy tư lời nhắc nhở này, làm cho đạo diễn rốt cuộc cũng tìm lại được lòng tự tin của mình.
Lúc này khách mời nói chuyện.
Sầm Minh Lan: “Thế nào?”
“Lê Úy”: “Chữ xấu thật.”
Sầm Minh Lan không nhịn được cười: “Có lẽ viết bằng tay trái.”
“Ồ.”, mặt “Lê Úy” không có biểu hiện gì, “cô” cười nhạo: “Đúng là làm điều thừa.”
Đạo diễn: “…………”
Phó đạo diễn ở bên cạnh trơ mắt thấy khuôn mặt của đạo diễn giống như đèn neon sặc sỡ trên phố, cứ thay đổi tùy theo tâm trạng.
Đạo diễn: “Bỏ đoạn này.”
Phó đạo diễn: “…………”
Sau khi nhận được lời nhắc nhở quan trọng, bên trong lâu đài có tiếng bước chân xa lạ và nặng nề càng ngày càng rõ ràng, đang dần dần đến gần bọn họ.
Nữ bá tước bước vào phòng giam và bắt đầu tìm kiếm đồ chơi của mình hôm nay.
Những vị khách còn bị mắc kẹt trong phòng giam luống cuống.
Người phụ nữ bị dây xích khóa chặt không còn lặp lại câu nói “Bà ấy đến rồi” nữa, mà lại vội vàng trốn vào trong hố sâu, dường như đang trốn tránh điều gì đó.
Nhóm người Hách Phi Vũ và Quách Tấn cũng tăng tốc động tác giải mã của họ.
“Nhanh lên nhanh lên nhanh lên nhanh lên aghhhhhhh.”
“Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là đến với chương trình này!”
Tiếng bước chân không ngừng vang lên ngoài cửa, kèm theo đó tiếng cười ghê sợ thỉnh thoảng vang lên. Nữ bá tước cầm một con dao nhọn trên tay, vừa đi vừa để lại dấu vết trên tường. Mũi dao cọ vào mặt tường lồi lõm tạo ra âm thanh ma sát như cào vào lòng người.
Nhóm của “Lê Úy” không chỉ phải tìm đồng đội trong thời gian ngắn nhất, mà còn phải tránh né nữ bá tước.
Trò chơi rượt đuổi và trốn tìm dưới tầng hầm chính thức bắt đầu.
“Chúng ta chia nhau đi tìm người đi.” – Dịch Anh Lãng nói.
Sầm Minh Lan nhíu mày: “Em không sợ sao?”
Đột nhiên Dịch Anh Lãng cong môi: “Chẳng lẽ anh sợ?”
Sầm Minh Lan không biết suy luận của “cô” từ đâu mà có, anh bất lực: “Là anh không yên tâm em một mình một người như vậy.”
“Tôi không cần anh lo lắng,” Dịch Anh Lãng liếc nhìn anh ta. Theo anh thấy hành vi lịch thiệp của Sầm Minh Lan đối với anh là phí công: “Anh đi cứu người khác trước đã.”
Sầm Minh Lan vẫn lo lắng khi Lê Úy muốn hành động đơn độc.
Giữa lúc hai người giằng co, họ đã bỏ qua âm thanh càng ngày càng gần.
“Where is my toy?”
Những tiếng nói một mình chói tai vang vọng trong tầng hầm, không ngừng lặp đi lặp lại.
Ở góc đối diện với Dịch Anh Lãng, một chiếc váy đỏ rực đột nhiên xuất hiện. Anh liếc mắt rồi nhanh chóng kéo cánh tay của Sầm Minh Lan, dẫn anh ta chạy về hướng ngược lại.
Nhưng chậm một bước, ả bá tước trẻ tuổi đã thấy bọn họ.
Đây là một người phụ nữ khá trẻ và xinh đẹp. Ả có dáng người cao gầy, mặc một bộ váy hoa lệ bồng bềnh, mặt không có chút máu, đôi mắt đỏ sẫm gần như chuyển thành tím đang nhìn họ trống rỗng và u ám.
Nữ bá tước giơ con dao lên, khóe miệng cong lên nở một nụ cười một cách bệnh hoạn, vừa cười ha hả vừa và chạy về phía họ.
“My toy! It is my toy! Hahahahahahaha!!!!”
Tiếng gót giày cao gót nện xuống đất rất lớn, tiếng động vang lên càng ngày càng gần, ả bá tước sắp bắt được bọn họ.
Mang giày cao gót còn có thể chạy nhanh như vậy, đúng là người phụ nữ này thật lợi hại.
Dịch Anh Lãng và Sầm Minh Lan đồng thời nghĩ như vậy.
Trong màn hình, “Lê Úy” dẫn Sầm Minh Lan chạy vòng quanh tầng hầm tới lui, tránh sự truy đuổi của nữ bá tước.
Ngay cả những nhân viên công tác khác đang ở phía trước màn hình cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng, trái tim của bọn họ cũng nhảy lên vì lo lắng, sợ hai người sẽ bị nữ bá tước bắt được.
Cuối cùng, họ đã cắt đuôi được nữ bá tước.
Còn ả ta vẫn liên tục tự hỏi đồ chơi của mình đã trốn ở đâu.
Đạo diễn nói vào bộ đàm: “Quay cận cảnh khách mời.”
Kịch bản ban đầu của chương trình đã sắp xếp Lê Úy và Sầm Minh Lan thành một nhóm nhằm ghi lại cảnh Sầm Minh Lan bảo vệ thành công Lê Úy trong việc vượt qua các cửa ải. Hơn nữa, cùng với tay nghề kỹ thuật biên tập tuyệt vời của các biên tập viên, couple của hai người cũng sẽ vì thế mà xuất hiện.
Lúc này trong màn hình, Sầm Minh Lan dựa vào tường đá, còn “Lê Úy” thì đứng ở trước mặt anh, kiên quyết lấy tay che miệng anh lại.
Cô ngẩng đầu, đôi lông mày thanh tú chau lại, dùng đôi mắt xinh đẹp đó nhìn về phía người đàn ông, cô cảnh cáo: “Ả ta vẫn ở gần đây, anh đừng lên tiếng.”
Sầm Minh Lan ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.
Anh chớp mắt, dựa vào tường, không biết đang nghĩ gì mà vẻ mặt thì đờ đẫn.
“Lê Úy” thỉnh thoảng ló đầu ra để kiểm tra xem nữ bá tước còn ở gần đây không.
Hai người là dựa vào rất gần, cũng là một người đang bảo vệ người kia.
Chỉ là……
Không giống như dự đoán của mọi người.
Sau khi nữ bá tước rời đi, Dịch Anh Lãng buông Sầm Minh Lan ra, anh không nói thêm gì mà trực tiếp ra lệnh: “Chúng ta phân công ra để hành động.”
Sầm Minh Lan gật đầu.
Ít nhất theo lúc vừa rồi, Lê Úy thật sự không sợ.
Ngay lúc Sầm Minh Lan tìm tới được chỗ của Hách Phi Vũ, nhóm người này đã trốn thoát thành công khỏi phòng giam.
Hách Phi Vũ: “Lê Úy đâu?”
Sầm Minh Lan: “Cô ấy đi cứu bọn người Quách Tấn rồi.”
Hách Phi Vũ kinh ngạc: “Anh thật sự để cho một cô gái duy nhất trong số chúng ta cứu người một mình?!”
Anh lập tức mang theo mọi người chạy về phía Quách Tấn.
“Là đàn ông, làm sao lại để phụ nữ đối mặt với tình huống nguy hiểm một mình như vậy! Khó trách, Minh Lan, anh vào giới nhiều năm như vậy lại không tìm được bạn gái!”
Sầm Minh Lan: “…………”
Khi mấy người này đuổi tới thì người phụ nữ duy nhất – Lê Úy – đang mở cửa.
Mặc dù “cô” có chìa khóa, nhưng để tạo hiệu ứng chân thực hơn nên ê-kíp chương trình đã cố tình sử dụng chiếc khóa cổ thịnh hành thời Trung Cổ. Cũng không biết tìm ra từ đâu mà ổ khóa vẫn còn han gỉ, vô cùng khó mở.
Ê-kíp cũng đã cân nhắc kỹ điều này. Có điều nếu muốn nhã nhặn thì cách mở khóa bằng chìa lại phù hợp với các em học sinh nữ hơn. Thế nhưng bên cạnh có các đạo cụ có thể mở cửa, có rìu, búa và mấy thứ linh tinh, nếu không mở được thì có thể dùng đạo cụ để mở cửa một cách thô bạo.
Đương nhiên Hách Phi Vũ không thể để một phụ nữ yếu đuối như “Lê Úy” giơ rìu giơ búa múa tới múa lui.
Anh vừa định nói mình sẽ tới, liền thấy “Lê Úy” nhấc chân đạp văng cánh cửa.
Hách Phi Vũ: “…………”
Ba người nhóm Quách Tấn bên trong bị dọa, giống như những con chim hoảng sợ chạy trốn xung quanh.
“A a a a a a a!!”
Khóe miệng “Lê Úy” giật giật: “Mau ra đây.”
Mấy người Quách Tấn nhìn kỹ thì không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng người anh hùng đến cứu vớt họ lại là Lê Úy.
Giờ phút này, nữ anh hùng với dáng vẻ bình tĩnh dường như được bao bọc bởi vô số hào quang, trên đầu cô còn có hai chữ “Thiên Sứ” thật to và sáng ngời.
Người hâm mộ của Lê Úy đã để lại lời nhắn trên Weibo của chương trình trước khi bọn họ bắt đầu ghi hình.
“Mong các tiền bối chăm sóc cho Úy Úy nhà chúng em~.”
“Úy Úy nhát gan, nếu có chuyện gì làm không tốt, mong các tiền bối thứ lỗi ~.”
“Có thể cùng quay chung một chương trình với các anh là vinh hạnh của Úy Úy nhà chúng em~.”
“………………”
Năm MC và bao gồm cả Sầm Minh Lan, đều cảm thấy người hâm mộ của Lê Úy thật sự nghĩ quá nhiều.
………..
Chú thích
[1] Bộ phim Ngày tốt lành (As Time Goes By): Nội dung phim kể về nhân vật Tề Vạn, một người đàn ông chất chứa nhiều lỗi niềm vì những rắc rối anh gây ra vào 30 năm về trước. Câu chuyện lấy bối cảnh tại một ngôi làng nhỏ bình yên khi Vạn Thạc vẫn là một cậu thiếu niên. Từ nhỏ, Vạn Thạc đã thể hiện tư chất thông minh, hiếu động. Tuy là một học sinh xuất sắc nhưng cậu rất nghịch ngợm và thường xuyên gây chuyện. Cậu có người bạn chơi rất thân và hai người cùng đem lòng yêu mến cô bạn Sở Mỹ mới từ nước ngoài trở về. Tuy nhiên, Sở Mỹ chỉ dành tình cảm cho Vạn Thạc và họ thường xuyên đi chơi với nhau. Trong một lần trộm rượu uống thử, cả hai đều bị say và không may ngủ qua đêm với nhau. Không biết làm thế nào, Vạn Thạc quyết định bỏ nhà ra đi và sau 30 năm thì cậu mới quyết định quay về để chuộc lại tất cả lỗi lầm mình đã gây ra. (https://bapngoz.com/ngay-tot-lanh-6468.html)